Edit: Frenalis
Phương Y không biết nên đối mặt với phát hiện này như thế nào. Cô hoàn toàn mờ mịt, nên khi nghe thấy tiếng bước chân của Chu Lạc Sâm, cô hoảng hốt vội vàng rút USB và khép máy tính.
Chu Lạc Sâm thay áo sơ mi và quần rộng thùng thình, bước vào phòng làm việc. Nhìn thấy Phương Y đang ngồi trên ghế ngẩn ngơ, anh nhận ra ngay sự khác thường của cô.
Anh đặt khăn tắm lên vai, đẩy đẩy gọng kính, ánh mắt dừng lại ở vị trí chiếc USB có sự thay đổi, sắc mặt trầm xuống.
Không ai nói gì, không ai nhìn ai, như thể mỗi người đang chìm đắm trong suy tư riêng. Nhưng sau một lúc, họ nhìn nhau.
Phương Y im lặng đánh giá Chu Lạc Sâm. Anh rất cao, làn da trắng như ngọc dương chi, dù mặc áo sơ mi rộng thùng thình vẫn không thể che giấu dáng người hoàn hảo hình tam giác ngược. Eo rất nhỏ, đôi chân thon dài thẳng tắp, sải bước chân của anh bằng hai bước của cô.
Trông anh hào hoa phong nhã, nho nhã lịch sự, là một học giả phong độ nhẹ nhàng. Đó cũng là hình ảnh của anh trong lòng cô bấy lâu nay. Nhưng những gì cô vừa nhìn thấy trên máy tính đã đảo lộn nhận thức của Phương Y.
Đó là những hình ảnh từ trước khi họ đến với nhau. Cô không hiểu vì sao anh lại lưu giữ chúng. Nếu chỉ là camera an ninh, về tình cảm có thể tha thứ, làm luật sư, lại là một luật sư như anh, cẩn thận một chút cũng không có gì sai. Chỉ là anh đem đoạn camera này đơn độc biên tập cắt nối thành như vậy, còn lưu vào USB mang theo bên mình, khiến cho cô không thể lý giải.
Hành vi này chỉ có thể giải thích bằng một cách: anh là một kẻ nguỵ quân tử. Vẻ ngoài lịch thiệp, nho nhã chỉ là lớp mặt nạ che giấu bản chất thật. Cô từ lâu đã là con mồi trong tay anh, bị anh như con nhện, chậm rãi âm thầm giăng tơ trói buộc. Còn cô ngốc nghếch lao vào lưới nhện, tự dâng mình cho anh.
Thần sắc Phương Y phức tạp, Chu Lạc Sâm cuối cùng cũng lên tiếng. Anh bước về phía cô, như không hề phát hiện ra chuyện gì, mỉm cười ôn nhu: “Em muốn đi tắm không?”
Phương Y thu hồi ánh mắt đánh giá anh, chần chừ một chút rồi gật đầu.
Chu Lạc Sâm nghiêng người nhường đường, ân cần nói: “Anh đã chuẩn bị sẵn áo choàng tắm cho em trong phòng tắm rồi.”
Phương Y khựng lại, không quay đầu, chỉ đáp: “Em mang theo áo ngủ rồi, cảm ơn anh.” Nói rồi bước ra khỏi phòng.
Nghe kìa, còn cảm ơn nữa chứ, khách sáo quá nhỉ?
Chu Lạc Sâm nhìn bóng dáng cô khuất sau cánh cửa phòng làm việc, đi tới bàn làm việc ngồi xuống, cầm chiếc USB lên, khẽ nhíu mày.
Anh ngồi đó một lúc lâu, dường như đang phiền muộn điều gì. Trong khi đó, Phương Y ở phòng tắm cũng không hề tắm rửa, cô ngồi bên bồn tắm, quần áo chỉnh tề, đang tập trung tìm kiếm thứ gì đó.
Không sai, cô đang tìm camera. Bằng mắt thường, cô không thấy bất kỳ chiếc camera nào, cũng không biết có camera siêu nhỏ nào hay không.
Phương Y cảm thấy tâm mệt mỏi. Cô không muốn thừa nhận rằng mình đã nhìn nhầm Chu Lạc Sâm bấy lâu nay. Hiện tại, khi mọi chuyện đã đi đến nước này, anh đã có được cô, việc phát hiện ra “bí mật” của anh vào lúc này khiến cô cảm thấy thật nực cười về những gì mình từng tin tưởng, và không khỏi hoài nghi tình cảm của anh rốt cuộc là chân tình hay giả ý.
