Edit: Frenalis
Nhận được công việc tại văn phòng luật sư Tễ An làm áp lực của Phương Y cảm thấy nhẹ nhõm.
Trên đường về nhà, nụ cười luôn nở trên môi Phương Y. Nụ cười ấy xuất phát từ sự vui vẻ trong nội tâm, khiến dung nhan xinh đẹp càng thêm rạng rỡ, những người đi đường lướt qua đều phải ngoái nhìn. Đã quen với sự chú ý, Phương Y lặng lẽ lấy kính râm và khẩu trang từ ba lô ra đeo vào khi đến khu vực đông người.
Về đến nhà, Phương Y chuẩn bị giặt tất cả quần áo, thuận tiện treo bộ trang phục công sở duy nhất lên móc. Không có nhiều quần áo để thay đổi, cho nên cô phải đảm bảo giữ cho bộ trang phục này luôn sạch sẽ gọn gàng.
Khi cô đang chuẩn bị làm công việc nhà, điện thoại bỗng reo lên báo hiệu có tin nhắn. Mở điện thoại ra, Phương Y thấy tin nhắn của Lê Gia Hiên, anh ta mời cô đi uống cà phê. Nhưng hiện tại thời gian đã không còn sớm, ngày mai cô còn phải đi làm, nên Phương Y đã giải thích lý do và mong đối phương thông cảm.
Lê Gia Hiên là người hiểu lý lẽ, hiếm có cậu ấm nào lại dễ thông cảm như vậy. Anh ta nhanh chóng nhắn tin lại, bày tỏ sự tiếc nuối khi không thể đi uống cà phê cùng Phương Y và chúc mừng cô đã tìm được công việc tốt.
Phương Y mỉm cười khi đọc tin nhắn. Dù cho Lê Gia Hiên quan tâm đ ến cô là vì có tình cảm nam nữ, nhưng trong thành phố lớn xa lạ này, có một người quan tâm đ ến mình cũng tốt hơn là cô đơn một người.
Cô tin là tuy hiện tại cuộc sống của mình còn nhiều thiếu thốn: không có gia đình ổn định, không có trang phục đẹp đẽ, không có những người bạn thân thiết, nhưng cuộc sống vốn dĩ là vậy. Chỉ cần kiên trì và nỗ lực, tương lai chắc chắn sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.
Mặc dù mức lương và đãi ngộ của công việc tại văn phòng luật sư Tễ An khá cao so với kỳ vọng của Phương Y, nhưng cô vẫn nhận thức rõ đây là nhu cầu cấp bách của mình hiện tại. Cô cũng không cảm thấy một nơi như Tễ An có thể làm gì một cô gái như cô. Thay vì ngồi nghi ngờ đắn đo, Phương Y quyết tâm làm tốt công việc trước mắt và tìm kiếm cơ hội phát triển sau này.
Tâm trạng thoải mái, sáng hôm sau Phương Y làm theo yêu cầu đến văn phòng đúng giờ. Cái gọi “theo yêu cầu” ở đây nghĩa là mặc tất chân. Tất chân đen ôm lấy đôi chân thon dài trắng nõn của cô, điểm thêm một chiếc váy xẻ tà trước đầu gối, tạo nên vẻ đẹp vừa kín đáo vừa quyến rũ.
Trên đường đến văn phòng, Phương Y khoác áo khoác Kenzo quanh hông để che đi đôi tất chân. Mặc dù sở hữu ngoại hình nổi bật, cô lại khao khát được sống bình lặng và không thu hút quá nhiều sự chú ý.
Bước vào tòa nhà văn phòng, Phương Y cởi áo khoác và đeo ba lô, chen vào thang máy. Có người đã bấm nút tầng 32, có lẽ là đồng nghiệp của cô.
Nhìn lướt qua những người trong thang máy, Phương Y không nhận ra ai. Điều này cũng dễ hiểu vì cô mới đến đây phỏng vấn ngày hôm qua và chưa có cơ hội gặp gỡ mọi người.
Thang máy nhanh chóng đến tầng 32. Cùng bước ra khỏi thang máy với Phương Y là một cô gái cao ráo xinh đẹp, có ngoại hình không kém cạnh gì cô.
Theo lẽ thường, cô gái này hẳn phải lớn hơn Phương Y mới tốt nghiệp, nhưng nhìn họ lại có vẻ bằng tuổi nhau. Cô gái mặc một chiếc váy liền áo màu trắng mẫu mới nhất của thương hiệu Prada, khoác ngoài một chiếc áo khoác Kenzo màu vàng nhạt, mái tóc đen xoăn dài ngang vai, kiểu tóc giống hệt Phương Y.
