Những người ở đây chưa bàn đến việc Hoàng Quý Phi có biết chuyện tinh tủy trên núi Mang Sơn hay không, nhưng cho dù nàng có biết, thì cường giả cấp bậc đại tông sư dưới trướng nàng cũng nhiều không kể xiết, Từ Bắc Vọng căn bản không có khả năng được phái đi làm nhiệm vụ này.
Huống chi, nữ ma đầu đó xem cả thiên hạ như kiến hôi, nàng thực sự để ý đến hạng tiểu tốt vô danh như Từ Bắc Vọng sao?
Vũ Thừa siết chặt những ngón tay, ông ta cười gằn: “Nếu ngươi còn dám giở trò chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, thì cái mặt ngươi sẽ bị…”
Hắn không nói nửa câu sau, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được tia sát ý nồng đậm ẩn chứa trong đó.
Lệnh lục soát, đại biểu cho ý chỉ của Thiên Hậu!
“Từ thị lang, ngươi là gia chủ của Từ gia đó, ngươi nói gì đi chứ.”
Lúc này, một vị quan cùng phe nhỏ giọng khuyên nhủ, nếu cứ tiếp tục chống cự thì sẽ là manh mối cho Vũ quốc cữu.
Mối thù giết con găm sâu vào lòng, một khi ông ta có cớ bắt bẻ, Từ gia sẽ phải hứng chịu sự trả thù cuồng phong.
Tài nguyên tu luyện cấp cao có thực sự quan trọng khi phải đối mặt với cái chết không?
Từ Tĩnh cứng đờ, ông khẽ liếc mắt nhìn nhi tử, thấy dáng vẻ hắn bình tĩnh như không có chuyện gì. Người làm cha như ông chỉ có thể biết nuốt đắng chát vào cổ họng mà không dám nói một lời.
“Rất tốt!”
Vũ Thừa cười gằn một tiếng, sau đó giận dữ vung ống tay áo.
“Theo lệnh Hoàng Hậu nương nương, các ngươi mau lục soát Từ phủ, ai dám ngăn cản thì chính là mưu phản!”
“Nếu không tìm thấy tinh tủy thì phải tống Từ gia vào ngục!”
Giọng nói như chuông đồng, vang vọng trong sân mãi không dứt.
Dưới ánh mắt của mọi người, Từ Bắc Vọng bình tĩnh, thong dong nói:
“Vũ gia dựa vào quyền thế ngút trời muốn cưỡng đoạt tài nguyên, tại hạ chỉ có thể cung kính dâng lên, nhưng trước tiên phải có được sự đồng ý của quý phi nương nương.”
Giọng nói trong trẻo nhẹ nhàng truyền ra khắp sân.
Quần thần không giấu nổi sự bàng hoàng, trong đầu bọn hắn chỉ có một suy nghĩ.
Tên này thật gan dạ!
Thái độ kiên quyết, tuyệt đối không nhường bước!
Sắc mặt Vũ Thừa càng ngày càng khó coi, nhưng trong lòng lại hết sức vui vẻ.
Hắn rất thích dáng vẻ đã yếu mà còn cậy mạnh của tên tiểu tử này, quốc cửu ta đây sẽ hành hạ con kiến nhỏ nhà ngươi đến chết, nhất quyết không cho ngươi được mỉm cười nơi chín suối.
Lòng bàn tay của Diêu Mạn ướt đẫm mồ hôi, bà vô thức nắm lấy cánh tay của Từ Bắc Vọng.
Vọng Nhi vẫn trấn tĩnh thong dong, tựa như trời có sập xuống thì cũng không thể làm hắn nhíu mày.
Vì sao phải bất chấp tính mạng để giữ tinh tủy đến như vậy?
Đột nhiên bà giật mình một cái, xuất phát từ quán tính nghề nghiệp, bà nhanh chóng sắp xếp lại những suy nghĩ hỗn loạn của mình.
Vì sao lúc Vũ gia vừa đến cửa, Vọng Nhi lại không nhắc gì đến quý phi nương nương, thậm chí còn chém đầu Vũ Thực cho dù có phải đối mặt với hiểm nguy tột cùng?
Vì lúc đó hắn có nhắc cũng vô dụng!
Quý phi nương nương chưa bao giờ giúp người khác giải quyết hậu quả, nàng cũng sẽ không tình nguyện chống đỡ khó khăn cho đám thuộc hạ.
Trừ khi ngươi có thể chứng minh giá trị của mình!
Một mình Vọng Nhi chống lại cả Vũ gia, thậm chí còn khiến Hoàng Hậu mất hết cả mặt mũi khi giết cháu của bà ta rồi nghênh ngang đi vào ngục.
Đây chính là năng lực của hắn!
Bây giờ hắn bị thế lực của Hoàng Hậu ức hiếp, quý phi nương nương sẽ khoanh tay đứng nhìn sao?
Diêu Mạn nhận thức được, điều này hoàn toàn phụ thuộc vào phân lượng của Vọng Nhi trong lòng nương nương.
“Bắt người trước đi!”
Một tiếng quát chói tai cắt ngang suy nghĩ của bà.
Lư Sùng Nghiễm vung tay lên, cai ngục dưới mái hiên nhanh chóng chạy tới.
Thân thể mềm mại của Diêu Mạn căng cứng, chân khí toàn thân cấp tốc vận chuyển.
“Làm càn! Diêu phó thiên hộ, ngươi muốn chống lại triều đình sao?”
Vũ Thừa Tư nhìn bà chằm chằm.
Giọng điệu âm u lạnh lùng.
Ngoài sân hoàn toàn chìm vào trong im lặng.
Các quan lại đại thần quay mặt nhìn nhau, tiểu tử Từ Bắc Vọng muốn vào tù rồi lại còn liên lụy đến toàn bộ Từ gia.
Nhưng vào ngay lúc này.
Một trận gió lốc quét qua.
Tiếng chim kêu xuyên qua ánh hoàng hôn mờ ảo.
“Đúng vậy, rồi sao?”
Giọng nói lạnh lùng giống như từ trên trời cao truyền xuống.
Trong cơn gió rít, một bông hoa hải đường bay lơ lửng trong không khí nơi đại ngục, khí thế mạnh mẽ như cửu lôi đè nặng trên đầu.
Các quan lại đại thần đều sửng sốt, bọn hắn chưa không kịp nén nỗi kinh hoàng trong lòng, cơ thể đã rối rít khom người hành lễ.
“Chúng thần bái kiến quý phi nương nương.”
Vũ Thừa giống như bị rơi vào hầm băng, lạnh cả sống lưng.
Ngoài sân nhất thời lặng ngắt như tờ.
Nàng đến rồi!
Nàng vậy mà lại thật sự ra tay vì một tên tiểu tốt!
“Bản cung chống lại triều đình thì ngươi có thể làm gì?”
Giọng điệu thờ ơ lạnh lùng phát ra từ nhánh hoa hải đường.
Thanh âm này rơi vào tai Từ Bắc Vọng lại giống như trân châu lăn trên tơ lụa, thật êm tai.
Chân tay Vũ Thừa lạnh buốt, cúi đầu run run nói: “Bẩm nương nương, đây là chuyện riêng của Vũ gia…”
Tiếng nói đột ngột dừng lại, cánh hoa hải đường rơi ra, ngưng tụ thành một cánh tay mảnh mai.