Nam Ương ngủ một giấc đến sáng ngày hôm sau. Cơ thể đã quen với đồng hồ sinh học tự thức dậy, hết sức mông lung, cô ấy nhìn thấy đồng hồ trên bàn điểm đã 6 giờ 01 phút.
Giật mình, phát giác bản thân đang nằm gối lên cánh tay Khinh Hoan.
Khinh Hoan ôm cô ấy từ phía sau, một tay khác ôm vòng qua eo, còn đang ngủ rất say. Máy tóc quăn dài xõa tung trên cánh tay trần trụi của mình, đuôi tóc loanh quanh lòng vòng quấn quanh cánh tay cô ấy, trong nắng sớm mơ màng ánh lên sắc nâu trêu người.
Nói chung, một người hiện đại bình thường sẽ không tự nhiên tỉnh dậy lúc 6 giờ. Nhưng hôm nay Khinh Hoan còn quay phim, hôm qua có nghe cô nói, sáng sớm hôm nay phải đi liền. Vì thế Nam Ương nhẹ nhàng nhéo gương mặt non mềm đã bị hơn phân nửa tóc quăn che khuất của cô, thấp giọng lẩm bẩm: “Dậy thôi.”
Khinh Hoan rầm rì một tiếng, người còn chưa tỉnh dậy đã nhắm hai mắt bắt được ngón tay Nam Ương, đặt lên môi hôn một cái.
“….. Hôm nay không dậy nổi rồi, em muốn xin một ngày giả….” Cô vẫn không mở mắt, ôm chặt Nam Ương lười biếng nói.
“Xin nghỉ thế nào?” Nam Ương xoa xoa đầu cô.
Khinh Hoan cọ cọ lỗ tai lên gối đầu, giọng nói vẫn còn mang theo chút hàm hồ: “Từ 6 giờ chiều hôm qua chị đã ngủ, không có tỉnh dậy… Em lo hôm nay chị sẽ không được thoải mái, cho nên…. Muốn ở lại chăm sóc chị a….”
Nam Ương thất thần, cảm giác trong lòng bị cái gì đó mềm mại nhẹ nhàng vỗ về, đột nhiên không kịp phòng bị mà mềm thành bãi nước.
“Vậy em ngủ thêm một lát nữa đi, tôi làm bữa sáng cho em.” Nam Ương ôm ngược lại Khinh Hoan hôn hôn lỗ tai cô.
Lưng của Khinh Hoan nháy mắt cứng đờ.
Đôi mắt vốn mang theo vẻ buồn ngủ bỗng chốc trợn to, thanh âm cũng rõ ràng hơn không ít: “Đừng, chị đừng làm.”
Nam Ương biết cô đang sợ cái gì, bất đắc dĩ thở dài: “Yên tâm, lần này sẽ không nêm loạn gia vị nữa. Ngày hôm qua đi siêu thị tôi có mua một cái cân điện tử, có thể cân đo những loại gia vị này, tất cả những thứ chuẩn bị cho vào nồi tôi đều sẽ cân kỹ lưỡng trước.”
“Nhưng… Nhưng cũng không….” Khinh Hoan nói lắp, cật lật muốn tìm những từ ngữ hay nhất để không làm tổn thương lòng tự trọng của Nam Ương, “Chị… Hôm qua chị cũng mệt lắm rồi, hay là cứ để cho em làm đi, chị tiếp tục ngủ là được rồi.”
Vừa nói xong cô liền ngồi bật dậy, bắt đầu cài lại cúc áo.
Nam Ương vuốt nhẹ máy tóc đen dài của mình, thanh âm thực nhẹ: “Tôi cũng không thể cả đời không học được nấu cơm.”
Khinh Hoan “Hửm?” Một tiếng, “Không học được thì không được thôi, em làm là được rồi.”
“Nhưng mà tôi muốn làm cho em.”
