Chưa từng thấy đứa trẻ nào bá đạo như vậy.
Rèm cửa sổ nhè nhẹ lay động, Đào Lộc Nhân trong tay ôm con Pikachu, yên lặng ngồi ở mép giường, lắng nghe tiếng cãi vả của hai người bên ngoài phòng.
Đa phần tiếng cãi là từ phía người phụ nữ, thỉnh thoảng người đàn ông cũng thấp giọng xen vào, nhưng chỉ nhận lại những lời mắng mỏ sắc lạnh hơn, đám khói vô hình ngày càng dày đặc.
Bắt đầu từ năm ngoái, những cuộc cãi vã này đã trở nên thường xuyên hơn.
Ban đầu, Đào Lộc Nhân cũng không thể hiểu nổi, vì sao bố mẹ mà nàng từng thấy tình cảm lại trở thành đối đầu như thế này, nàng đã từng khuyên nhủ, đã khóc lóc, và cuối cùng, đành phải chấp nhận và quen với tình cảnh này.
Âm thanh bát đĩa vỡ vụn vang lên, cô gái chỉ khẽ nhấc mi mắt rồi lại hạ xuống.
Môi mỏng mím chặt.
Không biết bao lâu sau, cánh cửa phòng bật mở, một người phụ nữ bước vào, quỳ xuống ôm chầm lấy cô gái.
Đào Lộc Nhân gọi: “Mẹ ơi.”
“Nai con.” Mạnh Dao nâng gương mặt nhỏ nhắn của con gái lên: “Dạo này mẹ bận rộn, có thể về nhà muộn. Con đừng chờ mẹ nhé, làm bài xong rồi đi ngủ sớm, đừng thức khuya biết không?”
Đào Lộc Nhân nhìn mẹ, đôi mắt đen láy tĩnh lặng.
“Ngoan nhé bảo bối, nghe lời mẹ.”
Đào Lộc Nhân gật đầu, giọng nói mềm mại: “Dạ.”
Mạnh Dao nhanh chóng rời khỏi nhà, Đào Lộc Nhân tay buông con thú bông, bước ra khỏi phòng, nàng nhìn thấy bố mình – Đào Gia Vĩ, đang cúi đầu ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt buồn bã.
Nhận ra con gái, Đào Gia Vĩ nhìn về phía bàn ăn ngổn ngang, xoa mặt rồi nói: “Những cái này không ăn được nữa rồi. Bố làm cho con một bát mì nhé, mì trứng cà chua được không?”
Đào Lộc Nhân đáp: “Dạ được ạ.”
Đào Gia Vĩ khẽ cười, những mảng mây u ám trong lòng dần tan biến. Ông cúi người ôm chặt cô con gái nhỏ vào lòng, Đào Lộc Nhân bé xíu như một chú chim non, nép mình trong vòng tay rắn chắc của người cha, không khóc không nháo, ngoan ngoãn lạ thường.
Đào Gia Vĩ cằm có râu xanh cọ cọ vào má cô bé: “Đợi chút nhé, ba sẽ làm cho con ngay.”
Sau đó, Mạnh Dao rất ít khi về nhà. Lần trở về, bà mang theo một tờ giấy thỏa thuận và như thường lệ, tránh mặt Đào Lộc Nhân, cùng Đào Gia Vĩ bàn bạc.
Lần này, mọi chuyện diễn ra rất bình lặng. Tình cảm đã đến hồi kết, ly hôn là con đường duy nhất.
Đào Gia Vĩ ký vào tờ đơn, cũng không tranh chấp quyền nuôi con, Mạnh Dao bận rộn với công việc, việc chăm sóc con đương nhiên sẽ thuộc về ông.
Hôm đó, cả hai thông báo quyết định này với Đào Lộc Nhân, đứa trẻ ngây thơ, chỉ thốt lên một tiếng: “Vậy là con sẽ không có mẹ nữa hả?”
“Dĩ nhiên là vẫn có rồi.” Mạnh Dao đau lòng ôm chặt con gái: “Làm sao lại không có mẹ được. Mẹ sẽ thường xuyên đến thăm con.”
Đào Gia Vĩ gật đầu phụ họa: “Đúng vậy.”
Mắt Đào Lộc Nhân ửng đỏ: “Mẹ lại đang lừa con.”
Sau khi ly hôn, Đào Gia Vĩ sẽ không ở đây nữa mà sẽ thu dọn đồ đạc cùng con gái về nhà cũ, Đào Lộc Nhân còn chưa kịp nói gì thì cô bạn học đã lên tiếng phản đối.
