Edit: Frenalis
Phương Y đi tàu điện ngầm về đến phụ cận tiểu khu, sau đó thong thả đi bộ về nhà, thất thần nhìn dòng xe cộ hối hả trên đường phố, đầu óc đều là Giang Nhậm Hứa cùng Chu Lạc Sâm.
Cô không khỏi nghĩ tới một người đàn ông như Chu Lạc Sâm có quá khứ như thế nào, cũng không thể không nghĩ đến việc một người đàn ông đầy thủ đoạn như vậy từng có bao nhiêu phụ nữ. Khi thực sự đối mặt, cô lại cảm thấy bản thân không thể bình tĩnh như mình nghĩ.
Phương Y thở dài một hơi bước vào khu nhà, đi lòng vòng vài vòng dưới lầu, lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
Chu Lạc Sâm đứng bên cạnh chiếc xe của mình, một tay kẹp điếu thuốc dài, lặng lẽ nhìn cô từ xa.
Dáng người cao gầy của anh được bộ vest đen bao bọc, hiên ngang như cây tùng, thân ảnh gần như hòa vào bóng tối.
Phương Y đứng sững người, tiến cũng không được, lùi cũng không xong, đành bất động tại chỗ.
Chu Lạc Sâm dụi tắt tàn thuốc và ném vào thùng rác ven đường, lắc tay cho bay bụi thuốc, thong thả ung dung bước đến trước mặt cô.
Anh hơi nhướng mày, ánh mắt lả lơi nhìn cô: “Vẫn còn giận à?”
Phương Y mím môi không nói, cau mày nhìn anh, dùng sự im lặng để thể hiện sự bất mãn của mình.
Chu Lạc Sâm cười khẽ, khóe miệng cong lên một đường cong mê hoặc lòng người, luật sư như vậy bước vào phiên tòa xét xử, chỉ sợ cũng giống như một diễn viên xinh đẹp quá mức trong giới nghệ sĩ, khiến người ta cảm thấy như bình hoa, chỉ có vẻ bề ngoài mà không có tài năng thực sự.
Nhưng anh không phải như vậy, anh có thực lực, cũng chính vì vậy, anh trở nên hiếm có và quý giá, khiến nhiều phụ nữ say mê. Cô trở thành người mà anh tạm dừng chân nghỉ ngơi lúc này, nhưng vinh dự này có thể kéo dài bao lâu? Một khi mất đi, cô sẽ phải làm gì?
“Giận thế này, chứng tỏ là em thực sự quan tâm đ ến anh.” Chu Lạc Sâm khoanh tay, thoạt nhìn tâm tình khá tốt, không lo lắng về cơn giận của Phương Y, “Em yêu anh đến vậy à?” Anh nói bằng giọng điệu không thể phân biệt được cảm xúc, nghe không ra là trêu chọc, nhưng vẫn khiến mặt cô đỏ bừng.
“Ai yêu anh!” Phương Y trừng mắt nhìn anh một cái, lướt qua anh muốn chạy, nhưng lại bị anh nắm tay, gắt gao siết chặt trong tay.
Phương Y có chút bối rối, muốn giằng ra nhưng không có sức, đành phải mở miệng nói: “Buông tay, em phải về nhà.”
Chu Lạc Sâm quay người đối mặt với cô, anh cao gầy, khuôn mặt tuấn tú đến mức không thể chê vào đâu được, trông như bước ra từ truyện tranh. Nhưng bờ vai của anh lại rất rộng, Phương Y cũng từng may mắn nhìn thấy đường cong cơ bắp quyến rũ sau lớp áo sơ mi của anh, loại người đàn ông trông mảnh khảnh bên ngoài nhưng bên trong rất có sức lực, chân dài eo thon, mặc bộ vest Armani kinh điển, toát lên vẻ ngoài lịch lãm và trí tuệ, đừng nói là những cô gái cùng văn phòng với cô, dù là tiểu thư nhà giàu, chỉ sợ cũng không thể cưỡng lại được.