Ba ngàn năm trước, cô ấy đã thề hẹn son sắt với Khinh Hoan rằng, sau này sẽ học nấu cơm, sau đó sẽ làm cho cô một bàn đồ ăn thật lớn. Đáng tiếc, hứa hẹn đó cuối cùng cũng chỉ trở thành tiếc nuối duy nhất mà sau khi Khinh Hoan chết đi bản thân cô ấy cũng không thể thoát ra được.
Những thua thiệt của cô, cô ấy cần phải đong đầy từng cái một.
Khinh Hoan cài xong cúc áo, ánh mắt có chút khó xử. Kỳ thật cô cũng không quá nguyện ý để Nam Ương làm những việc bếp núc này, Nam Ương là nữ nhân nên được bảo hộ thật tốt, cô ấy cũng xác thật không thích hợp tiếp xúc những thứ dơ bẩn như vậy. Trước kia Nam Ương hạ mình vì cô hết lần này đến lần khác vào bếp, cô đã rất cảm động rồi, tưởng tượng đến cảnh cánh tay Nam Ương run run rẩy rẩy cầm lấy nồi niêu muỗng sạn kia, cô liền đau lòng đến không chịu được.
“Em dạy tôi nấu cơm đi, được không?” Nam Ương cố chấp hỏi.
Đau lòng thì đau lòng, nếu nữ nhân này thật sự đưa ra yêu cầu, làm sao cô có thể không đáp ứng chứ.
“Được rồi.”
Khinh Hoan nhẹ than một tiếng, lấy quần áo sạch trong ngăn tủ ra tới giúp Nam Ương mặc vào, chờ cô ấy mặc xong liền dẫn cô ấy đến phòng bếp.
Lúc đi ngang qua phòng khách, Nam Ương thuận tiện cầm lấy cái cân điện tử mà mình mua hôm qua ở siêu thị.
Lúc Khinh Hoan ở phòng bếp chờ cô ấy lấy cân điện tử, theo thói quen lấy điện thoại ra bấm vào Wechat xem. Trong Wechat phần lớn đều là bạn tốt trong vòng của cô, tính tình cô mềm ấm, nhân duyên rất tốt, phàm là những người cùng hợp tác với cô đều nguyện ý thêm Wechat với cô để bảo trì liên hệ. Nhưng thường thì nếu không có chuyện gì lớn, những người bạn này cũng sẽ không thường xuyên nói chuyện phiếm với cô.
Hôm nay vừa mở Wechat ra lại nhảy lên vô số tin nhắn chưa kịp đọc.
[A.N.T – Hùng Tuyết Nhi: Bà chủ Nam phá sản? Chuyện trên Hot search là như thế nào vậy? [giật mình] ]
[Hạ Sơn: Chúc Chúc chị có ổn không?]
[Lạc Thâm: Thiếu tiền thì nói với tôi, tôi có thể chi viện cho cậu một chút [khổ sở] ]
[A.N.T – Giang Yên Nhiên: Nghe nói Mai thị phá sản, tôi không nghe ba tôi nói đến chuyện này, là thật sao? ]
[Sầm Tử Nghiên: Có khó khăn gì có thể nói vói tôi, tôi hẳn là có thể giúp cậu được một chút. ]
[Tiểu Diệp: Chúc Chúc sao hôm qua hai người lại đi nhặt rác a?! [hoảng sợ] ]
[Minh Vãn Trừng: Ha ha ha ha ha ha ha ha sư phụ hôm nay chị may mắn không tới đoàn phim, cả đạo diễn Lý cũng sắp kêu gọi quyên góp cho chị rồi nè hhhhhh ]
[ Tần Gia Bảo: Sao cậu mới kết hôn đã khiến cho người ta phá sản rồi? ]
[ Tôn Tự Tuyết: Chúc Chúc chị mau kêu bà chủ Nam xem Wechat đi, chị ấy cứ không trả lời tôi! [phát điên] [dại ra] ]
[A.N.T – Đạm Cẩm: [Wechat bao lì xì] cung hỉ phát tài, đại cát đại lợi ]
[ Kỳ Dật: Không thể nào Chúc Chúc, bà chủ Nam gắp thú gắp đến nỗi khiến bản thân phá sản rồi sao? ]
[ Chị Thạch Anh: Nhanh chóng trả lời điện thoại, công ty phải chuẩn bị bản thảo làm sáng tỏ, em đăng Weibo giải thích trước cái đi, xác nhận trạng thái của tài khoản đi đã [gõ đầu] [gõ đầu] ]
Không biết Nam Ương đã đến từ khi nào, liếc liếc mắt nhìn màn hình điện thoại hiện đầy tin nhắn chưa đọc của Khinh Hoan, lúc nhìn thấy mấy chữ đó, cô ấy cũng ngây ngẩn cả người.