“Sao thế? Cậu định đi à? Học kỳ mới sẽ không cùng mọi người học nữa hả?” Cô bạn tóc tết tròn mắt nhìn Đào Lộc Nhân.
Đào Lộc Nhân gật đầu: “Vì ba mẹ ly hôn.”
Ly hôn, đối với một đứa trẻ, thường là một cú sốc khủng khiếp. Điều đó có nghĩa là từ nay về sau, nàng sẽ là một đứa trẻ trong gia đình đơn thân. Cô bạn tóc tết mím môi, an ủi: “Không sao đâu, chúng tớ vẫn ở đây mà.”
Đào Lộc Nhân lau nước mắt cho bạn: “Cậu khóc làm gì vậy?”
“Tớ thấy Lộc Nhân tội nghiệp quá. Cậu không thể để bố mẹ đừng ly hôn được sao?” Cô bạn tóc tết khóc nức nở: “Học kỳ mới sẽ không có ai ngồi cùng bàn với tớ nữa.”
Đào Lộc Nhân: “…”
Đào Gia Vĩ hành động rất nhanh chóng, chỉ vài ngày sau đã thu dọn hành lý gần xong, đặt luôn hai vé tàu cao tốc. Tàu lao vun vút trên đường ray, ông đưa cho con gái một chai nước, xoa xoe đầu nói: “Chúng ta đến nhà ông bà nội nhé, nhà đó lớn lắm, con còn nhớ không?”
Từ khi ông bà qua đời, Đào Lộc Nhân đã không còn quay lại nơi này nữa, ký ức cũng nhạt nhòa dần.
“Không sao đâu.” Đào Gia Vĩ cười hiền hậu: “Đến nơi rồi nai con sẽ nhớ ra thôi.”
Tàu cao tốc chạy bốn tiếng rưỡi mới tới ga, sau đó họ lại đi xe khách thêm một tiếng nữa mới đến thị trấn nơi có ngôi nhà cổ.
Đào Gia Vĩ tay xách hai chiếc vali cao đến ngang hông, vai đeo thêm một chiếc ba lô nhỏ màu xanh nhạt. Trời nắng chang chang, trán và lưng ông đã lấm tấm mồ hôi.
Ông dẫn Đào Lộc Nhân đến một khoảng râm mát, nói: “Con ngồi đây chơi một lát nhé, ba đi tìm xe.”
Ông đưa cho bé gái một tờ tiền lẻ, dặn dò: “Con ở đây đừng đi đâu, nếu khát thì qua cửa hàng bên cạnh mua nước uống.”
Trên tàu cao tốc, Đào Lộc Nhân đã uống gần hết một chai nước, giờ nàng không khát, chỉ cảm thấy rất nóng. Tay nàng siết chặt tờ tiền hai mươi nhân dân tệ, đi về phía cửa hàng tiện lợi. Thấy cô bé, chủ cửa hàng liền tươi cười hỏi: “Bé muốn mua gì nào?”
Đào Lộc Nhân tiến đến tủ lạnh.
Mái tóc cô bé hơi rối, khuôn mặt trắng trẻo ửng hồng vì nóng, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào những chiếc hộp…
Cô bé còn quá nhỏ, không thể nhìn thấy bên trong tủ lạnh có những cây kem nào.
Chủ cửa hàng cười hiền: “Để bác bế con lên nhé?”
Đào Lộc Nhân lắc đầu. Gần quầy tính tiền có một chiếc ghế nhựa thấp màu xanh lá cây, cô bé đi đến kéo ghế lại, định trèo lên, cô bé nhìn chủ cửa hàng.
Đó là chiếc ghế mà khách hàng thường ngồi, chủ cửa hàng mỉm cười, để mặc nàng làm theo ý muốn.
Vừa mới xoay người lại với chiếc ghế, Đào Lộc Nhân đã thấy trước tủ lạnh xuất hiện thêm một người.
Là một cô gái, Đào Lộc Nhân ngẩng đầu lên.
Cái nóng hầm hập như muốn bốc hơi cả người. Giữa tiết trời oi bức ấy, bóng dáng một cô gái trong bộ đồng phục học sinh xanh trắng càng trở nên thanh thoát. Từ chiếc tủ lạnh nhỏ xíu, cô bé rút ra một cây kem, rồi quay người lại, đưa tờ tiền lẻ cho ông chủ.
Đến khi cô ấy quay đầu, Đào Lộc Nhân mới thật sự nhìn rõ ngũ quan của người kia, làn da trắng như tuyết, biểu cảm nhạt nhẽo, đôi mắt đào hoa hơi chếch mang đến một chút vẻ xa cách nhưng cũng tăng thêm phần dịu dàng.