Thở dài một hơi, Phương Y cởi áo khoác, chuẩn bị gội đầu rửa mặt. Cô quyết định không tắm hôm nay, dù biết “trốn được mùng một không tránh khỏi mười lăm”, nhưng hiện tại cô thật sự không muốn tắm.
Khi Phương Y bước ra khỏi phòng tắm, tóc còn ướt, tay cầm áo khoác, không có dấu hiệu thay quần áo. Chu Lạc Sâm đang ngồi trên ghế trong phòng ngủ, bên cạnh là chiếc laptop mở, trên màn hình là báo cáo tài chính mới nhất của Trí Hành.
Nghe thấy tiếng Phương Y, anh đóng báo cáo, mở một tài liệu khác, nhưng cũng không xem mà buông chuột, quay người lại.
Phương Y liếc nhìn anh. Anh bắt chéo chân dựa vào ghế, khóe miệng hơi nhếch lên một nụ cười nhạt. Thật ra, đó không hẳn là nụ cười, rất khó diễn tả, có chút lạnh lùng và bí ẩn. Trước đây anh chỉ là không bộc lộ cảm xúc, còn bây giờ, người ta cảm thấy anh không chỉ khó đoán mà còn có chút nguy hiểm.
“Tối nay…” Phương Y định nói gì đó, nhưng Chu Lạc Sâm đã cắt ngang.
“Anh có việc phải làm tối nay, em ngủ trước đi, anh đến phòng làm việc.” Nói rồi anh đứng lên, đút tay vào túi quần rời khỏi phòng ngủ, không quên đóng cửa lại khi ra ngoài, như một cách im lặng báo cho cô biết anh sẽ không quay lại tối nay.
Phương Y nhìn cánh cửa đóng chặt, thở dài. Cô muốn đi theo nói chuyện với anh, nhưng lại thấy khó mở lời.
Khi yêu một người, bạn luôn muốn biết mọi thứ về họ, nhưng đôi khi có những chuyện, thật sự không biết còn hơn.
Phương Y buồn bã ném khăn tắm sang một bên, chui vào chăn trùm kín đầu, trằn trọc mãi, cuối cùng không nhịn được, lại lục lọi tìm camera trong phòng ngủ.
Cũng như trong phòng tắm, cô không tìm thấy gì. Cô tự hỏi, liệu có phải vì đây là nơi ít người lui tới nên không có camera, hay là camera được giấu quá kỹ, cô không nhìn thấy?
Haiz! Tại sao cứ phải tìm mấy thứ này? Mọi chuyện đã đến nước này, nói nhiều cũng vô ích. Cô đã là của anh, chẳng lẽ vì chuyện này mà chia tay sao? Như vậy chẳng phải càng mất mát hơn sao. Người cũng đã cho rồi, còn đi truy cứu những thứ vô nghĩa đó, thật là ngu ngốc. Cô hiểu rõ điều này, nhưng trước mắt vẫn không thể đối diện với anh như bình thường. Anh rõ ràng cũng nhận ra điều đó, nếu không đã không đi phòng làm việc. Vậy thì cô… cứ để mọi chuyện thuận theo tự nhiên vậy.
Trong phòng làm việc chỉ có một chiếc đèn bàn cổ sáng le lói, dưới ánh đèn là chiếc máy tính chưa mở, Chu Lạc Sâm đang ngồi trầm ngâm.
Anh nhìn đăm đăm vào một điểm, ánh mắt vô hồn, tay cầm bút máy chậm rãi gõ lên mặt bàn. Anh nghĩ về Phương Y, rồi nghĩ về gia đình, sau đó nghĩ về bản thân, không tìm ra lời giải đáp. Thật ra anh cũng hiểu rõ chính mình. Trước khi gặp Phương Y, anh không nghĩ mình là người có thể chung tình.
Nhưng khi gặp được người đó, bạn sẽ biết, bạn có thể.
