Phiên Ngoại 1: “1 tháng 6” Cố Trạch Ngư x Lục Úc Niên
Lục Úc Niên đã có một lịch trình đầy đủ cho ngày hôm nay, khi anh rời khỏi nhà vào buổi sáng, hai đứa con của anh vẫn đang ngủ. Anh đã phải cố gắng rất nhiều mới có thể kéo con trai cả của mình – Cố Trạch Ngư, ra khỏi người anh. Cố Trạch Ngư lăn ba bốn lần trên giường, cuối cùng ôm lấy gối của Lục Úc Niên, tiếp tục ngủ ngon lành.
Cuộc họp bắt đầu vào buổi sáng, mỗi người có 5 phút phát biểu. Đến 12 giờ, anh đứng lên và tuyên bố về chủ đề tiếp theo mà mình sẽ thảo luận.
Tất cả alpha có mặt đều lộ ra vẻ nghi hoặc, đang thắc mắc hôm nay Lục tướng quân xảy ra chuyện gì, lại thấy anh chậm rãi đứng lên, tuyên bố chủ đề cuối cùng: “Hôm nay là Tết Thiếu nhi, gia đình có trẻ nhỏ được nghỉ nửa ngày, giải tán.”
Omega bước ra khỏi phòng hội nghị với những bước chân vững chắc, không nhìn thấy tất cả các alpha bên trong đều bị sốc đến mức không thể khép lại hàm. Bùi Hưu Nhiễm vừa đi ngang qua, liền đi theo sau Lục Úc Niên, đùa giỡn nói: “Có chuyện tốt như vậy, hiện tại cậu không phải là có hai đứa con sao, có thể chia cho tôi một đứa được không?”
Lục Úc Niên nghiêng đầu liếc hắn một cái, nhìn từ trên xuống dưới thân hình cao lớn thẳng tắp của Bùi Hưu Nhiễm, hừ lạnh nói: “Cậu và Hải Mộc Nhĩ kia rốt cuộc là ai không được? Là cậu ấy không thể sinh con, hay là cậu không thể cứng nổi?”
Bùi Hưu Nhiễm nghe nói vậy thì mặt đỏ bừng, hai bên má lơ lửng như mây, không cách nào hạ xuống, chỉ có thể bịp bợm nói: “Quân tử báo thù mười năm cũng không muộn, cậu lúc này ngoài miệng thì chiếm tiện nghi, đến khi Tiểu Ngư đến kỳ phát tình đừng đến tìm tôi xin thuốc ức chế.”
Lục Úc Niên dừng bước, hơi quay đầu nhìn Bùi Hưu Nhiễm, nghiêm túc nói: “Trong kỳ phát tình lần tới, tôi không định cho anh ấy uống thuốc ức chế.”
Bùi Hưu Nhiễm nghe thấy lời này thì sửng sốt, kinh ngạc hỏi: “Cậu…”
Lục Úc Niên nghĩ về Cố Trạch Ngư, người đã quấn lấy anh cả một đêm đòi hôn môi, ho nhẹ nói: “Anh ấy không phải là một đứa trẻ thực sự, ý thức của anh ấy đang dần khôi phục, anh ấy đang dần dần hiểu ra một số điều……”
Khi Lục Úc Niên về đến nhà, Cố Trạch Ngư đang chơi trò chơi xếp khối với Cố Lục Lục, thấy Omega đẩy cửa vào, cậu chạy đến chỗ Lục Úc Niên với đôi mắt đẫm lệ, bám vào người Lục Úc Niên, phàn nàn: “Con trai em đang chơi trò chơi mà không cho anh thắng, anh đã thua bảy vòng, nó còn bắt anh đeo tai chó và đeo thêm đuôi nữa. Hình phạt rất đáng sợ!”
Lục Úc Niên nhìn xuống và phát hiện một cái đuôi mềm mại treo sau lưng Alpha, khi anh nhặt nó lên, nó rũ xuống đất, trông khá chân thực. Giữa lớp lông đen có hai cái tai ngắn hình tam giác, sờ vào không khác mấy so với tai chó thật, Lục Úc Niên sờ vào, tai chó cũng chạm vào công tắc rủ xuống rồi lại nhô lên.
“Cái đống lộn xộn này từ đâu ra vậy?” Anh đặt Cố Trạch Ngư lên sô pha, bế đứa con trai sáu tuổi lên, nhưng anh không hỏi Cố Trạch Ngư, mà là hỏi con anh.
Cố Lục Lục ở tuổi này biểu hiện ra vẻ điềm tĩnh hiếm thấy, nhìn alpha nằm trên ghế sô pha lăn lộn, hai tay chống nạnh như một ấm trà nhỏ, nó nói: “Là do chú Hải Tự tặng, cha nhất quyết nói là đồ chơi của con. Nhưng nó không phải dành cho con. Trên đó ghi 18+ chứ không phải 6+.”
Lục Úc Niên uống một ngụm nước, bị lời nói của con trai làm cho nghẹn họng, ho vài tiếng để che giấu sự xấu hổ của mình, giơ tay vỗ vỗ mông Alpha, trừng phạt cậu vì tội không cất đồ đạc. Cố Trạch Ngư ủy khuất vùi đầu vào trong gối không chịu ra, Lục Úc Niên nhéo eo cậu bế ra ngoài, hôn nhẹ lên môi cậu, ghé sát tai cậu nói: “Đẹp lắm, bây giờ cởi ra đi, buổi tốt sẽ mặc.”