Xinh đẹp như những nàng tiểu thư ngọc ngà mà thường thấy trên ti vi.
Đào Lộc Nhân nghĩ trong đầu.
“Tan học rồi à?” Chủ quán cười nhận lấy tiền.
Thương Án gật đầu một cái, dư quang chú ý tới Đào Lộc Nhân đang xách cái ghế: “Bạn nhỏ em từ đâu tới vậy?”
“Bé nó tới mua kem nhưng còn nhỏ quá, nhìn không thấy bên trong có gì đâu, đành phải trèo lên ghế để xem.” Chủ quán nói.
Đào Lộc Nhân khẽ mím môi, có chút lúng túng.
Thương Án cười khẩy, đưa cây kem đang cầm trên tay cho nàng: “Cầm ăn đi này.”
Đào Lộc Nhân không nhận.
Thương Án nhìn đôi tai đỏ ửng của nàng, không biết là do nóng hay do ngại ngùng: “Cái này ngon lắm, chị chưa bóc ra đâu, cho em ăn.”
Cô ấy cúi người, đưa cây kem đến trước mặt nàng, khuôn mặt hao hao Ngọc tiểu thư bất ngờ phóng to, mang theo hơi thở ngọt ngào của mùa hè.
Đào Lộc Nhân ngây người vài giây, quỷ thần xui khiến lại nhận lấy.
Thương Án đứng thẳng người, lại lấy từ tủ lạnh một cây kem y hệt, hai cây kem cộng lại, vừa đủ để chủ quán không cần thối tiền.
Cô ấy mua xong, liền quay người rời khỏi siêu thị.
Đào Lộc Nhân không đợi bao lâu, chiếc xe hơi màu đen mà không biết Đào Gia Vĩ kiếm đâu ra đã dừng trước cửa, ông nhanh chóng chuyển hết đồ đạc lên xe rồi thẳng tiến về ngôi nhà tổ.
Lần cuối cùng đến đây đã là từ rất lâu rồi. Khi ấy, Đào Lộc Nhân còn quá nhỏ để nhận biết nhiều chữ, chỉ biết chiếc xe rẽ vào con hẻm có tấm biển màu xanh. Lần này, nàng đã đủ lớn để đọc được dòng chữ trên biển.
– Hẻm Dã Hòa.
Ngỏ hẻm này rất dài, con đường cũng đủ rộng rãi, hai bên trồng những hàng cây phượng vĩ cao lớn. Những tán lá xòe rộng, đan xen tạo thành những mảng bóng mát rợp xuống những ngôi nhà san sát.
Đào Gia Vĩ dừng xe trước ngôi nhà tổ. Nói là nhà tổ, nhưng thực chất chỉ là một căn nhà cấp bốn hai tầng, ông nói: “Đến rồi.”
Đào Lộc Nhân chậm rãi bước xuống xe, nhìn vào cánh cổng sơn màu nâu đỏ.
Cánh cổng nhà bên cạnh bất ngờ mở ra, một người phụ nữ trung niên tóc uốn đang xách một chậu nước đi tới, bà tưới nước vào gốc cây phượng vĩ rồi ngẩng đầu lên nhìn thấy hai cha con.
“Ôi chao, là ai đây? À, là… là… cô bé nhà họ Đào à? Sao lại đến đây?” Người phụ nữ đó nói.
Đào Gia Vĩ chào hỏi: “Dạ, là cháu đây. Lâu rồi không gặp, dì Lương có khỏe không? Hôm nay nhà cháu chuyển về đây”
“Chuyển về? Sẽ sống ở đây luôn à?”
“Dạ đúng rồi.”
Bà Lương nhìn Đào Lộc Nhân, cô bé nhỏ nhắn, lùn tịt.
“Lớn rồi nhỉ? Lần trước gặp còn bé tí tẹo, mới biết bò thôi.”
“Dạ, bé nó mười tuổi rồi, sắp lên lớp bốn.” Đào Gia Vĩ cười nói: “Cháu vào nhà dọn đồ trước đã.”
“Ừ, vào đi vào đi.”
Đào Lộc Nhân không đi vào cùng ông, chỉ đứng ở dưới mái hiên tránh ánh mặt trời, trong tay là cây kem còn chưa ăn xong, cái miệng nhỏ liếm vài cái.
“Con bé này, nhớ dì không?” Dì Lương hỏi, ánh mắt trìu mến nhìn cô bé nhỏ nhắn: “Hồi xưa dì còn bế con cơ mà!”
Đào Lộc Nhân gật đầu một cái, giọng nói cứng cáp: “Dì mạnh khỏe ạ.”
