Ôn Ninh ngây người trước câu hỏi của cô.
Hai người rất gần, hô hấp nóng bỏng gần trong gang tấc, ngón tay Cố Trì Khê từ sau tai trượt xuống, nhéo vành tai nàng, lại nhẹ nhàng vuốt ve, tay kia không nhịn được ôm eo nàng.
“Lúc nhỏ em đã từng nói qua, quên rồi sao?”
Địa phương nhạy cảm nhất của nàng chính là tai, trước kia chơi đùa cù lét, bằng mọi cách cũng không chịu khuất phục, nhưng chỉ cần cô thổi vào tai, nàng lập tức đầu hàng.
Ôn Ninh rùng mình một cái, bị động nằm trong ngực Cố Trì Khê, trong lòng không khỏi nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên hai người gặp nhau…!
Vào mùa hè năm bảy tuổi, một người hàng xóm mới chuyển đến cách vách.
Tiểu khu này có tên là Vịnh Thiên được xây dựng vào khoảng đầu những năm 1990, tất cả đều là hộ gia đình lâu năm.
Ôn Ninh từ khi sinh ra đã sống ở nơi này, khi đó dân cư còn ít, xung quanh mấy gian phòng đều trống không, có người dọn đến liền rất chói mắt.
Xe tải lớn ra vào, công nhân tấp nập, vô cùng náo nhiệt, tin tức có cư dân mới chuyển đến nhanh chóng lan truyền trong tiểu khu.
Những người có thể sống ở Vịnh Thiên khi đó đều có một chút của cải, cư dân quen biết nhau, thường xuyên liên lạc, hình thành mạng lưới nhân sự.
Vào cuối tuần đầu tiên hàng xóm mới chuyển đến, mấy hộ gia đình cùng nhau tổ chức một bữa tiệc trà, ngoài mặt là uống trà trò chuyện, nhưng thực chất là vì mục đích xã giao.
Người lớn nói về công việc, trong khi đó trẻ em thì ăn vặt.
Hôm đó Ôn Ninh mặc một bộ váy mới, màu cam nhạt vô cùng sinh động, chân váy lộng lẫy bồng bềnh, giống như một tiểu công chúa.
Những đứa trẻ ở đây đều không bằng tuổi Ôn Ninh, hoặc là một hai tuổi, mười lăm mười sáu tuổi, tự nhiên không thể chơi cùng nhau.
Ôn Ninh không thích quấy rầy người khác, lẳng lặng ngồi ăn.
Lúc đó nàng không biết sau này mình sẽ mặt dày đi quấy rầy người khác.
Hàng xóm mới là hai mẹ con, người mẹ tương đối trẻ, dáng người mảnh khảnh, khí chất đoan trang.
Theo sau là một cô gái cao gầy, mặc một chiếc váy trắng tinh.
“Đây là con gái tôi – Khê Khê, nửa tháng nữa sẽ lên mười tuổi.” Người mẹ trẻ cười nói.
Cố Trì Khê mười tuổi đã là một mỹ nhân, ngũ quan thanh tú, da thịt trắng nõn, đôi mắt trầm tĩnh không hợp với lứa tuổi, nhưng nhìn lạnh như băng, có vẻ khó hòa đồng.
Ai cũng khen hai mẹ con họ xinh đẹp.
Trẻ con cũng chỉ nhìn mặt, Ôn Ninh lập tức bị khuôn mặt đó làm cho kinh ngạc, trong miệng còn ngậm miếng bánh quy, ngây ngốc kêu lên: “Tỷ tỷ, chị thật xinh đẹp, em muốn kết hôn với chị!”
Mọi người sửng sốt một lát, sau đó cười ầm lên.
“Hahahahaha—”
Lúc đó còn nhỏ chưa hiểu ý nghĩa thực sự của hết hôn.
Cố Trì Khê nhàn nhạt nhìn nàng, nhưng không nói gì, mặc cho những người lớn trêu chọc nàng rồi lại nói sang chuyện khác.
Không ai để ở trong lòng những lời trẻ con nói.