“Đừng nóng giận,” Chu Lạc Sâm nhẹ nhàng lên tiếng, giải thích mọi chuyện rành mạch, “Giang Nhậm Hứa là người của Nghiêm Túc, nhưng với anh chỉ là mối quan hệ cấp dưới bình thường. Bên ngoài đồn thổi còn chưa tính, em còn không tin anh sao?”
“Người của Nghiêm Túc ư?” Phương Y ngạc nhiên nhìn anh, “Không thể nào? Em nghe trợ lý Trần nói về chuyện của Giang Nhậm Hứa, em cảm thấy, cô ta và luật sư Nghiêm… không hợp lắm.”
Chu Lạc Sâm cười nhạt một tiếng, nhưng không phản bác lời nói của Phương Y: “Đương nhiên là không hợp.” Anh mặc bộ vest mỏng đứng giữa gió lạnh tháng 11, nhưng lại như không cảm thấy gì, nói chuyện rất bình tĩnh, “Rượu vào loạn tính, làm sao biết được cô ta có phải trăm phương ngàn kế tính toán hay không, dù sao cô ta cũng là phụ nữ, đàn ông không phải chịu thiệt, chuyện này cũng chỉ vậy thôi.”
Phương Y cảm thấy đầu óc mình có chút choáng váng: “Em nghe không hiểu lắm.”
Chu Lạc Sâm dùng giọng điệu đầy ẩn ý nói: “Loại người như cô ta làm ra chuyện này, em là loại người như vậy đương nhiên không hiểu được.”
Phương Y không thể lý giải: “Em là loại người như vậy, cô ta lại là loại người như vậy?”
Chu Lạc Sâm cúi người sát vào mặt cô, bất ngờ hôn lên môi cô một chút, giọng điệu từ tính giàu mị lực: “Em là người như thế nào không cần lo lắng bàn luận, nhưng em là người anh thích là đủ rồi.” Nói xong, anh thấy Phương Y đỏ mặt, mới nhẹ nhàng bâng quơ nói, “Hai năm trước văn phòng liên hoan, Nghiêm Túc uống hơi nhiều, ngày hôm sau cậu ta gọi điện thoại nói cho anh biết, cậu ta và Giang Nhậm Hứa đã xảy ra chuyện. Vốn dĩ chuyện này chỉ cần bỏ tiền ra giải quyết là xong, nhưng sau đó Giang Nhậm Hứa đã mang thai, nhất quyết muốn sinh con, Nghiêm Túc không thích cô ta, càng không muốn có con sớm như vậy, nên tìm anh để xin ý kiến.”
“Thì ra đây là lý do cô ta mất tích?” Phương Y cảm thán nói.
Chu Lạc Sâm gật đầu: “Cô ta chắc chắn sẽ không sinh đứa bé, cô ta cũng khá lợi hại, kéo dài đến cái thai sáu tháng mới nghỉ việc đi phá thai, sau đó lại nghỉ ngơi cho đến bây giờ. Trong thời gian đó, Nghiêm Túc không trực tiếp chu cấp cho cô ta, sợ cô ta lại có ý đồ khác, nhưng trong lòng lại áy náy, nên…”
“Nên anh ta nhờ anh đưa tiền cho cô ta?” Phương Y lạnh lùng nói tiếp.
Chu Lạc Sâm ngoan ngoãn gật đầu, ánh mắt xa xăm nhìn chăm chú vào cô mà không nói gì.
Phương Y trầm tư hồi lâu mới nói: “Mang thai sáu tháng, thai nhi đã gần thành hình, như vậy mà còn muốn phá thai, cũng không khác gì giết người.”
Chu Lạc Sâm không nói gì nhiều, chỉ nói: “Kết tinh của sai lầm đến với thế giới này cũng sẽ không hạnh phúc, và sẽ mang lại cả đời đau khổ, còn không bằng kết thúc.”