“Ối trời ơi, ngoan quá đi mất!” Dì Lương cười đến híp cả mắt.
“Nắng nóng thế này, vào nhà bật điều hòa đi con.” Bà vừa nói đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về hướng khác: “À, tiểu Án về rồi kìa!”
Đào Lộc Nhân nhìn theo ánh mắt của dì Lương, nghe thấy một giọng nói trong trẻo “dạ” một tiếng.
“Ba mẹ cháu hôm nay không ở nhà, tối nay sang nhà dì ăn cơm nhé. Dì nấu nhiều món ngon lắm đấy.”
Thương Án cười cười đáp: “Dạ được.”
Cô gái đạp xe đến, chiếc cặp sách được buộc gọn gàng vào giỏ xe, mái tóc đen dài buông xõa sau lưng. Vì trời nóng, trên người mặc bộ đồng phục học sinh, cô ấy kéo cao ống tay áo, để lộ ra cánh tay trắng nõn thon thả.
Áo đồng phục cũng được kéo khóa xuống, lộ ra chiếc áo phông trắng bên trong.
Thương Án đi ngang qua Đào Lộc Nhân đang đứng trước cửa nhà, từ khóe mắt cô nhìn thấy một dáng người nhỏ bé. Cô ấy quay đầu lại, đối diện với gương mặt còn chút mũm mĩm của Đào Lộc Nhân.
Người bạn nhỏ trong mắt đen láy an tĩnh nhìn cô, trong tay cầm cây kem đã ăn hơn một nửa.
Mới dọn tới sao? Chưa từng thấy qua.
Nghĩ vậy, Thương Án thu hồi ánh mắt, tiếp tục đạp xe về nhà. Nhưng cô ấy không ngờ rằng, sau lưng mình đã có thêm một cái bóng nhỏ bé đang bám theo.
Đến khi đến nhà, cô bé đó vẫn chưa chịu rời đi.
“Em đang theo chị à?” Thương Án đem xe đạp dựng xuống.
Đào Lộc Nhân cắn môi, gật đầu một cái.
“Đi theo chị làm gì?” Thương An rút chìa khóa nhà từ túi bên hông cặp sách ra.
Đào Lộc Nhân cũng không biết mình đang làm gì, cái đầu nhỏ bé cứ quay cuồng, chẳng qua là bị thôi thúc mãnh liệt, rất khó hiểu.
Cô bé suy nghĩ một lúc, đưa cây kem đang cầm lên trước, người cũng tiến lại gần hai bước: “Kem.”
“Sao thế?” Thương Án hỏi: “Không ngon à?”
“Ngon, ngọt lắm.” Đào Lộc Nhân ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào cô ấy: “Em chưa cảm ơn chị.”
Giọng nói của cô bé trong veo, mềm mại đặc trưng của trẻ con: “Cảm ơn chị.”
Thương Án nắm chìa khóa trong lòng bàn tay, mắt khép hờ nhìn cô bé, thấy đứa nhỏ mới chuyển đến này vừa ngoan lại vừa lễ phép. Cô định nói vài lời khách sáo rồi bảo cô bé ăn xong về nhà, nhưng chưa kịp nói thì có chuyện đã xảy ra ——
Cây kem sô cô la dưới cái nắng chang chang đã tan chảy, sô cô la chảy xuống theo đầu que kem, lướt qua lòng bàn tay của Đào Lộc Nhân, rồi nhỏ xuống.
Một giọt trùng hợp rơi đúng lên đôi giày trắng của Thương Án.
Thương Án: “…”
Đào Lộc Nhân vội rụt tay lại.
Nhưng hành động đó chẳng ích gì, vẻ ngoài luôn yên lặng của cô bé cuối cùng cũng nứt ra, sự ngây thơ đặc trưng của trẻ con lúc này lộ rõ. Xung quanh không có thùng rác, Đào Lộc Nhân không vứt đi được, cũng không thể không vứt, cô bé ngẩng đầu nhìn Thương Án, đôi mắt đã ửng đỏ.
“Xin lỗi,” cô bé lắp bắp nói: “Em không cố ý.”
Thương Án thở dài nhẹ nhõm, rút khăn giấy trong túi ra, ra hiệu cho cô bé vứt cây kem “chảy nước” đi, rồi lấy tay cô bé, dùng khăn giấy lau sạch lòng bàn tay.
“Mời ăn kem, lại còn phải phục vụ sau khi bán hàng.” Cô ấy khẽ khép mi mắt, động tác vô cùng kiên nhẫn, thì thầm như tự nhủ: “Chưa từng thấy đứa trẻ nào bá đạo như vậy.”
___________