Có lẽ nhận ra có người bên cạnh, cô gái quay sang liếc nhìn Phương Y một cái, môi đỏ khẽ nhếch cao ngạo nói: “Xin chào.”
Phương Y đáp lại: “Xin chào.”
“Mới tới?” Cô gái nhìn Phương Y từ trên xuống dưới, không biết ý gì mà chậc một tiếng, rồi nói: “Thật xinh đẹp, hoan nghênh cô.”
Tính cách Phương Y luôn tốt nên đáp lại: “Cảm ơn. Tôi tên Phương Y, rất vui được gặp cô.”
Khóe miệng cô gái cong lên, nhưng không giới thiệu tên họ mà bước vào văn phòng trước, đi về phía khu vực làm việc tập thể ở phía Bắc.
Khu vực này rộng rãi hơn so với các khu vực khác, có nhiều đồ đạc hơn, có lẽ là do khối lượng công việc lớn.
Phương Y không suy nghĩ nhiều như vậy. Lúc cô vừa vào văn phòng đúng lúc gặp được Ôn Na, cô ấy kéo một cô gái khác đến giới thiệu với Phương Y:
“Đây là Hà Tình, phụ trách bộ phận hậu cần. Sau này cô sẽ làm việc cùng cô ấy. Cô ấy sẽ hướng dẫn cho cô cụ thể về công việc.”
Nói xong, Ôn Na chào tạm biệt và rời đi. Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Phương Y cúi đầu chào Hà Tình, lễ phép nói: “Chào trưởng bộ phận.”
Hà Tình bật cười: “Cái gi mà trưởng bộ phận chứ. Gọi tên chị là được. Ở đây không phân biệt lãnh đạo hay nhân viên. Chúng ta đều là trợ lý, còn những luật sư mới là người quyết định mọi việc.”
Hà Tình dẫn Phương Y đến khu vực làm việc của họ, nằm đối diện khu vực của các luật sư, được ngăn cách bởi một tấm rèm tinh xảo và trang trí nhiều hoa tươi xinh đẹp.
“Sau này em sẽ ngồi đây.” Hà Tình chỉ vào vị trí của Phương Y: “Để chị giới thiệu sơ qua tình hình ở đây cho em. Bên kia rèm là khu vực làm việc của các luật sư bình thường. Khi tiếp khách hàng, họ sẽ sang phòng khách bên kia. Lúc đó, chúng ta sẽ hỗ trợ phục vụ và tiếp đón khách hàng.”
Nói xong cô ấy chỉ sang khu vực phía đối diện: “Bên kia là văn phòng của luật sư Nghiêm và luật sư Hình. Họ làm việc trong văn phòng ở hành lang kia. Hai vị ấy là hai trong số ba đối tác của văn phòng chúng ta.”
Phương Y ghi nhớ vị trí văn phòng của những nhân vật quan trọng trong đầu, tinh thần tập trung lắng nghe của cô khiến Hà Tình sinh ra hảo cảm.
“Công việc hàng ngày của chúng ta chủ yếu là hỗ trợ các luật sư, nhưng không trực tiếp tham gia vào vụ án. Các luật sư có trợ lý riêng để giải quyết các vấn đề liên quan đến vụ án. Công việc của chúng ta khá đơn giản, bao gồm in ấn tài liệu, đánh máy, hỗ trợ trợ lý và luật sư, xử lý các công việc ủy thác khác, tóm lại là công việc văn thư cơ bản, không quá phức tạp.” Hà Tình giải thích.
Phương Y gật đầu đồng ý. Công việc này thực sự rất đơn giản, không đòi hỏi nhiều tư duy, chỉ cần thành thạo các phần mềm văn phòng là đủ. Vậy mà một công việc đơn giản như vậy lại được trả lương cao mỗi tháng, văn phòng này quả là danh bất hư truyền, xa hoa và hào phóng.
“Bên khu vực phía Bắc, họ ít việc hơn và không cần sự trợ giúp của chúng ta.” Hà Tình dùng cằm chỉ về phía văn phòng phía Bắc, nơi có cô gái mà Phương Y gặp sáng nay và một người đàn ông cao ráo đang ngồi. Văn phòng của họ nằm sau một cánh cửa kính, cách biệt hoàn toàn với khu vực làm việc chung.
Phương Y gật đầu nói: “Vậy sau này tôi sẽ không đến khu vực đó.”
Hà Tình thấy cô nghiêm túc như vậy mà bật cười: “Em mới ra trường mà ngoan ngoãn thế. Thật ra bên đó cũng không có gì đặc biệt, em vẫn có thể đi lại bình thường, không cần phải né như tránh hùm dữ hổ báo. Nếu bị luật sư Chu nhìn thấy thì không hay đâu.”