“Tôi….” Nam Ương không xác định bắt đầu nói lắp, “Tôi phá sản?”
Lúc này Khinh Hoan mới nhớ ra hôm qua Nam Ương ngủ sớm, căn bản không biết chuyện bản thân kéo theo một túi rác to đã leo thẳng lên hot search.
Nam Ương lập tức móc điện thoại ra, gọi cho Mai Trọng Lễ.
Mới 6 giờ sáng, Mai Trọng Lễ hiển nhiên còn đang ngủ, lúc nhận điện thoại thanh âm còn mang theo chút buồn ngủ: “Lão tổ, chào buổi sáng, có chuyện gì sao?”
“Ta phá sản à?” Nam Ương nghiêm túc hỏi.
Mai Trọng Lễ “A?” Một tiếng, “Cái gì? Phá sản? Phá cái gì sản?”
“Ta nghe nói hình như ta phá sản?”
Khinh Hoan vội xen mồm: “Không phải, đều là hiểu lầm, chị đừng khẩn trương như vậy.”
Cô đem tiền căn hậu quả chuyện ngày hôm qua giải thích hết một lần, Nam Ương và Mai Trọng Lễ phía bên kia điện thoại đều nghe thấy. Không đợi Nam Ương lên tiếng, Mai Trọng Lễ đã vội vàng nói: “Người yên tâm, tôi lập tức liên hệ với Giải trí Khiếu Thiên tiến hành bác bỏ tin đồn.”
Sau khi cúp điện thoại, Khinh Hoan không nhịn được bật cười, trêu ghẹo Nam Ương: “Sao chị lại ngốc như vậy, thật sự tin bản thân phá sản sao?”
Đáy mắt Nam Ương lướt qua một tia quẫn bách.
Sau một lúc lâu, cô ấy mới nhẹ giọng lên tiếng: “…. Tôi sợ không nuôi nổi em.”
Ý cười của Khinh Hoan càng sâu hơn, xoay người lại chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, vừa chuẩn bị vừa nói: “Sợ cái gì, em tốt gì cũng là một minh tinh, nếu chị thật sự phá sản cũng không sao cả, có thể đến lượt em nuôi chị.”
Nam Ương nhíu mày.
Trên đời này làm gì có đạo lý đồ đệ nuôi sư phụ?
Thân là sư phụ của người ta, lại còn được người ta nuôi, thật là không ra thể thống gì.
Khinh Hoan cầm điện thoại trả lời từng tin từng tin nhắn quan tâm của mọi người, sau đó lại phát hiện người hỏi thăm cô thật sư quá nhiều, đánh máy đến tay của cô cũng tê rần, vì thế cô soạn một đoạn lời cảm ơn cũng như giải thích cụ thể, chia sẻ bài viết cho mọi người cùng thấy.
Khung thoại với Đạm Cẩm tương đối đặc biệt, cô ấy không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ là gửi đến vài cái bao lì xì. Khinh Hoan biết gần đây trong nhà Đạm Cẩm xảy ra chút chuyện, em gái bị bệnh nan y, cô ấy phải trả một khoản tiền thuốc men kếch xù, còn phải đến bệnh viện chăm sóc em gái. Bởi vì rời đi quá vội càng, bị chụp cho cái mũ bãi diễn, hiện tại vẫn còn bị treo trên hot search mắng. Cho dù cô ấy ốc không mang nổi mình ốc như vậy, nhưng vẫn gửi cho cô rất nhiều tiền, thật sự là khó có được.
