Về chuyện của anh trai và chị dâu, thật ra tôi chưa bao giờ cố ý tìm hiểu, trong lúc vô tình nhắc đến, tôi mới phát hiện ra, tình yêu của họ không ồn ào mãnh liệt, mà như dòng nước nhỏ chảy dài.
Trước đây tôi cũng đã nhắc qua, hồi đại học hình tượng của chị dâu là hình tượng một thiếu nữ hư hỏng nổi loạn, điều khiến hội trưởng học sinh đau đầu nhất không gì khác ngoài những thiếu nữ hư hỏng, mà còn là loại càng bị áp chế càng bùng nổ. Nhưng điều mà Hạ Cảnh Sâm không biết là, những gì anh nghĩ là cuộc gặp gỡ tình cờ, nước chảy thành sông, thật ra đều là do chị dâu lên kế hoạch từng bước từ lâu.
Cuộc đối đầu trên sân bóng rổ là hạt giống đầu tiên chị dâu gieo xuống.
Cuộc thi diễn thuyết tỏa sáng rực rỡ là do chị dâu tỉ mỉ dựng trên mạng.
Hết lần này đến lần khác tình cờ gặp gỡ, đối đầu, cẩn thận thăm dò…
Cuối cùng, sự dũng cảm cô đơn của chị dâu cũng có hồi đáp.
Chị dâu tôi, Lâm Nguyễn, đã dùng bảy năm, từng bước tiến lên, chỉ để chiếm được trái tim một người.
Anh trai tôi, Hạ Cảnh Sâm, từng bước hóa giải, tình nguyện mắc câu.
Chị dâu đã bước đến chín mươi chín bước, còn anh trai tôi cũng luôn đứng đó, chưa từng rời đi, hơn nữa còn sớm quay người.
Cuối cùng, một đời một kiếp một đôi, không cần ngày ngày đêm đêm nhớ nhung, trong mắt chỉ có hình bóng của đối phương.