Mấy chục vạn người đã chứng kiến một cảnh tượng khó tin!
Tử sắc trường hà (ánh sáng màu tím) phủ kín bầu trời, hào quang rực rỡ đổ xuống như thác nước, trông vô cùng đồ sộ!
Ầm!
Văn khí đột nhiên xoay tròn, sao Văn Khúc nổi bật giữa hào quang màu tím, ngưng tụ thành một chút ánh sáng toái tinh rồi rơi vào trên đỉnh đầu của nam tử áo trắng.
Giờ phút này, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Từ Bắc Vọng, thần sắc của tất cả mọi người đều vô cùng chấn động!
Quả thật hoang đường ly kỳ!
Văn đảm vừa ngưng kết còn chưa kịp nóng tay, thì thiên cơ đã kéo đến rồi dấy lên sóng gió ngập trời.
Rốt cuộc hắn ta là loài yêu nghiệt phương nào?
Bịch!
Hư không rung động, thang trời lập tức sụp đổ, từng tấc văn khí gần như đã bị Tử sắc trường hà nuốt chửng sạch sẽ.
Các học giả ở văn miếu còn chưa đạt được cơ duyên gì đã trực tiếp bị các Thánh tượng vứt bỏ một cách vô tình, thậm chí tư cách cảm ngộ cũng không có!
Tạ Nhược Hư là người kiệt xuất nhất của Tắc Hạ Học Cung, hắn ta hiếm khi tỏ ra thất thố, nhưng bây giờ chỉ biết mấp máy đôi môi, ánh mắt mất mát khó có thể ức chế bi thương!
Hắn mang theo tự tin ngập trời để tiến vào Đại Càn, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là vật làm nền trước mặt Từ Bắc Vọng, tựa như một con đom đóm yếu ớt không phát ra nổi một tia ánh sáng.
Vô số ánh mắt kinh ngạc ngoài kia, không có cái nào thuộc về hắn cả.
Đám người Khổng Đức Thượng và Vũ Thừa Tư trừng mắt đến mức muốn nứt mí, bọn hắn thậm chí còn đang nghi ngờ một màn này không phải là sự thật, bản thân chỉ đang nhìn thấy ảo giác.
Ầm ầm!
Những tượng đồng thánh nhân đồng loạt phát ra tiếng gầm thét, thanh âm như sấm sét xuyên thấu bầu trời.
Ngay lập tức, một họa quyển xuất hiện từ hư không.
Tập thơ [Xuân Thu] ẩn hiện ý cảnh từ thời viễn cổ, sơn thôn khói bếp lượn lờ, âm thanh gà gáy chó sủa vang vọng khắp nơi.
Bên trong thư viện tư thục nọ, một nhóm đồng tử búi tóc song song đang ngồi trên mặt đất học những bài vỡ lòng.
Một phu tử mặc áo bào trắng, trong tay cầm cây thước đưa lưng về giảng án, nghiêm tức nói: “Niệm!”
Đám trẻ con mở to đôi mắt đen láy, thu hồi tâm tư vui đùa, y y nha nha la hét.
“Vì thiên địa lập tâm!”
“Vì sinh dân lập mệnh!”
“Vì vãng thánh kế tuyệt học!”
“Vì vạn thế khai thái bình!”
Bọn chúng gật gù đắc ý, âm thanh non nớt ngâm nga quanh quẩn khắp thư viện tư thục.
Phu tử xoay người lại gật đầu hài lòng, đó là một gương mặt tuấn mỹ, đôi mắt kia thâm thúy như sao trời mênh mông.
Họa quyển tiêu tán, thiên địa giống như đứng yên trong giây lát.
Bốn câu thoại hóa thành hàng ngàn văn tự xếp thành hình kim sơn, sau đó không ngừng bay múa trên hư không rồi hợp thành một đường xoay quanh Từ Bắc Vọng.
Văn tự nhảy múa!
Tất cả mọi người đều như hóa đá, cảm giác chấn động không gì sánh nổi khiến lồng ngực bọn họ như sắp nổ tung!
Thánh ngôn kinh hoàng!
Bốn câu thoại cô đọng chí chướng của tất cả học giả!
Học giả ở đây chỉ nghe một lần trí tuệ đã được khai sáng, tràn đầy nhiệt huyết sôi trào!