Về sau, ngay cả bản thân Ôn Ninh cũng không nhớ rõ lắm, phải đặc biệt hồi tưởng mới nhớ được.
…!
“Không quên,” Ôn Ninh bình tĩnh lại, cố gắng thoát khỏi vòng tay của Cố Trì Khê, “Nhưng như tôi đã nói, con người sẽ thay đổi.”
Những gì nàng nói khi còn nhỏ không thể đếm được, nhưng khi lớn lên, nàng thực sự hiểu cảm xúc là gì, khi nàng thổ lộ với Cố Trì Khê, người này lại không nói một lời mà rời đi, hoàn toàn không để ở trong lòng.
Hiện tại quả thực là không thể hiểu được, buồn cười lại bực bội.
Cố Trì Khê khoanh tay, ôm nàng vào ngực, dùng đôi môi ấm áp nhẹ nhàng chạm vào sau tai nàng, cắn cắn vành tai nàng.
Chân Ôn Ninh lại nhũn ra, không kiên nhẫn nâng cằm lên, hai tay bám lấy bả vai Cố Trì Khê, hô hấp có chút gấp gáp.
“Buông tôi ra…”
“Đừng nhúc nhích.”
Trước kia, Ôn Ninh thích véo vành tai của mình, đêm nào nàng cũng phải véo vành tai đi ngủ, theo thời gian, vành tai của nàng trở nên mềm mại cùng đàn hồi hơn.
Cố Trì Khê nhắm mắt lại, một nụ hôn nhẹ rơi xuống một bên mặt Ôn Ninh, hô hấp dọc theo quai hàm, dừng lại ở khóe môi, thăm dò mà dán vào.
Kể từ khi có một đêm phóng túng, h@m muốn trong cô liền bộc phát, khó có thể kiềm chế được bản thân.
Ngay khi môi sắp dán vào nhau, Ôn Ninh quay mặt đi, muốn lùi lại, Cố Trì Khê một tay đặt ở sau đầu nàng, thanh âm khàn khàn phát ra từ cổ họng: “Khí thế sáng nay của em đâu rồi?”
“…”
Ôn Ninh rũ mắt, không nhìn cô.
Buổi sáng, bọn họ chỉ là tình một đêm, không màng bất cứ hành động gì, có thể ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng từ chiều trở đi, giữa họ sẽ có sợi dây ràng buộc nên không thể thẳng thắn như vậy.
Một lời thuận miệng trêu chọc như một nhát dao đâm vào tim nàng, khiến nàng đột nhiên đau nhói, lồng ngực âm ĩ.
“Không thể so với khí thế của Cố tổng.”
Nàng giật giật khóe miệng, đẩy Cố Trì Khê ra, trở lại sô pha ngồi xuống, bưng tách trà việt quất uống một hơi cạn sạch.
Cố Trì Khê hơi cúi đầu đứng bên cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì, áo sơ mi lụa màu đen bao phủ lấy cô như một đám sương đen, nghiêm túc kín đáo, mang theo cảm giác cấm dục câu nhân.
Một lúc sau, cô ngước mắt lên: “Lương sẽ sớm phát, chậm nhất là cuối tháng này”.
Ôn Ninh chỉ ừ một tiếng, không nhìn cô.
Đôi giày cao gót lặng lẽ giẫm lên thảm, ánh sáng trước mặt bị che khuất, một lúc sau, Cố Trì Khê ngồi bên cạnh Ôn Ninh nói: “Đưa điện thoại cho tôi.”
“Để làm gì?”
“Lưu số.”
“Nếu tôi không muốn đưa thì sao?”
Ôn Ninh nhướng mày, thần sắc không thèm để ý.
Nàng biết cho dù không cho số thì người này cũng sẽ tra ra được, chỉ cần một câu nói thôi, cần gì phải hỏi.
Cố Trì Khê vẫn im lặng, đôi mi như cánh bướm rũ xuống, đầu ngón tay chậm rãi xoa chiếc nhẫn chữ thập.
“Không có việc gì thì tôi đi trước.” Ôn Ninh đột nhiên không muốn ở lại nữa, nói xong đứng dậy rời đi, không quay đầu lại.
