*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bay tới đích đến, gió cũng gọi ồn ào.
Khoảnh khắc nhìn thấy ánh đèn đỏ chớp tắt của phòng phẫu thuật, Hàn Diệp mất đi hết tất cả biểu tình.
Anh có chút không nhịn được, muốn hỏi người phụ nữ đang ngồi yên bên cạnh xử lý công việc, tại sao vẫn kiên quyết muốn Thích Thời Tự làm phẫu thuật trong khi đã được nhắc nhở chuyện này sẽ nguy hiểm đến tính mạng của hắn? Tại sao bà có thể bình tĩnh đến mức này, rốt cuộc sống chết của Thích Thời Tự ở trong mắt bà có ý nghĩa gì không?
Nhưng cuối cùng anh cũng chỉ nắm chặt đấm tay, không nói lời nào.
Chẳng phải chính anh ta đã lấy đi cọng rơm cứu mạng cuối cùng của Thích Thời Tự sao?
Không có ưu tư, anh chỉ mong Thích Thời Tự có thể bình yên vô sự ra ngoài, trừ chuyện này ra, không mong cầu điều gì khác.
Triệu Lục im lặng ở bên cạnh, do dự bước lên phía trước nhưng bị áp lực của Hàn Diệp đè lại tại chỗ.
Cũng đã lâu lắm rồi anh ta không nhìn thấy một tổng giám đốc Hàn hăng hái trở thành dáng vẻ này.
Con ngươi vằn đầy tia máu, không biết đã dựa vào cà phê để thức bao nhiêu giờ, cằm lún phún râu, tóc bị gió thổi rối bời cũng không xử lý nó thật tốt.
Sự mệt mỏi của cả người dường như hiện lên trên vẻ mặt anh vô cùng rõ ràng.
Tổng giám đốc Hàn…
Cuối cùng Hàn Diệp cũng có chút phản ứng, quay đầu nhìn về phía Triệu Lục, sự mệt mỏi ẩn giấu trong hai mắt, đôi mắt phấn chấn ngày xưa giờ phút này giống như một vũng nước đọng tĩnh lặng, Triệu Lục không đành lòng, nhỏ giọng nhắc nhở: Tổng giám đốc Hàn, dáng vẻ của ngài lúc này, Tiểu Thất tỉnh lại sẽ thấy lo lắng.
Anh cứ nói đùa, nếu em ấy đã suy nghĩ đến tình trạng của tôi, thì bây giờ hẳn là phải khỏe mạnh đứng trước mặt tôi mới đúng, chứ không phải để tôi ở lại đây một mình. Hàn Diệp trầm giọng nói, mang theo chút nức nở. Sự giễu cợt như có như không trong giọng điệu của anh lúc này nghe càng giống như đang đau khổ.
Em ấy sẽ không đau lòng tôi, em ấy chỉ muốn tôi đau lòng em ấy.
Triệu Lục nghẹn họng, trực giác bảo anh ta bước sang một bên, đừng nhiều lời nữa.
Đầu tựa lên gạch men trong bệnh viện, cảm xúc lạnh như băng cuối cùng cũng làm dịu đi cơn đau rát ở mắt, Hàn Diệp lẳng lặng nhìn về phía bức tường, đếm từng giờ từng phút.
Thích Thời Tự có chọn quay lại không?
Nhưng thế giới xung quanh hắn tệ quá…
– ————————————
Khi Ngô Y theo y tá tiến vào, phát hiện Thích Thời Tự đang ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trong phòng yên tĩnh như thể đó là phong cách của nó, Ngô Y tìm một chiếc sô pha rồi ngồi xuống, lưng ghế thoải mái khiến người ta chỉ muốn thả lỏng.
Cô suy nghĩ một chút, vẫn mở đầu câu chuyện trước: Cậu Thích, xin chào.
Thích Thời Tự nghiêng đầu qua, rất dịu dàng lễ phép cười với Ngô Y: Bác sĩ Ngô, đã lâu không gặp.
Ngô Y kinh ngạc khi Thích Thời Tự đã có thể nói được, có lẽ vì gần đây không thể mở miệng nên giọng nói trầm thấp khàn khàn, nhưng vẫn coi như dễ nghe, có điều giọng điệu trông không được lưu loát, phỏng chừng đó là câu đầu tiên Thích Thời Tự nói ra khỏi miệng từ sau khi mới tỉnh lại.