Ầm ầm!
Văn khí bao phủ hết Kinh thành, rồi sau đó lan tràn ra bốn phương tám hướng, nhiều đám mây màu vàng xuất hiện sau lưng nam tử áo trắng.
Khuôn mặt tuyệt mỹ của Thẩm Ấu Di hoàn toàn đờ đẫn, lẩm bẩm nói: “Dị tượng…”
Hàng vạn người liên tục bị chấn động!
Những lời Thánh ngôn được Nho đạo trong thiên địa công nhận, có công đức giáo hóa của các học giả ở Cửu Châu.
Vũ Chiếu ngồi trong phượng liễn, ánh mắt trở nên sắc bén như đao, bà ta nắm chặt tay vịn của liễn xa, môi đỏ phun ra hai chữ.
Vẻ mặt Vũ Thừa Tư ảm đạm, hận ý phát cuồng, trên trán nổi đầy gân xanh!
Tại sao!
Tên ác liêu máu lạnh tàn bạo này cũng được thiên địa công nhận?
Chính khí dâng trào của Nho gia các ngươi là thứ chó má!
“Lố bịch…”
Khổng Đức Thượng như bị mất trí, trong tiềm thức sinh ra một mong muốn chém giết mãnh liệt!
Nhưng ngay lúc này.
Ầm!
Thanh âm tiếng Phạn của Phật gia vang vọng khắp thiên địa, Phật quang quét qua như vũ bão.
Hư không đột nhiên xuất hiện một thủ ấn màu vàng, trong lúc mọi người còn đang mơ màng thì nó che phủ toàn bộ không gian phạm vi mười dặm, thậm chí còn tiến về đám mây công đức với tốc độ cực nhanh.
Hiện tượng dị biệt này đã khiến mọi người kinh hãi!
Văn võ bá quan trở nên hoảng sợ, sau đó dùng ánh mắt khó hiểu nhìn về phía phượng liễn.
Bao đời Vũ gia đều cung phụng cao tăng Phổ Trí!
Thái hậu không kìm nén được ý muốn chặt đứt công đức ngay lập tức!
Nếu cứ mặc kệ Từ ác liêu đạt được cơ duyên, thì tâm phúc của Vũ gia sẽ gặp phải đại họa ngập trời!
Cơ duyên gây ra động tĩnh chấn động thiên hạ như vậy, sao có thể là hạng thầm thường nhỏ nhoi chứ?
Phật quang vạn trượng, thủ ấn màu vàng kia phát ra thanh âm tuyên truyền giác ngộ, sắp va chạm với đám mây công đức.
Cả quảng trường trở nên tĩnh mịch, huyết dịch của tất cả mọi người như bị đông đặc lại.
Khoảnh khắc tiếp theo.
“Cút!”
Hư không bị xé rách, băng hàn vô tận tràn vào. Dưới khí tức kinh người này, toàn bộ kinh thành dường như đã trở thành vùng bình địa bao phủ trong tuyết trắng băng tinh.
Ầm!
Thủ ấn màu vàng bị xuyên qua trực tiếp hóa thành bột mịn, Phật quang đầy trời bị cắn nuốt.
Mọi người đều kinh hãi!
Cao tăng Phổ Trí ẩn náu trong bóng tối lại càng kinh hãi, trống ngực đập thình thịch lạ thường.
“Ai động vào, người đó chết.”
Một âm thanh lạnh băng truyền khắp trong sân.
Mấy chục vạn người câm như hến, thậm chí ngay cả thở cũng không dám, sợ chọc giận vị nữ ma đầu kia.
Ánh mắt Vũ Chiếu căng thẳng, đôi lông mày nhướng lên, hai tia hàn quang bắn ra từ một đôi mắt đỏ bừng vì tức giận.
Mà ánh mắt của đám người Vũ gia cũng trở nên tàn độc, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp.
Khổng Đức Thượng cúi đầu chán nản, nếu hắn còn dám gây rối thì chả khác nào tự tìm đường chết.
Tuy nữ ma đầu còn chưa hiện thân, nhưng hắn đã có cảm giác hít thở không thông.
Cảnh giới này của nàng ta, đã biến tất cả quy củ thế tục đều là chó má.