Công việc gần đây của anh có chút khó giải quyết, tinh lực có hạn nhưng phiền não vô tận làm anh có chút nôn nóng, khiến anh lơ là cảnh giác, để Phương Y phát hiện ra bí mật. Nhưng trong thâm tâm, anh lại cảm thấy nhẹ nhõm.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Không có bí mật nào có thể giấu kín cả đời, bây giờ bị phát hiện cũng không phải là điều xấu.
Đêm khuya, Chu Lạc Sâm vẫn chưa ngủ, Phương Y cũng vậy.
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên trong căn biệt thự vốn yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Tiếng chuông gấp gáp như thể người ở bên ngoài đang có việc lớn gì.
Phương Y vừa thiu thiu ngủ đã bị tiếng chuông làm cho tỉnh táo. Cô xuống giường, bước ra khỏi phòng ngủ để xem có chuyện gì, nhưng trên đường đã gặp Chu Lạc Sâm đang đi xuống lầu.
Chu Lạc Sâm cũng không quay đầu lại nói: “Về phòng đi, bất kể nghe thấy gì cũng đừng ra ngoài.”
Phương Y hỏi: “Ai đến vậy? Có chuyện gì sao?”
Chu Lạc Sâm quay lại nhìn cô. Anh đứng dưới tầng, cô đứng giữa cầu thang, sự chênh lệch chiều cao này khiến anh lần đầu tiên phải ngước nhìn cô. Cô thật xinh đẹp, thân hình mảnh mai tựa vào lan can, như một bức tượng Venus hoàn hảo.
Chu Lạc Sâm trầm giọng nói: “Nghe lời, về phòng.”
Phương Y siết chặt tay, nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, thấy anh kiên quyết không nhượng bộ, cô bực bội quay người trở về phòng.
Cô vừa đi, Chu Lạc Sâm mới thong thả mở cửa, băng qua vườn hoa để mở cổng sắt.
Đứng bên ngoài cổng không phải kẻ xấu, cũng không phải người lực lưỡng, mà chỉ là một cô gái nhỏ nhắn quàng chiếc khăn len hình con thỏ đáng yêu, đang hà hơi vào tay.
“Anh, sao anh lâu thế mới ra mở cửa?” Chu Mạn Mạn bất mãn hét lên, “Mau cho em vào đi, lạnh chết rồi.”
Chu Lạc Sâm đứng trong cổng, lạnh lùng nói: “Nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi.”
Chu Mạn Mạn nghẹn lời, nhưng cũng biết điều, cười trừ: “Được rồi, là em sai, không nên làm phiền anh giờ này, nhưng ngoài này lạnh quá, anh cho em vào đi.”
Chu Lạc Sâm quay đầu nhìn sang một bên, lạnh nhạt nói: “Có gì thì nói ở đây.”
Mặt Chu Mạn Mạn không còn nụ cười, có chút ủy khuất: “Muộn thế này rồi, trời lạnh thế này, anh lại để em đứng ở ngoài sao? Tuy chúng ta không phải anh em ruột, nhưng cũng sống với nhau mấy năm rồi, anh nỡ đối xử với em như vậy sao?”
Chu Lạc Sâm im lặng, như thể lời cô nói không liên quan đến mình, hoàn toàn không mềm lòng.
Chu Mạn Mạn không còn cách nào, cắn môi nói: “Em đến là muốn nói với anh một câu.”
Chu Lạc Sâm lúc này mới nhìn cô ta, ánh mắt im lặng hỏi cô ta muốn nói gì.
Chu Mạn Mạn nói: “Tối nay người theo dõi Phương Y là do em thuê. Em biết cô ta ở nhà anh, em cũng không định làm gì cô ta, chỉ muốn mời cô ta uống trà thôi, ai ngờ cô ta lại chạy xa như vậy, còn ôm ấp với một người đàn ông khác. Chuyện này anh biết không?”
Chu Lạc Sâm vẫn im lặng. Thấy anh thờ ơ, Chu Mạn Mạn sốt ruột nói: “Anh, anh có nghe em nói không? Cô ta không phải người tốt, anh đừng ở bên cô ta nữa. Anh còn vì cô ta mà để Giang Nhậm Hứa che mắt em, thật sự rất quan tâm cô ta.”
Chu Lạc Sâm đứng trong bóng tối, giọng nói không một chút ấm áp: “Tôi muốn ở bên ai không cần cô dạy.” Anh nhìn Chu Mạn Mạn, như thể người đứng ngoài cổng không phải em gái kế của mình mà là kẻ thù, “Trước đây cô đã làm gì với những người phụ nữ kia, tôi không muốn hỏi tới, từ giờ trở đi, đừng để tôi biết cô động đến cô ấy.”