Cậu vượt qua chướng ngại tâm lý rồi sao? Ngô Ý có chút an tâm vui mừng.
Vốn dĩ cô cho rằng chuyện này sẽ khó giải quyết, mất ngôn ngữ không chỉ làm chậm quá trình trao đổi thông tin mà còn biểu hiện cảm xúc bị khép kín, từ chối trao đổi với người ngoài, cô nghĩ việc này sẽ tốn không ít công sức, nhưng không ngờ Thích Thời Tự lại cho cô một bất ngờ lớn như vậy.
Cô thật sự mừng cho Thích Thời Tự.
Thích Thời Tự vẫn rất dửng dưng, như thể không có cảm giác gì đối với việc mình có thể nói lại, chẳng qua là chỉ lắc đầu khi nghe thấy lời nói đó của Ngô Y: Không có.
Cái câu Không có cũng thật sự đáng suy ngẫm.
Ngô Y nắm chặt bút trong tay, hỏi: Ý cậu là gì?
Thích Thời Tự cười một tiếng: Ý tôi là, cô có thể xem như không biết chuyện tôi đã có thể khôi phục giọng nói rồi hay không.
Ngô Y không hiểu: Tại sao? Nếu tổng giám đốc Hàn biết cậu có thể nói chuyện, nhất định sẽ rất vui mừng.
Khi nhắc tới Hàn Diệp, gương mặt của Thích Thời Tự không tự chủ được hiện lên vẻ dịu dàng, hắn khẽ ừ nhẹ một tiếng: Tôi biết anh ấy sẽ rất vui mừng.
Nhưng trên thế giới này có quá nhiều chuyện không thể nói được, thậm chí là bởi vì có quá nhiều người nói mà nó càng trở nên không rõ ràng hơn.
Ngô Y quan sát Thích Thời Tự, biết rằng trong những lời đó đều là những chuyện mà Thích Thời Tự đã tư mình trải qua, cũng không hấp tấp hỏi lý do che giấu đằng sau, ngược lại là lo lắng cho hắn: Nhưng nếu không nói, làm sao cậu có thể giấu được?
Thích Thời Tự cầm đóa hoa thủy tiên bên mép giường lên nhẹ nhàng ngửi nó, cũng không vội trả lời.
Hàn Diệp nói hoa thủy tiên trong sân đã nở, chỉ là không thể lập tức đưa hắn trở về nhìn, thế nên anh đã mua trước cho hắn mấy bó hoa để hắn nhìn mà thấy thèm.
Tôi không nói gì cũng tốt, cũng không khó khăn lắm.
Ngô Y biết mình có nói thêm cũng vô ích: Vậy thì có thể hỏi một chút rằng tại sao cậu đột nhiên có thể nói lại được không?
Thích Thời Tự cười nhạt: Nghĩ thông suốt…
Ngô Y chúc phúc nói: Vậy thì tốt.
– ————————————
Ngày mà Thích Thời Tự phát hiện ra mình đã có thể nói lại dược, Hàn Diệp đang nằm bên cạnh hắn, tiếng hít thở của anh mang lại cảm giác khiến lòng người yên ổn mà thỏa mãn.
Hắn chỉ cảm thấy tảng đá trong lòng đã được buông xuống, mà nào ngờ trở ngại nơi cổ họng cũng biến mất theo.
Thích Thời Tự ngưng mắt nhìn gò má của Hàn Diệp, hồi tưởng những ngày yên tĩnh vừa qua, cảm thấy mất ngôn ngữ cũng thật tuyệt vời.
Trước đây hắn không nói được, có lẽ là do chưa có cơ hội thốt ra hết những lời giải thích, thế nên trong tâm trạng bi quan, hắn đã cảm thấy những lời giải thích đều vô ích, vô thức khép mình lại.
Nhưng khoảnh khắc hắn mở mắt ra và trông thấy Hàn Diệp, lớp phòng tuyến trong lòng cũng được dỡ bỏ. Mặc dù lúc ấy hắn còn không biết đó là yêu hay thương hại.