Trong phòng chỉ còn lại một mảnh cô đơn yên tĩnh.
Khi mặt trời lặn về phía tây, bóng cây dương cầm bên cửa sổ đổ xuống tấm thảm mềm mại, nước sơn đen lấp lánh, trong phòng rất sáng sủa, mang một bầu không khí thanh bình yên ả.
Cố Trì Khê yên lặng ngồi một lúc, uống một ngụm nước lọc mà Ôn Ninh chưa động đến, đứng dậy mở cửa, nhìn hành lang trống rỗng bên ngoài, nói với Đàm Giai: “Để công văn bộ phận điều hành về hồ sơ làm việc của Ôn Ninh trong năm cho tôi.”
Đàm Giai: “Vâng.”
Hiệu suất của những người bên dưới cực kỳ cao, sau một thời gian, Cố Trì Khê đã lấy được hồ sơ làm việc của Ôn Ninh, cô đọc kỹ phát hiện ra hầu như mỗi tháng Ôn Ninh đều bay vượt quá giới hạn 90 giờ, chủ yếu là các chuyến bay qua đêm.
Có trợ cấp cho ca đêm, còn có phí qua đêm ở nước ngoài, nói chung là kiếm được nhiều hơn so với bay ca ngày.
Ôn Ninh là một trong ba người giành được giải thưởng tiết kiệm nhiên liệu hàng tháng của đội hàng không A320.
Có thể nhận được tiền thưởng.
Cố Trì Khê cau mày, sắc mặt trở nên nghiêm túc, cô nghĩ đến tin nhắn từ ngân hàng, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Trả nợ là chuyện cấp bách, hiển nhiên bây giờ Ôn Ninh rất thiếu tiền.
Cô nhìn Đàm Giai đang chờ bên cạnh, trầm ngâm nói: “Chi tiết tiền lương tháng 3 tháng 4 của Ôn Ninh, số điện thoại, còn có —” thanh âm dừng lại, “Số thẻ.”
Vào ban đêm, thành phố được thắp sáng rực rỡ, đường phố nhộn nhịp.
Đêm nay trăng sáng, mơ hồ có thể nhìn thấy mây mỏng.
Một chiếc Buick màu trắng chậm rãi dừng ở ven đường, Ôn Ninh ngồi ở ghế lái nhìn điện thoại, đang định bấm một dãy số thì cửa sau mở ra, một nữ nhân đang nghe điện thoại ngồi vào trong xe, giống như đang khóc.
“Một hành khách mang số hiệu 0375…” Giọng nói điện tử thông báo rõ ràng.
Ôn Ninh liếc qua kính chiếu hậu: “Trạm Bắc phải không?”
Nữ nhân mơ hồ ừ một tiếng, tiếp tục vừa khóc vừa hét vào điện thoại: “xxx ngươi thật không có lương tâm, đợi đó, hiện tại tôi ra ga tàu cao tốc, sáng sớm gặp nhau.”
Ôn Ninh khẽ nhíu mày, có chút chán ghét tiếng ồn ào, nhưng dù sao cô ta cũng là khách nên cũng không nói gì, lái xe lên đường lớn, hướng nhà ga đường sắt cao tốc.
Khi không có nhiệm vụ bay, nàng sẽ lái xe kiếm thêm tiền.
Nàng là tài xế trên trời, cũng là tài xế dưới đất, khi có thời gian thì nhận đơn đặt hàng của họa sĩ, nhà thiết kế, thu nhập hàng tháng từ công việc chính và công việc phụ là 80 – 90 vạn.
Nhưng mà phần lớn số tiền đã được nàng dùng để trả nợ.
Mặc dù công việc rất vất vả nhưng nàng sống một cuộc sống đầy đủ, không còn sức lực để nghĩ về những thứ khác ngoài việc kiếm tiền, điều này có thể giúp nàng bớt đi rất nhiều phiền phức.
Hôm nay sau khi nhận được lời hứa về tiền lương, tâm tình lo lắng của nàng cuối cùng cũng được giải tỏa.