Khinh Hoan chân thành cảm ơn cô ấy, cũng gửi bao lì xì lại cho Đạm Cẩm. Cô còn muốn gửi cho Đạm Cẩm nhiều hơn một chút, nhưng lại sợ tổn thương lòng tự trọng của cô ấy, sau khi ghi rõ số tiền muốn chuyển lại cứ luôn không chịu nhấn xuống khung xác nhận.
Thôi vậy, Giang Yên Nhiên chắc chắn sẽ giúp cô ấy.
Khinh Hoan ở bên này vội chuyện của mình, Nam Ương ở bên kia lắc qua lắc lại cây cân điện tử của cô ấy.
Cây cân cần hoạt động bằng hai viên pin AA, ngày hôm qua lúc mua Nam Ương không chú ý đến vấn đề này. Cô ấy xách cân điện tử không có pin nhìn một lát, yên lặng xoay người đi về phòng ngủ.
Lúc trở ra, cô ấy còn cầm theo cái máy chơi game xếp hình Tetris mà mình yêu thích nhất, đi đến cạnh bàn bếp, tháo pin trong máy chơi game ra, lắp vào cân điện tử.
Rốt cuộc Khinh Hoan cũng trả lời xong tin nhắn, vừa vặn quay đầu nhìn thấy Nam Ương đang đổi pin, đáy mắt hiện lên mấy phần hiếm lạ: “Không phải chị quý nhất chiếc máy chơi game này sao, sao lại bỏ được đem pin của nó cống hiến ra vậy?”
Nam Ương cũng không trực tiếp trả lời, chỉ là hỏi: “Em có đói bụng không?”
Khinh Hoan sờ bụng mình, ngày hôm qua sau khi trở về liền vận động trên giường, cơm chiều cũng không ăn, đến bây giờ chắc chắn là cảm thấy đói bụng. Cô gật gật đầu, “Ừm, em đói.”
Nam Ương cúi đầu, lắp pin vào khe lõm của cân điện tử, thanh âm rất thấp: “Cái gì cũng không quan trọng bằng việc em đói bụng.”
Máy chơi game mà thôi.
Khinh Hoan mím môi mỉm cười. Cô nhét điện thoại về túi, tiếp tục chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, một bên nhặt rau một bên ôn thanh giới thiệu cho Nam Ương một lát nữa sẽ chỉ cho cô ấy làm mấy món cơm nhà đơn giản.
Rau trộn ngó sen ngọt.
Cô không tính để Nam Ương xử lý ngó sen tươi, cho nên trước rửa thật sạch, đặt củ sen đã rửa sạch vào tay Nam Ương, chỉ đạo Nam Ương xắc nó.
Nam Ương theo thói quen tính lấy cây BM47 trên thắt lưng của mình xuống, lắc nó ra rồi cầm trên tay, cài chốt an toàn rồi bắt đầu xắc củ sen.
Khinh Hoan vội ngăn cản cô ấy: “Dao này chị lấy ở đâu a? Có sạch không?”
Nam Ương cúi đầu sờ lưỡi dao, khẽ nhíu mày: “Chắc là… sạch.”
Cô ấy rõ ràng thường bộc lộ trước mặt mọi người thói ở sạch bất đắc dĩ từ những việc nhỏ nhất, nhưng lại đối với loại chuyện cần cẩn thận chú ý như thế này hoàn toàn không quan tâm, thật không biết thói ở sạch của cô ấy rốt cuộc là thói ở sạch gì.
Khinh Hoan lấy một cây dao làm bếp gần như hẹp và dày bằng con dao kia đưa cho Nam Ương: “Chị dùng cái này đi, dù sao cũng là đồ lát nữa mình sẽ ăn, vệ sinh một chút tương đối tốt hơn.”
Nam Ương cũng không phản bác, thuận theo cất con BM47 lại, nhận lấy dao phay, dùng tai trái cắt.
