Nhất Thế Thanh Hoan

Chương 52: Em là của tôi



Đoàn phim quay trở lại làm việc sau năm mới, có rất nhiều việc phải làm, Khinh Hoan và Minh Vãn Trừng cơ hồ là vừa bước vào tầm mắt của Lý Đống đã bị chộp đi tới phòng hóa trang để tạo hình. Trước khi vào phòng thay đồ, Khinh Hoan vội vàng dặn dò vài câu với Nam Ương đang ngồi trên sô pha trong góc xem kindle:

“Nếu nhàm chám chị có thể đến phía đông nam của Tàng Tả đi dạo, ở đó có một khu mua sắm, góc cua thứ hai ở phía đông có một xe bán hồ lô ngào đường, muốn ăn thì cứ ăn một cây đi.”

Nam Ương nâng mắt lên, xác nhận lại với Khinh Hoan một lần nữa: “Tôi thật sự có thể ăn sao?”

Trước đó Khinh Hoan từng nói với cô ấy, lớn tuổi không thể ăn quá nhiều đồ ngọt, nếu không sẽ bị bệnh tiểu đường, cô ấy vẫn luôn nhớ rõ.

“Mấy món đồ ngọt khác chị có ăn ít hơn à?” Khinh Hoan bất đắc dĩ vặn tay cầm cửa phòng thay đồ, “Ăn đi, đừng ăn nhiều quá là được.”

Kỳ Dật cũng đang ở một bên nhàm chán, đây cũng không phải là lần đầu tiên cô ấy đến thăm ban Khinh Hoan, đoàn phim đối với cô ấy mà nói không có gì mới mẻ cả. Minh Vãn Trừng nhìn ra được cô ấy nhàm chán, vội cọ cọ cọ chạy tới, nói với Nam Ương: “Lão tổ người nhớ dẫn chị của tôi theo với nha, hai người cùng nhau đi dạo đi.”

Kỳ Dật: “……?”

Nam Ương: “…..”

Khinh Hoan nói tiếp: “Hai người cùng đi đi, làm bạn với nhau, giữa trưa được nghỉ ngơi em và A Trừng sẽ đi tìm hai người, đến lúc đó có thể cùng nhau ăn cơm.”

Kỳ Dật lúng túng nhìn Nam Ương đang im lặng. Bốn người, tùy tiện chọn hai người đều có quan hệ với cô tốt hơn. Cô thậm chí còn chưa chân chính nói hết một câu với Nam Ương, hiện tại thế nhưng lại phải cùng khối mặt băng này đi dạo?

Nam Ương cất kindle, cũng không có biểu cảm đặc biệt gì, đứng lên cầm lấy cây nạng, chân trái vẫn còn chưa được tốt lắm, lập tức đi về phía cửa.

Kỳ Dật mê mang nhìn qua nhìn lại, không biết mình có nên đuổi theo cô ấy không.

Nam Ương đi được một đoạn, phát giác phía sau không có ai, liền quay đầu lại, mặt vô biểu tình hỏi: “Kỳ lão sư, không đi sao?”

“Đi, đi.” Kỳ Dật căng da đầu đẩy nhẹ gọng kính trên mũi, đi theo.

Hai người suốt một đường không hề nói chuyện.

Nam Ương vốn là người không thích nói chuyện, Kỳ Dật cũng là một người chậm nhiệt. Một người ba ngàn năm trước là tôn chủ nhất phái, một người lại là giáo viên hàng ngày đứng trên bục giảng dạy và giáo dục, hai người đều quen với việc chỉ thể hiện khí chất. Nếu không có Khinh Hoan và Minh Vãn Trừng ở giữa điều hòa, không khí giữa các cô đều sắp kết băng.

Sau khi đi đến góc đường phía Đông Nam, hai người đứng giữa giao lộ, nhìn nhau không nói gì.

Kỳ Dật thật sự chịu không nổi bầu không khí quá mức xấu hổ này, chủ động mở miệng: “Nếu không…. Bà chủ Nam đi mua hồ lô đường trước đi?”

Nam Ương suy tư một lát, nhả ra hai chữ: “Cũng được.”

Cô ấy chống gậy, chân trái khập khiễng đi về phía xe đẩy chỗ khúc cua nơi Khinh Hoan đã chỉ. Kỳ Dật đi theo phía sau cô ấy, nhìn động tác khập khiễng của cô ấy, nhịn không được nhỏ giọng lẩm bẩm: “Cũng không biết tiết chế một chút, không biết Chúc Chúc mệt thành cái dạng gì….”