Phương Y không dám gật đầu, dù sao đó cũng là một sinh mệnh sống, nhưng chuyện này không phải là chuyện của cô và Chu Lạc Sâm, họ không cần phải tranh luận về nó, nên cô đổi chủ đề: “Vậy luật sư Nghiêm hẳn là không hy vọng Giang Nhậm Hứa quay lại làm việc, vậy tại sao cô ta lại quay lại?”
Phương Y nói chuyện, thực sự không thể nhìn nổi Chu Lạc Sâm chỉ mặc bộ vest mỏng đứng trong gió lạnh, nên cởi nút áo khoác của mình, muốn đưa áo khoác cho anh.
Chu Lạc Sâm ngẩn người, nhìn chiếc áo khoác mang theo hơi ấm cơ thể của cô khoác trên vai mình, kích cỡ quá nhỏ, căn bản không phù hợp, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Anh không lạnh.” Anh tháo áo khoác ra khoác lại cho cô, “Em đừng cảm lạnh là tốt rồi.” Như sợ cô từ chối, anh lập tức đổi đề tài, “Anh và Nghiêm Túc cũng không biết tại sao cô ta đột nhiên quay lại, đại khái là không cam lòng bỏ đi, tóm lại chuyện này không liên quan đến anh, anh cũng không quan tâm đ ến suy nghĩ của người khác, em hiểu là được.”
Phương Y thở dài, thầm nghĩ anh bị vướng vào rắc rối mà không hề oán hận nửa câu, đối với anh em rất có nghĩa khí.
“Chuyện này em cứ giả vờ như không biết là được.” Phương Y nói, “Đây coi như là thị phi, luật sư Nghiêm chắc chắn không muốn người thứ tư biết.”
Chu Lạc Sâm, Nghiêm Túc, Giang Nhậm Hứa, đây là ba người, Phương Y là người thứ tư, cô cần đem bí mật này chôn giấu ở trong lòng.
Chu Lạc Sâm giơ tay cạo cạo nhẹ mũi cô, ôn nhu nói: “Thật hiểu chuyện.”
Phương Y ngại ngùng né tránh, cúi đầu xuống trầm mặc. Chu Lạc Sâm lại nói: “Chuyện này coi như đã giải quyết xong.”
Phương Y ngước mắt nhìn anh, tuy không hiểu ý đồ trong lời nói của anh, nhưng vẫn gật đầu.
Chu Lạc Sâm ý vị thâm trường nói: “Vậy hôm nay em khiến anh oan uổng, lại còn ném anh ở nhà hàng một mình, vậy em định đền bù thế nào cho anh?”
Phương Y nhìn trời lúc này đang tối dần, nếu không có bóng tối che đậy, khuôn mặt đỏ bừng của cô hẳn đã bộc lộ rõ ràng.
Cô không nói gì, Chu Lạc Sâm lại nhắc lại chuyện cũ: “Trước đây anh đã giúp em nhiều chuyện, em định báo đáp anh thế nào?”
Phương Y cắn cắn môi nói: “Em đã tiết kiệm được một số tiền, em sẽ đưa cho anh…”
Chu Lạc Sâm cười khẽ: “Em nghĩ anh thiếu tiền sao?”
Tiền, Chu Lạc Sâm đương nhiên không thiếu, những gì cô có thể cho anh chỉ là những thứ nhỏ nhặt.
Phương Y cúi đầu không dám nhìn anh, anh thu hết mọi hành động của cô vào mắt, trong lòng đã hiểu rõ.
“Xem ra em đã nghĩ đến cách đền bù và báo đáp anh rồi.” Chu Lạc Sâm lại cúi người hôn cô, lần này là lên vành tai của cô, anh thì thầm: “Sinh nhật anh là ngày 21, tối đến nhà anh.”
Phương Y không từ chối cũng không đồng ý, nhưng im lặng đôi khi có một ý nghĩa khác, đó chính là cam chịu.