Chu Mạn Mạn ngây ngẩn cả người, buồn cười hỏi: “Anh nói ai? Người phụ nữ của anh? Trước đây anh không như vậy, hồi anh còn đi học, có bao nhiêu cô gái vây quanh, em đối xử với họ thế nào anh có bao giờ quản đâu!”
Chu Lạc Sâm nhàn nhạt nói: “Đó là vì tôi không yêu họ.”
“Anh nói gì?” Chu Mạn Mạn vẻ mặt khiếp sợ, “Ý anh là anh yêu Phương Y đó sao? Cái con bé nghèo kiết xác, mới tốt nghiệp còn chưa ráo máu đầu?”
“Cô còn chưa tốt nghiệp.”
“Em là em, đừng so sánh em với cô ta!” Chu Mạn Mạn kích động nói, “Chu Lạc Sâm, anh có bị làm sao không, tìm một người phụ nữ như vậy làm bạn đời? Bạn đời của anh phải là người có thể cùng anh đứng trên mũi thuyền đón sóng gió, anh dù có bất tài cũng không nên tìm người không giúp được gì mà còn mang đến sóng gió cho anh!”
Lời Chu Mạn Mạn nói rất sắc bén, nhưng lý lẽ không vững. Phương Y hiện tại đúng là chưa đạt đến tiêu chuẩn xứng đôi với Chu Lạc Sâm, lời cô ta nói cũng coi như khách quan. Đây là suy nghĩ của Phương Y, người đang trốn trong vườn hoa nghe cuộc đối thoại của họ.
Cô biết mình không xứng với Chu Lạc Sâm, nhưng tình yêu không phải là như vậy sao? Biết rõ sẽ không có kết quả tốt đẹp, nhưng vẫn không thể kiểm soát được trái tim mình, cứ thế mà rơi vào lưới tình.
Chu Lạc Sâm không nói gì thêm xoay người bỏ đi, để Chu Mạn Mạn đứng đó, không biết lời cô ta có chạm đến anh hay không.
Thấy anh quay lại, Phương Y vội vàng chạy lên lầu, về phòng.
Dựa vào cửa phòng, Phương Y như thấy trước mắt một con đường đầy chông gai, mọi người đang chờ xem cô bị chế giễu, nhưng cô không muốn điều đó xảy ra.
Cô chưa bao giờ là người lùi bước. Nếu đã chọn Chu Lạc Sâm, vậy cứ tiếp tục, dù có không xứng đôi đến đâu, cũng phải cố gắng giành lấy một kết quả tốt đẹp. Nếu cuối cùng không đạt được mục tiêu, lúc đó từ bỏ cũng chưa muộn.
Quyết định rồi, Phương Y tự thuyết phục mình quên đi những gì đã thấy trên máy tính của anh. Cô đã nghe thấy những lời anh nói với Chu Mạn Mạn, trong lòng anh thật sự có cô. Nếu vậy, cứ coi như không biết gì cả. Mọi chuyện đã đến nước này, truy cứu cũng chỉ thêm phiền não.
Phương Y tuy là phụ nữ nhưng khá quyết đoán, bởi vì cô không có gì cả, chỉ có một mình. Dù kết quả cuối cùng có tệ đến đâu, cô cũng chỉ mất đi những thứ đó, nên cô không có nhiều lo lắng.
Nhưng là một người đàn ông, Chu Lạc Sâm có quá nhiều điều phải bận tâm. Lời Chu Mạn Mạn nói anh không thèm để ý, nhưng anh quan tâm chính là Phương Y. Chu Mạn Mạn còn trẻ, nhưng lại rất điên cuồng, có thể làm ra bất cứ điều gì. Hôm nay cô ta có thể thuê người theo dõi Phương Y, ngày mai biết đâu lại tạt axit vào cô.