“Luật sư Chu?” Phương Y chú ý đến cái tên này.
Hà Tình gật đầu: “Đúng vậy, đó là văn phòng của luật sư Chu. Hai người ngồi gần đó là thư ký riêng và trợ lý của anh ấy.” Cô ấy nói với vẻ bí ẩn: “Luật sư Chu là một người khá đặc biệt. Chúng ta chỉ cần phục vụ tốt luật sư Hình và luật sư Nghiêm là được. À, đúng rồi, chị còn chưa nói tên của họ cho em. Có lẽ em đã nghe qua rồi, nhưng chị vẫn nhắc lại một lần nữa. Luật sư Nghiêm tên là Nghiêm Túc, luật sư Hình tên là Hình Tứ, và luật sư Chu tên là Chu Lạc Sâm.”
Phương Y ghi nhớ tên của ba người trong đầu, đặc biệt là Chu Lạc Sâm. Cô cảm thấy tò mò, không thể kìm nén được nên hỏi:
“Chị Hà, luật sư Chu có gì đặc biệt vậy ạ?” Cô giải thích lý do mình hỏi: “Chị cho em biết để em có thể tránh xa, em mới đến đây, phạm vào điều kiêng kỵ của anh ấy trong thời gian thử việc thì nguy hiểm lắm.”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Hà Tình vỗ vai cô: “Đừng lo, luật sư Chu là người tốt, dễ tính hơn luật sư Hình nhiều. Biệt danh của luật sư Hình là Hình Lãnh Đạm, em có thể tưởng tượng anh ấy lạnh lùng đến mức nào. Nhưng mà anh ấy là người ngoài lạnh trong nóng, em không cần phải sợ hãi. Còn luật sư Chu, anh ấy là người bí ẩn nhất trong ba đối tác. Chúng ta không nên quan tâm đ ến chuyện của anh ấy. Em thấy cô gái đang ngồi bên kia không? Cô ấy tên là Lâm Tư, chỉ hơn em vài tuổi. Cô ấy phụ trách tất cả các công việc vặt vãnh của luật sư Chu, chỉ có cô ấy mới làm được. Người ngồi bên cạnh cô ấy là Doãn Triết Ngạn, trợ lý của luật sư Chu. Cả anh ấy và luật sư Chu đều là sinh viên xuất sắc của trường Luật Yale.”
Phương Y nhìn về phía bên kia, vừa lúc Doãn Triết Ngạn ngẩng đầu lên. Hai người vô tình nhìn nhau, anh ta hơi sững sờ, sau đó mỉm cười với cô. Cô cũng đáp lại nụ cười của anh ta.
“Nhìn chung, đây là tình hình cơ bản. Hôm nay em hãy làm quen với hoàn cảnh và công việc cụ thể trước. Hãy ngồi xuống.” Hà Tình kéo ghế ra cho Phương Y, khiến cô vô cùng cảm kích. Ở trường học, nữ sinh nào cũng xa lánh cô, vậy mà ở đây cô lại được lãnh đạo trực tiếp đối xử tốt như vậy, quả thực như mơ.
Phương Y ngồi xuống bắt đầu sắp xếp “cõi riêng” của mình. Nơi đây sẽ là nơi cô dành trọn vẹn cả ngày làm việc. Cô lấy ba lô, kẹp tài liệu và dụng cụ ra, đặt gọn gàng trên bàn, xong xuôi đâu vào đấy, đối với vách ngăn ô vuông nhẹ giọng nói: “Xin chỉ giáo.”
Vì đây là ngày đầu tiên đi làm nên Phương Y được giao những công việc đơn giản để làm quen.
Ví dụ như, cô phải sao chụp tài liệu theo yêu cầu của luật sư Hình và đưa đến văn phòng cho anh ấy.
Theo lời giới thiệu của Hà Tình, Hình Tứ là người có biệt danh Hình Lãnh Đạm, nhưng bên ngoài lạnh lùng, bên trong lại ấm áp. Phương Y không biết thực hư ra sao.
Lúc Phương Y đang đi đưa tài liệu sao chụp cho Hình Tứ, trong lòng có chút thấp thỏm lại có chút mong chờ, động tác thật cẩn thận.
Chu Lạc Sâm đ ến văn phòng tương đối muộn, tới nơi thấy Phương Y đang muốn đi đưa văn kiện cho Hình Tứ, khi anh xuất hiện, tất cả mọi người đều ngẩng đầu chào: “Luật sư Chu, chào buổi sáng.”