Tay phải của cô ấy từng bị thương rất nặng, dưới tình huống nào đó xác thật là không dễ dùng hơn tay trái, nhưng cô ấy vẫn luôn không quen dùng tay trái. Giờ phút này những miếng ngó sen được cắt từ tay trái càng ngày càng mỏng, miếng dày nhất thì dày bằng cả một đốt ngón tay, còn miếng nào mỏng thì so với cánh ve còn mỏng hơn. Khinh Hoan đứng ở bên cạnh cô ấy, cầm một con dao khác, xắc lại những miếng ngó sen mà Nam Ương vừa xắt một lần nữa, tận lực xắc cho những miếng ngó sen có thể có độ dày bằng nhau.
Sau khi xắc xong, cô kêu Nam Ương bỏ ngó sen đã xắc vào trong nồi nước, lại cho vào nồi thêm một ít giấm trắng để phòng ngó sen oxy hóa bị đen. Sau khi Nam Ương cho ngó sen vào nồi, cô ấy lập tức đi lấy cốc đong để cân giấm, nhưng trong lúc cô ấy còn đang bận đổ giấm vào cốc đo thì nước trong nồi đã sôi, vài giây sau, ngó sen đã nấu đến chín nhừ, Khinh Hoan chỉ có thể cầm bình dấm đổ vào, bất đắc dĩ nói: “Ly dấm đó của chị để lại chút nữa dùng nhé.”
Kỳ thật cách làm món này phi thường đơn giản, bất quả chỉ là sau khi xắc ngó sen xong thì cho vào nồi nấu lên, sau đó vớt ra rồi cho ra gia vị vào. Những công đoạn phức tạp nhất cơ bản Khinh Hoan đều đã làm xong, chỉ còn lại bước cuối cùng là cho gia vị vào rồi quấy đều thôi.
Nam Ương nhìn công thức, cẩn thận bày ra một hàng cốc đo lường nhỏ, cẩn thận cân từng cốc theo đúng số lượng yêu cầu trong công thức. Muối, bột súp gà, đường, dầu, nước tương, dấm, dầu mè. Sau khi đã đổ đầy các cốc đong, cô ấy nghiêm cẩn dựa theo thứ tự trong công thức cho từng cốc đong vào nồi.
Lúc này đây, cho dù tay phải có run cũng sẽ không nêm sai gia vị nữa.
Sau khi làm xong hết, cô ấy lấy một đôi đũa mới đưa cho Khinh Hoan, mặt mày cong cong: “Em nếm thử xem.”
Khinh Hoan mỉm cười nhận lấy đôi đũa, gắp một miếng ngó sen ăn thử. Toàn bộ quá trình hoàn thành món ăn này đều được cô trông coi hoàn thành, rốt cuộc cũng không có hương vị kỳ quái ngoài ý muốn gì, tuy rằng không tính là món ngon mỹ vị gì, nhưng cũng có thể ăn như một món ăn bình thường.
Món ăn bình thường như vậy, so với tài nấu nướng của cô cách biệt khá xa. Nhưng sau khi cô ăn xong vẫn lộ biểu tình kinh hỉ: “Oa, chị thật là lợi hại nha.”
Nam Ương nghiêm túc nhìn cô, trong mắt giấu không được vui sướng: “Sau này tôi sẽ làm tốt hơn.”
Khinh Hoan nghe câu này cảm thấy hơi quen tai, cười đến bả vai run run.
Cô lại gắp thêm một miếng ngó sen nữa, thuận miệng trêu đùa: “Đúng rồi, em dạy A Trừng đóng phim mấy lần, em ấy đều ba ba đuổi theo em gọi là sư phụ. Bây giờ em dạy chị nấu ăn chuyện lớn như vậy, vậy có phải chị cũng phải gọi em một tiếng sư phụ không a?”
Cánh tay đang thu dọn bàn bếp của Nam Ương thoáng dừng lại.
Cô ấy khẽ cau mày, nhìn về phía Khinh Hoan đang ăn ngó sen, trong giọng nói nhiễm thêm mấy phần nghiêm túc:
“Làm càn.”
Khinh Hoan đang cắn ngó sen, không hiểu ra sao nhìn Nam Ương.
Cái gì làm càn? Sao lại thành làm càn?