Tâm trạng xấu của Cố Trạch Ngư lập tức trở nên tươi tắn khi biết Lục Úc Niên sẽ đưa cậu và con trai đến công viên giải trí, khi cậu bước ra với một túi đồ ăn nhẹ cùng chai nước, Lục Úc Niên một tay ôm đứa con trai đứng ở cửa đợi cậu.
Cố Trạch Ngư nhảy tới, bắt lấy tay Lục Úc Niên, nhón chân, nịnh nọt hôn lên má Omega. Cố Lục Lục đã quen với sự ngán ngẩm của họ, nó cúi đầu lấy khăn giấy từ trong ba lô ra để lau nước bọt mà Alpha để lại trên mặt baba mình.
Khi nhìn thấy Thiên Hải Lam và Hải Tự ở lối vào của công viên giải trí, Lục Úc Niên cau mày chưa nói chuyện, Cố Trạch Ngư đã buông tay và lao về phía Hải Tự, cả hai vui vẻ chạy lại ôm Cố Lục Lục đi đến chổ xe điện đụng.
Lục Úc Niên liếc Thiên Vũ Lam, người đang ăn mặc như một thiên thần với vầng hào quang, khinh thường nói: “Ngày quốc tế thiếu nhi, hai người không có con, tại sao lại tham gia cuộc vui.”
Thiên Vũ Lam duyên dáng lắc cánh, nhẹ nhàng kéo thẳng quầng sáng trên đầu, nhìn Hải Tự đang nắm tay xếp hàng với Cố Trạch Ngư ở đằng xa, nói: “Ai nói không thể. Hải Tự chỉ mới có 11600 tháng tuổi thôi.”
Khi bọn họ từ từ đến gần, Cố Trạch Ngư và Hải Tự vừa vặn xếp hàng, Cố Trạch Ngư bế con trai lên ô tô, Hải Tự lái xe một mình, Hải Tự vừa đuổi theo vừa chạy khắp sân, tức giận khóc. Khi mọi chuyện kết thúc, Cố Lục Lục rất tức giận vì cha mình quá ngu ngốc, nó bĩu môi nhảy ra khỏi xe, không chịu để Cố Trạch Ngư ôm mình.
Lục Úc Niên ôm Alpha, nhẹ nhàng dỗ dành cậu, đôi mắt cậu đỏ lên vì tức giận, anh dẫn cậu đứng ở cuối hàng và xếp hàng một lần nữa. Cố Lục Lục từ chối để Thiên Vũ Lam ôm mình, nhón chân trên lan can để cổ vũ cho người ba tướng quân của mình. Lục Úc Niên lấy ra kỹ năng lái tàu chiến, chàng tiên cá nhỏ đang đuổi theo anh liên tục cầu xin sự thương xót, Cố Trạch Ngư ngồi trong xe cười lớn, cuối cùng, cậu ôm mặt Lục Úc Niên và hôn vào miệng anh một cách mạnh mẽ.
Khi Hải Tự đi ra, y thấy Thiên Vũ Lam cũng đang cười, liền chạy tới định kéo tay áo hắn làm ầm lên, Thiên Vũ Lam lại xoa đầu y dỗ dành: “Đừng giận, lần sau anh sẽ đòi lại công bằng cho em.”
Khu giải trí có rất nhiều trò chơi, nhưng quá ít trò phù hợp với trẻ em năm hoặc sáu tuổi, Cố Trạch Ngư sợ tàu lượn siêu tốc và máy nhảy, Hải Tự kéo Thiên Vũ Lam đi cùng để nhảy chung, lúc xuống hai chân nhũn cả ra, chỉ có thể bị Alpha ôm ngang eo.
Lục Úc Niên gọi coca và cánh gà cho Cố Trạch Ngư, đồng thời gọi bữa ăn trẻ em cho con trai anh. Cố Trạch Ngư nhìn con vịt đồ chơi trong tay Cố Lục Lục với ánh mắt ghen tị, Omega đứng lên mua một cái khác, hai con Vịt đồ chơi đang nhảy múa đối mặt với nhau trong ngu ngốc đến mức không thể nhìn thẳng vào chúng.
Khi Cố Lục Lục ngủ thiếp đi, Lục Úc Niên ôm đứa trẻ và bảo Cố Trạch Ngư đi theo mình, anh đột nhiên quay lại, phát hiện Alpha đã biến mất trong đám đông, Lục Úc Niên vội vàng quay lại tìm, nhưng thấy Cố Trạch Ngư đã dừng lại bên cạnh người bán bóng bay, cậu đang cầm trên tay một quả bóng bay có hình con gấu.
Cậu hào hứng chạy đến với quả bóng bay, chỉ vào con gấu nhỏ đang lơ lửng trên không và vui vẻ nói: “Nhìn này, Lục Úc Niên, em có thể bay giống như anh.”
Lục Úc Niên đặt một tay lên lưng cậu, ôm cậu vào lòng, ôm chặt lấy đứa con lớn của mình, nghe thấy Cố Trạch Ngư thì thầm: “Ngày thiếu nhi vui vẻ.”
Lục Úc Niên xoa đầu Alpha, nhẹ nhàng nói: “Bảo bối của em, Tết thiếu nhi vui vẻ.”