Phương Y nghe thấy động tĩnh cũng quay lại. Chu Lạc Sâm diện một bộ tây trang đen lịch lãm, trên sống mũi là mắt kính gọng mạ vàng, vẻ ngoài lạnh lùng, hai hàng lông mày cau lại. Phương Y nhìn thấy anh vội vàng ôm lấy tài liệu, hơi hơi khom lưng: “Chào buổi sáng, luật sư Chu.”
Ánh mắt Chu Lạc Sâm dừng lại ở đôi chân của Phương Y khiến cô cảm thấy không thoải mái. Cô từ từ lùi lại một bước, giương mắt nhìn anh.
Chu Lạc Sâm không biểu lộ cảm xúc gì, gật đầu với cô rồi bước nhanh qua khu vực làm việc về phía văn phòng của mình. Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Trên đường đi, anh lịch sự gật đầu chào mọi người. Khi đến trước cửa văn phòng, anh nói với Lâm Tư, người đang ngồi đối diện văn phòng mình cách đó không xa: “Cô vào đây một lát.” Nói xong, anh đẩy cửa đi vào.
Lâm Tư buông văn kiện trong tay, bước vào văn phòng Chu Lạc Sâm, sau đó không chỉ cửa văn phòng mà cả rèm cửa cũng được kéo lại, khiến người ta không khỏi suy nghĩ.
Tuy nhiên, Phương Y không có thời gian để suy nghĩ về những chuyện đó. Cô xốc lại tinh thần và đi về hướng ngược lại văn phòng Chu Lạc Sâm, tìm thấy bảng tên của Hình Tứ trên cửa, giơ tay gõ cửa.
Tiếng gõ cửa vừa dứt, trong văn phòng vang lên một giọng nam lạnh nhạt: “Vào đi.”
Phương Y nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Cô thấy một người đàn ông cao ráo đang đứng cạnh giá sách trong văn phòng, tay cầm một cuốn sách tiếng Anh dày cộm, mặt mày anh tuấn tinh tế, nhưng biểu tình lại lạnh lùng như gió tháng Chạp khiến người ta rùng mình.
“Đứng ngây ra ở cửa làm gì? Đặt đồ xuống rồi đi ra.” Hình Tứ cau mày nói.
Biệt danh “Hình lãnh đạm” quả nhiên danh bất hư truyền, Phương Y xấu hổ đi vào đem văn kiện để ở trên bàn, sau đó nói: “Ta xin phép ra ngoài trước, luật sư Hình.”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Hình Tứ gật đầu, quay sang nhìn thoáng qua Phương Y rời đi. Anh ấy mặc sơ mi trắng quần tây đen, không một nếp nhăn. Khi Phương Y vừa ra đến cửa, anh ấy như nói gì đó: “Mới đến làm văn thư à?”
Phương Y lập tức quay lại trả lời: “Vâng, tôi tên Phương Y. Chào luật sư Hình.”
Hình Tứ thấy vẻ mặt căng thẳng của cô, nhíu mày: “Ừ, chào cô. Ra ngoài đi.”
Phương Y chậm rãi rời khỏi phòng. Khi cửa đóng lại, cô mới thở mạnh một hơi.
Làm việc cùng những nhân vật cao cấp như vậy quả thật không dễ dàng.
Phương Y với tâm trạng lo lắng trở lại chỗ ngồi, vô tình nhìn thấy Lâm Tư vẫn chưa ra khỏi văn phòng của Chu Lạc Sâm.
Cô cảm thấy tò mò, nhưng chỉ tò mò trong lòng mà không dám biểu lộ ra ngoài.
Cô cặm cụi làm việc, một lúc sau nghe thấy tiếng cửa văn phòng phía Bắc mở ra. Lâm Tư dẫm lên giày cao gót từ bên trong đi ra, sắc mặt rất khó coi.
Doãn Triết Ngạn thấy vẻ mặt này của cô ta liền đứng dậy, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lâm Tư lắc đầu và bắt đầu thu dọn đồ đạc. Phương Y cắn bút trong tay, cảm thấy bực bội mà nhìn một hồi, sau đó cố gắng tập trung vào công việc, không quan tâm đ ến nữa.
Nhưng thực tế không cho phép cô làm ngơ. Sau khi thu dọn xong đồ đạc, Lâm Tư không rời đi mà đến chỗ Phương Y, mặt không biểu cảm nói với cô: “Phương tiểu thư, đổi chỗ.”
Bút trong tay Phương Y rơi lạch cạch xuống đất, tất cả mọi người trong văn phòng đều nhìn về phía cô, biểu tình thay đổi.
– ——————-o——————-