Lần này anh đưa Phương Y về, vốn định đưa cô đi thăm thú thành phố nơi anh sinh ra, sau đó đến nghĩa trang thăm mẹ anh, nhưng anh không ngờ Chu Mạn Mạn lại thiếu kiên nhẫn như vậy, còn ba anh lại gây ra chuyện lớn như thế.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Chuyện của ba, anh muốn mặc kệ, nhưng dù sao anh cũng mang họ Chu, ba lại ăn nói khép nép tới cầu xin, anh không thể làm ngơ. Trong ngành, anh vốn nổi tiếng là luật sư bào chữa cho bị cáo, giờ tuy ba anh chưa bị truy tố, nhưng đó cũng chỉ là vấn đề thời gian. Anh là con trai, không quan tâm mới là trái với lẽ thường.
Luật sư của Lục Nhất Minh là Hình Tứ. Qua lời ba nói, anh đã hiểu Lục Nhất Minh không phải là hung thủ giết hại Dương Kiến Cẩm, tổng giám đốc Trung Thuyền Quốc Tế. Tuy anh chưa hỏi rõ tình hình tỉ mỉ cụ thể, nhưng khi chính thức trở thành luật sư của ba, anh sẽ cần biết tất cả.
Theo quy định của pháp luật, bất kể phạm tội gì, nghi phạm đều có quyền được bào chữa, và luật tố tụng dân sự cũng quy định nghi phạm có thể ủy thác cho người thân làm luật sư bào chữa. Trên điều kiện cứng nhắc như vậy, anh không tìm thấy lý do để từ chối người thân.
Đợi đến khi tòa án trả hồ sơ vụ án Lục Nhất Minh về để xét xử phúc thẩm, Hình Tứ bào chữa Lục Nhất Minh cũng tạm thời hạ màn. Ý của ba anh là, sau này Hình Tứ không cần quan tâm đ ến vụ án Lục Nhất Minh nữa, nếu không, họ cùng làm việc ở một văn phòng, vụ án có liên quan cũng không hợp quy củ.
Về phía Hình Tứ, vụ án Đinh Dật Thăng là Chu Lạc Sâm tự động rời khỏi. Lần này đến lượt anh ta rời đi, chắc anh ta cũng sẽ không từ chối. Còn về ba anh, Chu Lạc Sâm luôn cho rằng, kết cục ngày hôm nay của ông là cái giá phải trả cho sự lạnh lùng, bạc bẽo đối với tất cả mọi người và mọi việc, ngoại trừ sự nghiệp.
Anh thật sự không muốn quản, nhưng anh không thể bất hiếu. Suy đi tính lại, điều anh có thể làm cho ba chỉ là trong khuôn khổ pháp luật, cố gắng giảm nhẹ tội cho ông. Còn những hành vi phi pháp như tiêu hủy chứng cứ mà ba anh mong muốn, dù anh không phải là người chính nghĩa, nhưng cũng sẽ không làm trái pháp luật.
Nhưng đó đều là chuyện sau này, việc cấp bách là đưa Phương Y trở về. Anh tạm thời không có thời gian và tâm trí để quản Chu Mạn Mạn, để Phương Y ở lại Dĩnh sẽ rất nguy hiểm. Đưa cô về thành phố Cảng ít nhất cũng cách một quãng, Chu Mạn Mạn muốn làm gì cũng không dễ dàng.
******
Buổi sáng ngày hôm sau, khi Phương Y chuẩn bị tinh thần để nói chuyện đàng hoàng với anh, Chu Lạc Sâm lại bảo cô thu dọn đồ đạc để về thành phố Cảng.
Phương Y ngây ngốc hỏi: “Chuyện ở đây đã giải quyết xong rồi sao?”
Chu Lạc Sâm không trả lời xách vali xuống lầu, không quay đầu lại nói: “Anh đưa em về, rồi anh quay lại.”
Phương Y nói: “Em có thể ở đây với anh, nếu có gì cần làm, em có thể giúp.”
Chu Lạc Sâm quay lưng về phía cô, nở một nụ cười tự giễu. Với vụ án này, cô không cần phải dính líu vào làm gì. Cô thích hợp nhất vẫn là làm thư ký cho Hình Tứ – một luật sư chính nghĩa, an toàn và thoải mái.
Tốt nhất là cô đừng nhắc đến mối quan hệ với anh trong thời gian này. Lục Nhất Minh của Nguyệt Lân không phải là người dễ đối phó. Dù bị tạm giam, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ có người bảo lãnh cho hắn để được xét xử phúc thẩm. Hắn chắc chắn cũng đoán được ba Chu sẽ tìm anh bào chữa, nên đối phương sẽ không bỏ qua nhân tố bất ổn có thể ảnh hưởng đến phán quyết của anh. Phương Y ở bên anh rất không an toàn.