Chu Lạc Sâm lại hôn cô, tuy rằng lúc này không phải ban ngày, nhưng cũng là nơi đông người, hành động này thực sự không ra thể thống gì, nên Phương Y dần dần bắt đầu né tránh.
Chu Lạc Sâm nhận ra điều đó, mới thong thả ung dung đứng thẳng người lại, chào tạm biệt cô: “Anh về trước đây, tối ngủ sớm một chút.”
Phương Y gật đầu, thậm chí không dám thở một cái.
“Sợ anh như vậy à?” Giọng Chu Lạc Sâm có chút khàn khàn, “Lúc giận dỗi sao lại giống anh hùng vậy?”
Phương Y theo bản năng phản bác: “Em đâu có giận.”
“Được thôi, em không giận.” Chu Lạc Sâm vuốt v e đầu cô, dịu dàng nói: “Thật ngoan, về nhà đi.”
Phương Y nhìn anh, ngũ quan tuấn tú cùng vẻ mặt dịu dàng của anh hiện ra trước mắt cô, tình cảm mà anh thể hiện khiến lòng cô dâng trào một cảm xúc sâu sắc không thể chối bỏ.
“Anh về lái xe cẩn thận một chút.” Phương Y không kìm được tiến đến ôm anh, ở trong lòng anh cọ cọ một hồi, mới lưu luyến buông ra. Sau đó, do dự một lúc, cô nhón mũi chân hôn lên khóe môi anh.
Chu Lạc Sâm từ đầu đến cuối đều đứng đó để cô ôm và hôn, trên mặt vẫn luôn tràn đầy tình cảm. Khi nụ hôn kết thúc, anh trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: “Em như vậy khiến anh không muốn đi rồi.”
Phương Y bất đắc dĩ đẩy anh ra: “Nhanh đi đi!”
Chu Lạc Sâm nhanh chóng quét mắt nhìn toàn thân cô, kín đáo nói: “Còn chưa đến mười ngày nữa.” Không đầu không đuôi mơ hồ nói xong một câu, anh quay người bước lên xe, chào tạm biệt cô rồi lái xe rời đi.
Phương Y đứng ở cửa khu lầu thêm một lúc rồi mới đi về. Nhưng khi vừa mới quay đầu lại, cô đã phát hiện ra mẹ mình đang đứng ở đó, há hốc mồm kinh ngạc.
Phương Y lập tức nhăn mặt, không biết mẹ đã nhìn thấy bao nhiêu, đành thử dò hỏi: “Mẹ đợi con lâu rồi ạ?”
Mẹ Phương nhìn con gái mình, do dự một lát rồi gật đầu.
Phương Y mím môi: “Vậy chúng ta lên nhà thôi, về tắm rửa rồi ngủ, con mệt rồi.”
Mẹ Phương nhìn thấy Phương Y không có việc gì đi lên lầu, cũng không muốn ở đây lâu hơn, nên đi theo sau vào thang máy.
Thời gian đã không còn sớm, thang máy chỉ có hai mẹ con. Phương Y trầm mặc, mẹ Phương lại có vẻ thiếu kiên nhẫn, nhịn không được hỏi: “Tiểu Y, con không phải đi ăn tối với đồng nghiệp sao, sao lại là đàn ông, các con còn…”
“Nam đồng nghiệp.” Phương Y chỉ nói ba chữ đó.
Mẹ Phương lộ vẻ lo lắng, Phương Y nhìn qua gương thang máy thấy bà mặt mày ủ dột, nhịn không được nói: “Mẹ không phải cũng nói con lớn rồi, nên tìm bạn trai sao? Đây chẳng phải chuyện bình thường sao.”
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Mẹ Phương gật đầu, rồi lại lắc đầu, có vẻ khó xử: “Chính là người kia, trông cậu ta rất lợi hại, con cùng cậu ta…”
“Không tìm người lợi hại, làm sao thu phục được chồng của mẹ, mẹ nói đúng không?” Phương Y hỏi lại bà.
Mẹ Phương ngẩn người, suy nghĩ một lúc, đến khi cửa thang máy mở ra mới hỏi: “Là cậu ta?”