Thanh âm của cô vốn dĩ không lớn, nhưng lỗ tai của Nam Ương lại rất thính, mỗi một chữ đều rõ ràng rành mạch dừng trong tai cô ấy. Cô ấy từ từ quay đầu lại, nói: “Nhưng tôi lại không cảm thấy em ấy mệt.”

Sau khi Kỳ Dật phản ứng lại ý tứ trong lời nói của Nam Ương, có chút sửng sốt, ngay sau đó thở dài: “Bà chủ Nam, cô tốt xấu gì cũng 35 tuổi rồi, lớn hơn Chúc Chúc chừng mười một tuổi, sao có thể cam tâm làm….”

“Kỳ lão sư,” Nam Ương nhàn nhạt ngắt lời cô, “Nói năng cẩn thận.”

Kỳ Dật nghi hoặc nhìn nhìn xung quanh cũng không đông đúc gì, “Làm sao vậy?”

“Chuyện giường chiếu, trước sau không nên nghị luận bên ngoài.”

“….”

Vốn dĩ Kỳ Dật đã cảm thấy bản thân đủ bảo thủ rồi, không nghĩ tới còn gặp cái đồ cổ hủ như Nam Ương đây. Này đã là thời đại nào rồi? Nói chuyện còn phải chú ý trước sau như vậy sao??

Nam Ương đi tới trước xe bán hồ lô đường, đôi mắt gắt gao nhìn những xiên hồ lô đường muôn màu rực rỡ trước mặt, không chút để ý hỏi: “Kỳ lão sư muốn ăn không?”

Kỳ Dật đi qua, hơi mím môi.

“Bà chủ Nam mời, đương nhiên là tôi ăn rồi.”

“Kỳ lão sư muốn ăn cái nào?”

“Bà chủ Nam mua cái nào tôi liền ăn cái đó.”

“Kỳ lão sư chọn đi.”

“Bà chủ Nam chọn đi.”

“Kỳ lão sư không cần khách khí.”

“Bà chủ Nam cũng không cần khách khí với tôi như vậy.”

Người bán hàng rong khó hiểu nhìn hai cô gái cao gầy trước mặt cô một tiếng “lão sư” tôi một tiếng “bà chủ”, hàn huyên tới hàn huyên lui, cũng không biết rốt cuộc là có mua hay không.

Khách khí nửa ngày, cuối cùng Nam Ương cũng chọn mua hai xiên dâu tây. Thời điểm người bán hàng đưa qua, cô ấy chỉ lấy đúng xiên của mình, không giống như người bình thường sau khi nhận lấy hai xiên mới tự mình chia cho Kỳ Dật một xiên. Lúc Kỳ Dật lấy xiên dâu tây còn lại, trong lòng không khỏi cảm thán, Chúc Chúc dạy cũng tốt quá, bà chủ Nam thật sự ngăn cách hết thảy các cơ hội tiếp xúc với những nữ nhân khác.

Kỳ Dật cắn xiên dâu tây, không khỏi xuất thần.

Trước kia cô cứ luôn tò mò, một cô gái vừa xinh đẹp vừa ôn nhu như Chúc Chúc, đến tột cùng người nào mới có thể xứng đôi với cậu ấy đây?

Loại người nào có thể sánh bước bên cậu ấy mà không bị cản trở đây?

Có lẽ chỉ có Nam Ương thôi.

Các cô xứng với nhau về mọi thứ, ngoại hình, tuổi tác, thân phận. Các cô vừa đứng đó, khiến cho người ta cảm thấy, hai nữ nhân này sinh ra đã dành cho nhau. Các cô là băng và hỏa, là núi và biển, là ánh trăng và mặt trời, là hoa và bướm. Là tất cả cảnh vật có đôi có cặp trên đời này, hoạn nạn nâng đỡ nhau.

Các cô nên là duy nhất trong sinh mệnh của nhau.

Nam Ương ăn xong viên dâu tây lớn nhất trên đỉnh, liếc mắt nhìn Kỳ Dật đang thất thần, “Kỳ lão sư, đi đứng phải nhìn đường.”

Kỳ Dật lúc này mới chú ý tới mình suýt chút nữa đã đụng phải chốt an toàn, thân thể vẫn còn duy trì quán tính đi về trước, rất chật vật né tới né lui.

