Hoa Hoa nằm trên giường nghe thấy nói gì mà trúng độc, lập tức mất bình tĩnh, cô sốt sắng hỏi: “Trúng độc gì? Rõ ràng vừa rồi ông nói là không có chuyện gì mà!”
“Cô nương bị đau bụng là do kỳ thủy đến, không có gì đáng ngại, nhưng mạch tượng rối loạn, đây là triệu chứng trúng độc.”
Nghe xong lời lão đại phu, Hoa Hoa lập tức hoảng loạn.
Tướng công nói mình trúng độc, bây giờ lão đại phu này cũng nói mình trúng độc.
Cô nhìn chằm chằm lão đại phu, thấy ông ta bình tĩnh như vậy, nước mắt liền dâng lên trong mắt, “Vậy…!vậy ông nói ta trúng phải độc gì?”
Hoa Hoa cố chấp nghĩ rằng, nếu ông ta không nói được là độc gì, chắc chắn là không trúng độc.
“Chuyện này…” Vương Viễn có chút hổ thẹn, ông không thể chẩn đoán được là loại độc gì.
Thậm chí ông còn không chắc liệu có phải là trúng độc hay không.
Lý do ông dám mạnh dạn đưa ra phán đoán ban đầu này là vì có Thời sư thúc ở đây.
Y thuật của sư thúc rất cao minh, nếu không đúng, sư thúc chắc chắn sẽ chỉnh lại, nếu mình sai, sư thúc sẽ sửa sai.
Ông không cần lo lắng về hậu quả của việc mình nói sai, vì đã có người sửa chữa.
Vì vậy ông cung kính hành lễ với sư thúc, “Xin sư thúc chỉ giáo.”
Sư thúc.
Hoa Hoa tuy chưa hiểu rõ ý nghĩa của từ này, nhưng nhìn thái độ cung kính của lão đại phu, cô cũng nhận ra rằng lời của tướng công rất có trọng lượng.
“Tướng công, rốt cuộc ta trúng phải độc gì?” Hoa Hoa kéo tay áo của Thời Khiêm.
Nhìn tình hình này, nếu như trước đó cô chỉ hơi tin rằng mình trúng độc, thì bây giờ đã hoàn toàn chắc chắn rằng mình bị trúng độc.
Không phải vì cô tin rằng y thuật của lão đại phu cao hơn tướng công, mà là vì khi cả hai người đều nói mình trúng độc, thì cô chắc chắn rằng mình đã bị trúng độc.
“Tướng…!công?” Vương Viễn có chút kinh ngạc, liếc nhìn cô nương trên giường.
Lúc nãy toàn bộ sự chú ý của ông đều dồn vào sư thúc, nên không để ý cách cô nương này gọi sư thúc, nhưng bây giờ ông nghe rõ rồi.
Cô ta gọi sư thúc là tướng công? Đây có phải là cái “tướng công” mà ông hiểu không?
Có tin đồn rằng Thời sư thúc rất cô độc, quen sống một mình, chưa từng nghe nói rằng ông đã cưới vợ.
Vương Viễn nghĩ đến đây, liếc trộm sư thúc, thấy sắc mặt hắn bình thản, không phủ nhận, nhưng cũng không có biểu hiện gì khác.
“Xin kính chào sư thúc mẫu.” Vương Viễn liền nhanh chóng cúi chào Hoa Hoa.
“Hả?” Hoa Hoa nhìn lão đại phu đột nhiên hành lễ với mình, có chút ngơ ngác.
Sao tự nhiên cô lại trở thành sư thúc mẫu của lão đại phu này.
À, vì ông ta gọi tướng công là sư thúc, nên gọi mình là sư thúc mẫu, chắc là vì tướng công.
“Cũng xin chào ông.” Hoa Hoa đáp lại một câu, cũng không để ý nhiều đến cách gọi, lúc này toàn bộ tâm trí cô đều dồn vào chuyện trúng độc.
“Tướng công, hóa ra ta thật sự trúng độc rồi, rốt cuộc là trúng độc gì vậy?” Hoa Hoa cẩn thận hỏi, cô hơi lo tướng công sẽ để bụng chuyện cô không tin lời hắn trước đó.
Thời Khiêm không nói gì, hắn kéo tay tiểu nương tử đang nắm lấy áo mình, dùng ngón cái xoa nhẹ lên cổ tay cô, sau đó đặt ngón tay lên mạch.
Hoa Hoa nín thở chờ đợi kết quả từ tướng công.
Chẳng bao lâu, Thời Khiêm buông tay cô ra.
Hoa Hoa nhìn hắn, cười nịnh nọt, “Tướng công.”
Tướng công liếc cô một cái, không đáp lời, quay người bỏ đi.
Hoa Hoa nhìn bóng dáng tướng công, cảm thấy rất lo lắng.
Làm sao bây giờ? Nhìn biểu cảm của tướng công, chắc chắn là hắn đang giận rồi, tại sao ban đầu mình lại không tin lời tướng công chứ, giờ thì phải làm sao đây, Hoa Hoa lo đến mức nhăn hết cả mặt.
Nhưng Thời Khiêm chưa kịp bước ra khỏi phòng đã dừng lại.
Hắn quay người nhìn người dư thừa trong phòng, “Ngươi lại đây.”
Vương Viễn thấy sư thúc gọi mình, vội vàng bước tới.
Sư thúc lấy ra từ tay áo một phương thuốc đưa cho ông, ông cung kính nhận lấy, không kìm được mở ra xem, “Nguy độc? Đây…!đây có phải là Nguy độc của Nguy trang triều trước không?”
Vương Viễn có chút kinh ngạc.
Nguy trang là một nhóm nữ tử, phát triển mạnh mẽ, được biết đến với hai quy tắc: phải là nữ giới, và phải tuyệt tình đoạn ái.
Nhưng tình ái là thiên tính của con người, nếu trong trang có người nảy sinh tình cảm, Nguy trang sẽ ép người đó uống một viên thuốc và đuổi đi, nói rằng đó là thành toàn cho người có tình.
Viên thuốc đó chính là Nguy độc.
Nguy độc có độc tính rất mạnh, khiến người uống từ một thiếu nữ tươi trẻ dần trở nên héo hon, da từ trắng sáng chuyển sang vàng vọt, cơ thể suy nhược, ngày càng tiều tụy.
Đó từng là nỗi ám ảnh lớn nhất của các nữ tử.
Điều quan trọng nhất là, loại độc này không có giải dược.
Vì vốn dĩ nó được chế ra để trừng phạt những người phản bội Nguy trang, không cần tạo ra thuốc giải.
Khi những người đã ra đi, nhìn rõ bộ mặt thật của người kia và trở về Nguy trang, thì trái tim họ đã nguội lạnh, cần gì đến thuốc giải nữa?
Giờ đây, sư thúc mẫu lại trúng phải Nguy độc? Vương Viễn nhìn sang sư thúc mẫu, làm sao giải độc đây?
Thời Khiêm khẽ gõ nhẹ lên tờ phương thuốc, phát ra tiếng trong trẻo, kéo ánh mắt Vương Viễn trở lại.
Thấy sư thúc sắc mặt không vui, Vương Viễn tự biết mình có chút thất thố, liền nhanh chóng cung kính hành lễ, “Xin sư thúc chỉ dạy.”
Sư thúc đưa phương thuốc cho ông, chắc hẳn là có việc cần dặn dò.