Còn người kia…!
Ôn Ninh nhắm mắt lại, thở ra một hơi, cũng không nghĩ nữa.
Trăng càng lúc càng lên cao, đêm càng lúc càng tối, trên đường đã ít người đi đường và xe cộ.
Ôn Ninh hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng, quay trở lại Vịnh Thiên.
Tiểu khu toàn những tòa nhà gạch đỏ cổ kính, mang phong cách mạnh mẽ của những năm 1980 – 1990.
Ngoài sân có một cây dương cao lớn sum suê, tường bao phủ rêu đá xanh sẫm, tường bóng loáng có chút bong ra, bột vôi chất đống trên mặt đất.
Những người sống ở đây năm đó di cư ra nước ngoài, hoặc là nghèo túng bán nhà, hàng xóm xung quanh cũng đã thay đổi.
Ôn Ninh đỗ xe trong sân, vào nhà nấu mấy cái sủi cảo, lên lầu tắm rửa.
Căn phòng tựa hồ đã được quét dọn sạch sẽ, chăn đệm được gấp gọn gàng, trong không khí vẫn phảng phất mùi hương quen thuộc.
Nàng mặc chiếc váy ngủ mỏng rộng rãi ngồi trên giường, duỗi thẳng đôi chân trắng nõn, cằm nhướng lên, mái tóc xoăn dài buông xõa ngang eo, dưới ánh đèn ấm áp lộ ra một chút mê người.
Chiều mai có nhiệm vụ bay, nàng phải lên mạng chuẩn bị trước, vừa mở máy tính lên, điện thoại bên cạnh đột nhiên vang lên, màn hình sáng lên, hiện ra một tin nhắn WeChat.
Một người dùng có biệt danh “Cố” đã yêu cầu được thêm bạn.
Ảnh đại diện là hoa tử đằng.
Ôn Ninh lập tức đoán ra là ai, đầu ngón tay dán trên màn hình, hồi lâu không bấm.
Sau đó, tin nhắn giống như không có ý định từ bỏ, gửi tới hai lần, ghi chú là Cố Trì Khê.
Nàng đơn giản không nhìn, đặt điện thoại sang một bên.
Không thêm.
…!
Ngày hôm sau, Ôn Ninh ra ngoài sớm, thừa dịp rảnh rỗi chạy vài đơn hàng.
Để thuận tiện, nàng trực tiếp mặc đồng phục phi hành, nhưng vì công ty quy định không được phép mặc đồng phục ra ngoài, nàng chỉ có thể cởi bỏ dây đeo vai và phù hiệu, để người ngoài không thể nhìn thấy.
Hôm nay thật may mắn, vừa ra ngoài liền nhận được đơn đi sân bay,
Ôn Ninh chạy ra sân bay không bao lâu liền nhận đơn đi nhà tang lễ.
Nhà tang lễ ở phía bắc thành phố, khu vực sân bay ở phía nam thành phố, nếu không kẹt xe ít nhất sẽ mất một giờ.
Nắng sớm xua tan sương mù, không khí có chút ẩm ướt, gió ấm từ cửa sổ ùa vào trong xe, làm rối tung mái tóc lòa xòa trên trán nàng.
Dựa theo vị trí, Ôn Ninh lái xe đến cửa một khách sạn năm sao gần đó, từ xa nhìn thấy một nữ nhân mặc âu phục màu đen đang đứng bên đường, nhìn rất quen mắt.
Khi xe đến gần, nàng nhìn rõ người kia, đầu óc quay cuồng.
Nàng đạp nhẹ phanh, giống như kiểm tra cái gì, nhanh chóng bấm số của hành khách.
Vài giây sau, Ôn Ninh xuyên qua kính xe nhìn thấy nữ nhân cầm điện thoại, nhưng chỉ liếc nhìn một cái, không trả lời, đi thẳng đến bên này.
“…”
“Cố tổng—”
Ôn Ninh chủ động hạ kính xe xuống, thò đầu ra ngoài, khẽ nhướng mày: “Đến lò thiêu sao?”.