Nam Ương cũng không tiến đến giúp cô, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước. Cách đó không xa phía trước có một siêu thị dưới lòng đất, cô ấy đứng một lát nữa, nói với Kỳ Dật đang vội vàng sửa sang lại quần áo: “Tôi đi mua chút đồ.”

“Cô đi đi, tôi không vào đâu.”

“Ừm.”

Nam Ương không nhanh không chậm đi đến lối ra vào của siêu thị, vừa đi vừa ăn hết xiên kẹo dâu tây trong tay mình.

Kỳ Dật thấy cô ấy đi vào siêu thị, cảm thấy có chút nhàm chán, nhìn nhìn chung quanh, cô chú ý thấy trước cửa ra vào của siêu thị có đặt một máy gắp thú rất lớn, bên cạnh còn có máy quét mã đổi xu. Cô nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nên làm gì, cho nên liền dùng Wechat quét hai mươi tệ, đổi được một đống xu nặng trĩu túi đi gắp thú bông.

Loại máy gắp thú này đều đã được định số, kẹp gắp lúc nào cũng lỏng lẻo, phải kẹp tầm bốn năm mươi lần gì đó mới mong kẹp được một lần. Kỳ Dật cũng không ôm hy vọng lắm, đơn giản chỉ là muốn giết thời gian mà thôi.

Mỗi lần gắp tốn hai xu, chẳng mấy chốc đã dùng hết hai mươi xu, Kỳ Dật lại đổi thêm hai mươi xu nữa, từ từ tiếp tục gắp.

Kỳ thật nếu trong tình huống bình thường, trước khi hai mươi tệ dùng hết cô sẽ không gắp nữa. Nhưng hôm nay trong máy gắp thú có một con thỏ lưu manh phi thường đáng yêu, cô liếc nhìn một cái thôi đã thích, cho nên mới muốn thử nhiều thêm mấy lần.

Sau khi thất bại đến lần thứ mười tám, Kỳ Dật sách một tiếng, thất vọng sờ sờ xu trong túi mình, đột nhiên nghe thấy sau lưng một thanh âm lạnh lẽo vang lên:

“Nó rất giống A Trừng.”

Không biết Nam Ương ra tới từ khi nào, trong tay xách theo một cái túi trong suốt, cũng không biết là mua cái gì. Hai tay cô ấy chắp sau thắt lưng, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm con thỏ lưu manh mà Kỳ Dật luôn muốn gắp, không chớp mắt.

Kỳ Dật đột nhiên liền đỏ mặt, mảng phấn nhuận ấy sấn đến chiếc mắt kính trước mặt cô, hệt như cánh hoa đào nhuộm đầy ánh mặt trời ấm áp: “Giống chỗ nào?”

“Kỳ lão sư gắp cũng đã lâu, vẫn không gắp được.”

Thanh âm Nam Ương rất bình đạm, cũng không biết có phải do tác động tâm lý hauy không, Kỳ Dật thế nhưng mạc danh lại nghe ra một chút trào phúng.

“Xem ra bà chủ Nam là cao thủ gắp thú rồi, nếu không thử xem?”

Nam Ương vốn không thích loại trò chơi ấu trĩ này, trước đây cô ấy cũng chưa từng chơi qua. Bất quá vừa rồi lúc lại đây, cô ấy thấy trong máy gắp thú cách cửa siêu thị gần nhất chất đầy những con tiểu hồ ly mao nhung, một đám hồ ly màu trắng chỉnh chỉnh tề tề chất chồng lên nhau, thoạt nhìn trông chúng vô cùng mềm mại, cực kỳ giống Khinh Hoan ôn nhu lại vũ mị. Cô ấy mím môi, đi về hướng máy đổi xu, quét mã.

Sau một lát, chỗ máy đổi xu truyền đến một trận tiếng động đinh lang đáng sợ như dời non lấp bể.

Kỳ Dật nghẹn họng trân trối nhìn những đồng xu lao ra khỏi túi lưới vương vãi khắp sàn nhà, hai mắt mở to. Cô rất rất hoài nghi có phải Nam Ương đã đổi hết toàn bộ xu trong máy rồi không.

Nam Ương cởi áo khoác, ngồi xổm xuống nghiêm túc nhặt từng đồng xu một, hứng trong áo khoác.