Nhìn dáng vẻ mẹ Phương liên tưởng đến người tiếp tế cho ba dượng trước đây, Phương Y cũng không giấu giếm, thản nhiên nói: “Chính là anh ấy, nhưng tạm thời con không muốn ông ta biết chuyện này. Nếu ông ta biết, chắc chắn là mẹ nói, mẹ là mẹ của con, mặc kệ mẹ trước kia đã làm sai nhiều chuyện, trong lòng con vẫn luôn kính trọng mẹ. Chỉ là lần này khác, nếu mẹ lại….. Lần này con sẽ không nhịn.”
Mẹ Phương hiểu ý cô, thật lâu không nói lời nào. Phương Y nhìn bà một cái rồi đi ra khỏi thang máy vào nhà.
*******
Ngày hôm sau, Phương Y mang theo bánh ngọt mẹ làm đến văn phòng, định nhân lúc mọi người đi ăn trưa mang đến cho Chu Lạc Sâm. Nhưng có người không muốn điều này xảy ra. Đến gần giờ ăn trưa, Giang Nhậm Hứa vẫn ngồi lì tại chỗ, không hề có ý định rời đi, thậm chí còn không đi vệ sinh lần nào.
Phương Y bất đắc dĩ, đành phải đặt đồ lên bàn, định chiều tan tầm sẽ đưa cho Chu Lạc Sâm.
Nhưng thật không may, vào buổi chiều, Chu Lạc Sâm đột nhiên đi công tác, vội vàng đến mức vừa đi vừa gọi điện thoại. Phương Y nghe lỏm được anh nhắc đến hai chữ “cảnh sát”.
Chẳng lẽ là vụ án lại gặp vấn đề? Không ổn rồi, nếu vậy thì Chu Lạc Sâm năm nay quả là xui xẻo, vụ án trong tay anh đã gặp vấn đề lần thứ ba.
Cũng may đó không phải là chuyện vụ án. Phương Y lo lắng cho anh nên đã nhắn tin hỏi, anh giải thích lý do để tránh khiến cô lo lắng. Hóa ra anh đi dự họp tại trụ sở chính ở Bắc Kinh, anh là cố vấn pháp luật ở đó, đi công tác là chuyện bình thường. Tuy anh không nói rõ cụ thể là chuyện gì, nhưng cô cũng an tâm.
Chu Lạc Sâm đi công tác, đến giờ tan tầm vẫn chưa về. Phương Y biết anh bận nên không gọi điện thoại làm phiền, tan làm xong cô tự về nhà.
Nhưng trên đường đi đến ga tàu điện ngầm, cô “tình cờ” gặp chiếc xe thể thao màu đỏ của Giang Nhậm Hứa. Cô ta bước xuống xe, đeo kính râm, Phương Y không có ý định cùng cô ta chào hỏi, chỉ muốn gọi điện thoại cho Nghiêm Túc.
“Về nhà sao? Để tôi đưa cô đi.” Giang Nhậm Hứa giả vờ mở cửa xe cho cô.
Phương Y vẻ mặt bình thường nói: “Không cần, tôi đi tàu điện ngầm là được, cô Giang không tiện đường.”
Giang Nhậm Hứa nhìn biểu cảm của cô, cố gắng đoán suy nghĩ trong lòng cô. Cô biết Nghiêm Túc chắc chắn sẽ không nói chuyện của cô cho người thứ tư biết, cho nên cô cho rằng Phương Y không biết gì. Điều đó cũng có nghĩa là Chu Lạc Sâm đã không giải thích rõ ràng với cô, có lẽ cô vẫn còn tức giận. Nhưng nhìn hiện tại, có vẻ như cô không hề tức giận chút nào?
Giang Nhậm Hứa suy nghĩ một lát rồi cười nói: “Sao lại không tiện? Tôi tiện đường mà, tôi ở khu nhà đối diện nhà cô, cùng tòa nhà với luật sư Chu.”