“Em không giúp được gì đâu.” Đứng trước cửa, Chu Lạc Sâm quay đầu lại, mặt không cảm xúc nói, “Xuống dưới đi.” Nói rồi anh xách vali đi ra ngoài.
Phương Y đứng tại chỗ suy nghĩ về lý do anh làm như vậy, cô không nghĩ ra cụ thể, chỉ có thể phỏng đoán đại khái.
Chẳng lẽ anh bị thuyết phục bởi câu nói cuối cùng của Chu Mạn Mạn, không muốn cô là gánh nặng?
Phương Y tự nhủ phải bình tĩnh. Cô đóng cửa lại, đi qua vườn hoa ra cổng sắt, nghiêng đầu nhìn Chu Lạc Sâm đang khóa cửa, muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt trở vào.
Từ Dĩnh lái xe về thành phố Cảng mất khoảng hai tiếng, suốt quãng đường đi, cô và anh không có bất cứ đối thoại nào, thậm chí không nói một lời.
Phương Y rất ngạc nhiên vì mình có thể bình tĩnh như vậy, cô cứ nghĩ mình sẽ rất đau lòng.
Khi xe vào địa phận thành phố Cảng, Phương Y mới nhìn người đàn ông đang lái xe. Anh mặc áo khoác đen, mày nhíu lại, vẻ ngoài lạnh lùng, ánh mắt sắc bén. Ngồi cạnh anh, cô không còn cảm nhận được chút ôn nhu nào, thay vào đó là sự sợ hãi không thể tới gần.
Phương Y thở dài, kiên nhẫn một lúc lâu, nói ra câu đầu tiên kể từ khi lên xe: “Bây giờ chúng ta là gì của nhau?”
Chu Lạc Sâm nhíu mày chặt hơn, định nói gì đó, nhưng Phương Y ngắt lời: “Chờ đã.” Giọng cô hơi gấp gáp, “Em nói trước, anh nghe em nói đã.”
Chu Lạc Sâm giảm tốc độ, “Ừ” một tiếng.
Phương Y nhìn anh: “Thật ra đến bây giờ em cũng không đòi hỏi gì. Anh là người tốt nhất em từng gặp, anh đã giúp em rất nhiều, và… yêu em, em thấy đủ rồi…”
Chu Lạc Sâm mím môi nhìn cô, ánh mắt có chút cảm xúc khó che giấu, nhưng Phương Y cúi đầu không dám nhìn anh, nên không nhận ra.
“Ý em là…” Phương Y cắn môi nói, “Anh cứ chuyên tâm làm việc của anh đi, em có thể đợi anh.”
Cô nói rất kín đáo, nhưng thực ra là sẵn sàng tha thứ cho tất cả quá khứ của anh, đồng thời trấn an anh hãy yên tâm. Cô tốt như vậy, khiến Chu Lạc Sâm vừa hổ thẹn vừa lo lắng hơn.
Lần này, người anh phải đối mặt không chỉ là những kẻ quấy rối, mà còn là những kẻ tàn ác, độc địa. Gia đình của Dương Kiến Cẩm đã qua đời sẽ không để hắn chết một cách vô ích, Lục Nhất Minh không phải hung thủ sẽ không cam tâm ngồi tù oan, còn Chu Trí Hành là ba anh, sắp tới sẽ là thân chủ của anh. Anh là nhân vật trung tâm, bị bao vây khắp nơi.
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
Anh cô độc một mình không sao, anh có năng lực tự bảo vệ mình. Nhưng người khác không phải kẻ ngốc, dù che giấu kỹ đến đâu, tình cảm vẫn sẽ để lại dấu vết. Hơn nữa, nếu họ không tìm thấy điểm yếu của anh, vì lợi ích của mình, họ chắc chắn sẽ tìm đến những người từng làm việc dưới trướng anh, như Giang Nhậm Hứa, Lâm Tư để lợi dụng, cưỡng ép.