Chờ đến khi cô ấy nhặt xong, chiếc áo khoác kia cũng đã bị căng tròn hệt như một bao tải nhỏ. Cô ấy vác bao tải trên lưng, chừa lại một cái lỗ nhỏ, đứng trước máy gắp thú chất đầy gấu bông kia, một bên lấy đồng xu một bên nhét đồng xu vào trong máy.

Lần đầu tiên Kỳ Dật thấy có người dùng một tay chơi máy gắp thú như vậy.

Nam Ương chưa từng chơi cho nên một hai lần đầu chỉ dùng để làm quen phương pháp chơi của máy, đợi chơi xong thì trong lòng cũng đã hiểu được bảy tám phần. Cô ấy là một cao thủ có nội lực thâm hậu, cô ấy hiểu nên vận công lực như thế nào để cái kẹp lỏng lẻo kia chắc chắn hơn, vì thế bắt đầu từ lần gắp thứ ba, mỗi một lần hạ cần đều gắp trúng một con, mỗi lần đều vững vàng kéo được một con tiểu hồ ly đáng yêu.

Kỳ Dật không thể tin nhìn Nam Ương bách phát bách trúng hết con này đến con khác, hoài nghi bắt đầu nổi trên trong thế giới quan tích lũy 26 năm này của mình.

“Tìm giúp tôi một cái bao tải.”

Nam Ương chuyên chú nhìn chằm chằm máy gắp thú nói.

Non nửa máy gắp đã bị gắp trống không, cô ấy trực tiếp trải áo khoác trên mặt đất, vô số tiểu hồ ly được gắp ra chất thành đống hệt như chất tiền xu. Kỳ Dật thấy cô ấy sắp không còn nơi để để nữa, vội đi vào siêu thị.

Cô không tìm được chiếc bao tải bện nào, chỉ tìm được túi đựng rác.

Cái loại túi đựng chuyên dụng của nhân viên vệ sinh ấy, cái loại túi đựng rác màu đen có thể tròng lên một cái thùng rác lớn.

Có vẫn hơn không. Cô kéo cái túi rác lớn đến khoa trương ấy đi tính tiền, trong ánh mắt kỳ quái của mọi người một đường kéo tới bên cạnh Nam Ương, tự giác đem mấy con tiểu hồ ly mà cô ấy gắp ra được ném vào trong túi rác.

Kỳ Dật có một loại ảo giác, cô cảm thấy giờ phút này mình không còn là giáo viên nữa, mà là một người dọn vệ sinh. Thứ cô gom không phải là thú bông mà là một đóng chai nước khoáng.

Lúc Khinh Hoan và Minh Vãn Trừng đến nơi, nhìn thấy chính là cảnh tượng quỷ dị như vậy.

Nam Ương xắn tay áo sơ mi đến khuỷu tay cong eo ra sức chuyên chú gắp thú bông, Kỳ Dật ngồi xổm ở phía sau đem mấy con thú bông cô ấy ném ra không ngừng nghỉ nhét vào một cái túi rác hiếm lạ cổ quái. Mà trong chiếc máy gắp thú Nam Ương đang chơi kia, đã chỉ còn lại ba con tiểu hồ ly cuối cùng.

Hai mươi phút trước Kỳ Dật đã gọi điện thoại kêu các cô tới đây, mãn đầu óc Khinh Hoan đầy nghi vấn, sau khi lại đây mới thấy, nghi vấn càng sâu hơn. Cô đi đến bên cạnh Nam Ương, nhìn cô ấy ngựa quen đường cũ lấy con tiểu hồ ly từ cửa, khó hiểu hỏi: “Chị đang làm gì vậy?”

Nam Ương đưa con tiểu hồ ly vừa gắp được cho Khinh Hoan, bên môi hiện lên mạt cười cực kỳ nhạt nhẽo: “Nó rất giống em.”

Khinh Hoan nhận lấy tiểu hồ ly, đầu ngón tay xoa nhẹ, lỗ tai ửng đỏ.

“Vậy…. Gắp một con là được rồi, sao chị lại gắp hết cả một máy của người ta….”

Nam Ương cúi người, lại nhét vào hai xu nữa, chuẩn bị gắp con thú bông hồ ly đang co rúm lại trong góc.

“Em là của tôi.”

Cô ấy nhẹ giọng nói.

Khinh Hoan mở to hai mắt, trong ánh mắt vẫn còn chút mê mang.

Nam Ương nhẹ nhàng di chuyển tay cần, môi hơi mấp máy, thanh âm càng nhẹ:

“Những thứ giống em, cũng phải là của tôi.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.