Lông mày của Phương Y nhíu lại một cách khó nhận ra, không phải vì ghen tuông, mà vì cô hiểu rõ ý đồ của Giang Nhậm Hứa.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Cô ta cố ý muốn khơi mào mâu thuẫn giữa cô và Chu Lạc Sâm, thật là… Không biết nói gì cho phải. Nếu Chu Lạc Sâm không bán đứng Nghiêm Túc đem mọi chuyện kể hết cho cô, có lẽ lúc này cô sẽ thực sự tổn thương.
Nhưng cô biết tất cả.
Phương Y không lộ ra vẻ thương tâm như Giang Nhậm Hứa tưởng tượng, khiến Giang Nhậm Hứa có chút nghi ngờ. Nhưng sự nghi ngờ của cô ta nhanh chóng tan biến vì những lời nói tiếp theo của Phương Y khiến cô ta choáng váng.
“Cô Giang, cô nghĩ mình còn có thể ở văn phòng được bao lâu nữa?” Phương Y nghiêng đầu nói, “Tôi nghĩ nhiều nhất trong thời gian ngắn, cô sẽ lại một lần nữa ‘mất tích’. Chỉ là lần này sẽ không có ai dung túng cho cô nữa.” Nói xong, cô giả vờ thương cảm, “Thật ra, chuyện giữa cô và luật sư Chu khiến tôi rất buồn, nhưng ai bảo tôi thích anh ấy cơ chứ? Một người đàn ông như vậy, sao có thể chỉ thích một người phụ nữ? Tôi chỉ cần anh ấy trong lòng yêu thương tôi nhất là đủ rồi.”
Khóe miệng Giang Nhậm Hứa run rẩy nói: “Không thể tin được là cô hào phóng đến vậy.”
“Có thể luật sư Chu thích sự hào phóng của tôi. Sau này cô cũng hào phóng một chút, đừng ghen ghét tôi nữa, biết đâu anh ấy sẽ đối xử với cô tốt hơn một chút, không vội vàng đuổi cô đi.” Phương Y nhàn nhạt nói, sau đó bước vào ga tàu điện ngầm, không thèm chào tạm biệt Giang Nhậm Hứa.
Giang Nhậm Hứa đứng giữa đường đông người một lúc lâu, mới miễn cưỡng rời đi. Trong khi đó, Phương Y đang ngồi trên tàu điện ngầm, lướt Weibo trên điện thoại, cười lạnh trong lòng mà nghĩ, ai so ai không biết xấu hổ? Dù sao cũng không có người ngoài, hai người bọn họ, ai sợ ai?
Chu Lạc Sâm đang bận rộn giúp bạn bè bắt một kẻ tồi tệ đã lừa dối bạn gái anh ta, nên không có thời gian quan tâm đ ến Phương Y, nên anh không biết chuyện gì đã xảy ra. Ngày hôm sau khi anh giải quyết xong mọi chuyện và trở lại văn phòng làm việc, mới nhìn thấy một hộp bánh ngọt trên bàn làm việc của mình. Trên hộp còn dán một tờ giấy ghi chú viết tay của Phương Y.
Anh cầm lấy điện thoại gọi cho cô, hỏi: “Em vào văn phòng của anh à?”
Phương Y hạ giọng nói: “Không phải anh đưa em chìa khóa sao? Hối hận rồi à?”
Chu Lạc Sâm kéo dài giọng điệu nói: “Em cho anh cái gì vậy?”
“Mẹ em làm điểm tâm ngọt, ăn thử đi, anh không phải muốn ăn sao.”
“Vậy cảm ơn em.” Anh mở hộp ra.
“Nói chuyện không tiện, cúp máy trước.” Phương Y vội vàng nói một câu rồi cúp máy. Không phải là cô không muốn nói chuyện với anh, mà là vì thực sự không tiện, bởi vì Hình Tứ đang đứng bên cạnh nói chuyện với Trần Quân Du, cô lo lắng bị anh ta nghe thấy.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Không lâu sau, Hình Tứ quay sang Phương Y, mở miệng: “Phương Y, chuẩn bị trước đi, thứ Hai em cùng tôi đi công tác.”