Đến lúc đó, nếu họ khai ra, cả Phương Y và anh đều sẽ gặp rắc rối. Trước lợi ích thiết thực, bất kỳ điểm yếu nào cũng có thể trở thành vũ khí sắc bén giết người. Cô, một cô gái mới đi làm chưa đầy một năm, làm sao đấu lại họ? Nếu họ giăng bẫy kéo cô xuống nước, rồi dùng điều đó để uy hiếp anh, anh thật sự không biết phải làm sao.
Thương nhân sẽ không bao giờ thỏa mãn với hiện tại. Nếu tương lai mọi chuyện đi đến bước đó, biết đâu họ còn tham lam muốn nuốt chửng cả Trí Hành. Anh sẽ không để điều đó xảy ra. Anh phải tranh thủ lúc Lục Nhất Minh chưa ra tù, lắp kín miệng Giang Nhậm Hứa, Lâm Tư là những người chịu ơn anh, rồi tìm lý do đưa Chu Mạn Mạn ra nước ngoài. Như vậy sẽ không còn ai tiết lộ mối quan hệ giữa anh và Phương Y nữa.
Anh không lo lắng về Hình Tứ, vì anh ta không chỉ thông minh mà còn là một quý ông thực sự.
Còn về hai người họ…
Chu Lạc Sâm dừng xe bên đường. Họ đã vô tình đến trước khu chung cư của Phương Y. Phương Y nhìn khung cảnh quen thuộc, trong lòng càng thêm căng thẳng.
Chu Lạc Sâm trầm ngâm một lát, rồi nói: “Thời gian tới anh sẽ rất bận, chúng ta có lẽ không thể thường xuyên gặp mặt, em chuẩn bị tâm lý nhé.”
Phương Y gật đầu.
“Sau khi về văn phòng luật, chuyện của anh, em không cần quan tâm nữa.” Anh nói tiếp.
Phương Y không biết chuyện nhà họ Chu phức tạp đến mức nào, cũng không biết anh nghĩ gì trong lòng. Cô chỉ biết những lời Chu Mạn Mạn nói, nên khi nghe anh nói vậy, không khỏi hiểu lầm.
“Vì sao? Vì em không đủ chuyên nghiệp, hay là…” Phương Y ngập ngừng.
Chu Lạc Sâm đưa tay xoa mái tóc dài của cô, nhận lại ánh mắt ai oán của cô, rồi cuối cùng cũng nở nụ cười tươi đầu tiên trong ngày, ôn nhu nói: “Đừng nghĩ lung tung, em rất tốt, chỉ là thời gian này anh sẽ không ở thành phố Cảng, em là thư ký của Hình Tứ, không thể cứ đi theo anh mãi được, phải không?”
Phương Y suy nghĩ một chút, thấy anh nói có lý, nhưng cô rất lo lắng: “Chuyện của bác nghiêm trọng lắm sao? Sắc mặt anh không tốt lắm.”
Chu Lạc Sâm nói ngắn gọn “Không nghiêm trọng”, rồi nhanh chóng giục: “Về đi, anh đến văn phòng gặp Triết Ngạn, nói chuyện về vụ án.”
Phương Y thấy anh đang giục giã, cũng không nấn ná thêm, xuống xe cầm hành lý đi tới ven đường.
Chu Lạc Sâm nhìn theo bóng dáng cô từ trong xe, thở dài một hơi rồi lái xe đi.
Phương Y nhìn theo bóng xe anh khuất dần, cũng nhẹ nhàng thở ra. Cô nhận ra Chu Lạc Sâm lần này gặp phải chuyện rất khó giải quyết. Cô gần như chắc chắn rằng ba của Chu Lạc Sâm chính là Chu Trí Hành, chủ tịch Trí Hành, và chuyện nhà họ Chu có liên quan đến Lục Nhất Minh, tổng tài Nguyệt Lân. Nếu không khi ở Dĩnh, Hình Tứ đã không vô cớ muốn gặp Chu Lạc Sâm, rồi lại gặp được cô ở trên đường đang bị theo dõi.
Anh ta nói Chu Lạc Sâm giỏi xử lý loại chuyện này, nghĩa là nhà họ Chu sẽ là bị cáo. Vậy lần này, Chu Lạc Sâm có thể thắng lợi trở về như trước đây không? Tại sao cô cứ có cảm giác bão tố sắp ập đến?
Truyện được dịch tại https://www.wattpad.com/user/frenalis. Theo dõi wattpad frenalis để được xem chương mới nhanh nhất.
– ——————-o——————