Hàn Diệp đã nói rất nhiều chữ yêu với hắn.
Lúc trước hắn không dám tin, có tin cũng không dám muốn, bởi vì muốn thì mỗi ngày đều sẽ sợ hãi nó mất đi, hắn vẫn luôn không thể chữa khỏi cái mụn nhọt không cất nên lời.
Có lẽ hắn cũng biết Hàn Diệp hiện giờ đứng tại nơi đó là vì chờ đợi.
Chờ đợi mình bật thốt lên sự thật ngày đó.
Đêm vẫn đang nồng, tỉnh giấc khỏi giấc mộng thật khó để ngủ lại.
Hôm qua hắn đã nhìn thấy bút ghi âm, nghe được đoạn ghi âm coi như mình đã hại chết Thôi Húc.
Đương nhiên hắn vẫn nhớ như in, mỗi một câu một chữ.
Nhưng đoạn ghi âm này lừa dối quá, đột nhiên hắn đã nghĩ thông suốt chuyện gì đó.
Hàn Diệp nghe qua bút ghi âm, nhưng sau khi nghe xong vẫn đến tìm hắn, không buộc hắn phải giải thích.
Thế này là đủ rồi.
Chuyện này coi như đã là bí mật cuối cùng của hắn.
Có thể hắn cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng vì cuối cùng cũng có thể thực hiện được lời hứa với Hàn Diệp, hoặc cũng có thể là sự ưu tiên không ngần ngại của Hàn Diệp giữa hắn và Thôi Húc.
Hắn có thể kể hết mọi chuyện.
Những điều đáng xấu hổ mà hắn cố chấp muốn chôn vùi, và cả quá khứ mà hắn không muốn để lộ ra trước mặt Hàn Diệp.
Tất cả, phơi bày trước mặt Hàn Diệp một cách không thương tiếc.
Nhưng sự thật bị bóp méo không liên quan gì đến sự thương hại, Hàn Diệp vẫn đứng về phía hắn.
Có lẽ hắn nguyện ý tin tưởng, đây là tình yêu.
Hàn Diệp muốn biết tất cả, bây giờ hắn có thể nói.
Nói ra mọi thứ.
Chỉ cần một cơ hội thôi.
Thích Thời Tự nghiêng đầu, mượn chuyển động của ánh trăng để sao chép bức tranh về Hàn Diệp.
Hắn không ngốc, biết rằng Hàn Diệp nhất định sẽ hỏi hắn khi hắn có thể nói lại bình thường. Nhưng đó không phải là cơ hội tốt nhất.
Hắn tình nguyện giả câm, kéo dài sự im lặng dịu dàng này lâu hơn một chút, tìm một thời điểm tốt nhất để nói ra toàn bộ câu chuyện.
Lần này sẽ không giấu giếm gì nữa, hắn chỉ chờ câu trả lời của Hàn Diệp.
Ngô Y chú ý biểu cảm của Thích Thời Tự, cuối cùng cũng nhìn thấy được sự nhẹ nhõm trong đó.
Nếu nói ai là người hiểu được tình cảm của Thích Thời Tự dành cho Hàn Diệp đầu tiên, thì người đó hẳn là cô.
Hàn Diệp đã trị liệu tâm lý ở nơi của cô vào năm Thôi Húc qua đời.
Rối loạn căng thẳng sau sang chấn không dễ hồi phục, nhất là sinh ly tử biệt còn nặng nề hơn.
Máu của Thôi Húc vấy trên tay Hàn Diệp khi còn sống đã trở thành nỗi đau tiềm ẩn không thể nguôi ngoai trong nhiều năm sau, tất cả những gì cô có thể làm là không ngừng tiến hành giải mẫn cảm* cho Hàn Diệp, loại bỏ những tiêu cực ảnh hưởng trong lòng anh.
(*Giải mẫn cảm hệ thống (DS) là một kỹ thuật được phát triển bởi Joseph Wolpe vào năm 1958, nhằm mục đích kết thúc cả phản ứng lo âu và hành vi tránh né điển hình của rối loạn lo âu.)
Nhưng hiệu quả vẫn luôn không khả quan.