Phương Y ngẩn người, theo bản năng hỏi: “Đi mấy ngày?”
Hình Tứ suy nghĩ một lát rồi nói: “Khoảng một tuần, có vấn đề gì không?”
Phương Y bối rối, vì sinh nhật Chu Lạc Sâm diễn ra vào vài ngày tới. Nếu đi công tác một tuần, chẳng phải sẽ lỡ mất sinh nhật của anh sao?
Thấy Phương Y vẻ mặt do dự, Hình Tứ bình thản nói: “Nếu có việc, em có thể trở về trước, nhưng giai đoạn trước đó cần em ở lại”.
Cấp trên đã nói như vậy, Phương Y còn có biện pháp nào, cô chỉ có thể bắt lấy cọng rơm cuối cùng: “Là đi thành phố Dĩnh sao?” Vụ án gần đây của Hình Tứ là ở bên đó, nếu đúng như vậy thì khá gần, có thể đi về trong ngày.
Hình Tứ gật đầu. Cái gật đầu này khiến tâm trạng Phương Y chuyển từ lo sang mừng: “Vâng, tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ tài liệu.”
Hình Tứ nhàn nhạt nhìn cô lộ rõ vui mừng trên nét mặt, không nói gì nữa mà trực tiếp quay trở lại văn phòng của mình.
Bước vào văn phòng, anh ta đi đến bàn làm việc, cúi xuống nhìn lịch bàn, nghĩ nghĩ, nhận ra sinh nhật Chu Lạc Sâm là vào tuần sau. Là anh em và đồng nghiệp bấy lâu, anh ta vẫn nhớ sinh nhật của Chu Lạc Sâm.
Khó có thể diễn tả cảm giác trong lòng lúc này, Hình Tứ thực sự không muốn cho Phương Y nghỉ phép vào ngày đó. Nhưng anh ta cũng biết dù có đồng ý hay không, Chu Lạc Sâm cũng có cách để đạt được mục đích.
******
Phương Y đi công tác, Giang Nhậm Hứa cũng không thể quấy rầy cô. Mặc dù bận rộn, tâm trạng của Phương Y cũng không tệ lắm.
Điều duy nhất khiến cô không vui là không thể tổ chức sinh nhật cho Chu Lạc Sâm. Đây là lần đầu tiên họ ăn sinh nhật sau khi quen nhau, không thể ở bên cạnh anh vào ngày đó khiến cô thực sự áy náy.
Nhưng là, vào đúng sinh nhật Chu Lạc Sâm, Phương Y nhận được điện thoại của anh khi cô đang ở khách sạn.
“Phương Y.” Giọng nói trong điện thoại của Chu Lạc Sâm khác hẳn so với bình thường, anh đang ở một nơi rất an tĩnh. Khi nói chuyện, giọng anh mang theo một chút “ma mị” không phù hợp với vẻ ngoài… Nói cách khác, nó rất mâu thuẫn.
“Chuyện gì vậy?” Phương Y ngại ngùng hỏi, không dám nói lớn.
Chu Lạc Sâm xuỳ một tiếng, như đang cười nhạo cô nhát gan, anh nhanh chóng nói: “Anh ở phòng bên cạnh em, ra cửa rẽ trái, anh chờ em.” Dứt lời, trực tiếp cúp máy.
Không thể không nói, khi anh nói với cô rằng anh đang ở phòng bên cạnh, cô thực sự cao hứng nhưng cũng rất… khẩn trương.
Có một số việc, dù cố gắng né tránh đến đâu cũng sẽ xảy ra. Giống như mặt trời mọc ở phương Đông mỗi sáng, mặc dù thời gian có thể khác nhau, nhưng hướng đi sẽ không bao giờ thay đổi.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
– ——————-o——————