Sau này trạng thái của Hàn Diệp trở nên khác hẳn. Mặc dù bề ngoài vẫn còn kháng cự quan hệ thân mật, nhưng cuối cùng anh cũng không còn nghĩ đến chuyện rời đi hay mất đi, Ngô Y biết có thể Hàn Diệp đã gặp được ai đó.
Về sau nữa, cô tiếp một vị khách.
Lúc Thích Thời Tự bước vào, Ngô Y có thể cảm giác được bệnh nhân này không giống với những bệnh nhân khác.
Các loại đặc tính trộn lẫn vào nhau, Ngô Y nhất thời không thể phán đoán được, mà đương nhiên Thích Thời Tự cũng không mở miệng trước.
Nên không ai trong số họ lên tiếng trước.
Cô nghe hắn nói: Tôi có thể lỗ mãng hỏi một chút về chuyện của Hàn Diệp không?
Gần như là ngay lập tức, Ngô Y biết được người trước mắt này chính là nguyên nhân cho sự thay đổi của Hàn Diệp.
Nhưng cũng chỉ là cảm giác.
Cho nên vẫn giữ một thái độ thận trọng, cô cũng không nói mà là hỏi ngược lại: Xin hỏi cậu và tổng giám đốc Hàn có quan hệ thế nào?
Biểu cảm của Thích Thời Tự rất dịu dàng, nhưng cô luôn cảm thấy mình có thể nhìn thấy màn sương mù sâu thẳm trong mắt Thích Thời Tự.
Tương tự như vậy, Thích Thời Tự cũng không trả lời câu hỏi của cô, mà là cười rồi hỏi thêm một câu: Có phải là chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương không?
Ngô Y từ chối cho ý kiến, bọn họ lâm vào yên lặng hồi lâu, cuối cùng Thích Thời Tự đứng dậy, lễ phép nói cảm ơn.
Sau khi Thích Thời Tự đi rồi, Ngô Y mới đọc đi đọc lại nhiều lần tờ thông tin Thích Thời Tự đưa cho cô, nó không khác gì mấy như trên Bách khoa toàn thư Baidu, cô ghi nhớ hắn.
Về sau nữa, cuối cùng Hàn Diệp cũng nói về người đã xuất hiện trong cuộc đời mình, cô bình tĩnh, xác định người kia trong miệng Hàn Diệp chính là Thích Thời Tự.
Cô hỏi Hàn Diệp một vấn đề tương tự: Ngài cảm thấy giữa ngài và người đàn ông đó là quan hệ thế nào?
Hàn Diệp gần như là bật thốt lên: Quan hệ lợi ích.
Ngô Y yên lặng, nhưng có lẽ vẫn là người ngoài cuộc sáng suốt, cô nhìn ra sự không bình thường trong đó nhưng cũng không nói gì.
Chỉ cho Hàn Diệp một câu: Ngài nên mở lòng ra, có lẽ tình yêu sẽ là liều thuốc chữa lành vết thương cho ngài tốt nhất.
Cô có thể nhìn thấy tình cảm sâu đậm kìm nén nơi đáy mắt của người đàn ông tên Thích Thời Tự, cũng nhìn ra được cám dỗ khó lòng bỏ qua của Hàn Diệp. Cô tưởng rằng đó sẽ là một câu chuyện mặt trời làm tan tảng băng trôi, nhưng không ngờ đằng sau câu chuyện này lại chứa đựng nhiều ân oán phức tạp đến vậy.
Quanh đi quẩn lại, cô nhìn bọn họ chữa lành vết thương cho nhau rồi lại làm tổn thương lẫn nhau.
Nhưng chẳng phải đời người chính là như vậy sao? Từng vết từng vết một được chữa lành, rồi lại thêm từng vết từng vết khác, cho đến khi chết đi, sẽ tạo thành một vết sẹo không thể nào lành được.
Ngô Y nhìn Thích Thời Tự ngồi trước mặt, cuối cùng cũng không nói gì, vẻ mặt nhìn về phía Thích Thời Tự vẫn bình tĩnh như thường lệ: Chúc cậu đạt được những gì mình mong muốn.
Thích Thời Tự gật đầu đáp lại: Nhất định.