Edit: Nhật Hy
Beta: Mai
***
Chương 42. Bài học tàn khốc cho kẻ nói xấu.
Khi cú đấm của Ngô Phong sắp chạm tới Lục Thiệu Vũ, ông ta chợt thấy Lục Thiêu Vũ ngẩng đầu, lạnh lùng liếc mình một cái.
Cái liếc mắt này không mang theo chút cảm tình nào, tĩnh lặng như thể đang xem một vai hề nhảy nhót.
Ngô Phong nhìn chằm chằm đôi mắt của y, trực giác của ông ta mách bảo có gì đó không đúng, nhưng quyền đã đánh ra cũng không thể thu hồi kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lục Thiệu Vũ từ từ duỗi tay –
Vậy mà y lại bắt được bàn tay to gấp đôi của ông ta, còn dùng lực bổ xuống một quyền.
Ngô Phong trợn tròn hai mắt, không dám tin mà hét lên: “Sao có thể? Cậu…”
Ngay lúc này, ông ta thấy bàn tay đang tóm lấy mình của Lục Thiệu Vũ phóng đại lên gấp mấy lần, trên cánh tay phủ một lớp da lông màu nâu, móng tay sắc nhọn vươn dài.
Ông ta lập tức phản ứng lại, vội rút tay lui về phía sau, tránh thoát quyền vừa đánh ra của Lục Thiên Vũ.
“Đây là… Thú hóa?” Hứa Linh nhìn bọn họ, đôi mày nhíu chặt.
“Thú hóa… Không phải là kỹ năng trước đây của Lâm Thành sao?” Ngô Nguyên nghi hoặc: “Kỹ năng đó chẳng phải rất vô dụng à?”
“Cậu ta toàn hóa thành chim, đương nhiên là vô dụng rồi.” Sắc mặt Hứa Linh trở nên nghiêm trọng: “Cô nhìn người của cậu ta kìa.”
Nghe vậy, Ngô Nguyên lập tức quay đầu, thấy đôi mắt Lục Thiệu Vũ bỗng chốc trở nên hẹp dài thâm thúy, đồng tử cũng lặng lẽ biến thành màu vàng kim từ lúc nào.
Ngô Nguyên hít hà một hơi: “Là… Hóa sói?”
Sói là vua của thảo nguyên, hung ác tàn bạo, quan trọng nhất là…
Sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.
Ngô Phong đương nhiên cũng nhận ra điều này, ánh mắt ông ta thay đổi, lập tức rút ra một thanh đao dài từ nhẫn không gian.
Lục Thiệu Vũ tay không tấc sắt, cho dù thể chất mạnh hơn ông ta rất nhiều, cũng không thể địch lại một kẻ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú ma trong tay lại cầm đao dài như ông ta!
Ngô Phong cầm đao dài, đột nhiên bổ nhào về phía Lục Thiệu Vũ: “Đi chết đi!”
Đao bạc bén nhọn đâm vào thân thể của Lục Thiệu Vũ còn chưa đầy một tấc, trên mặt y vẫn không cảm xúc như cũ. Ngô Phong siết chặt thanh đao, cảm giác được rõ thanh đao của mình đã chém trúng y, thậm chí còn thấy máu nhỏ giọt xuống theo thân đao…
Đơn giản như vậy đã thắng rồi á?
Ngô Phong bất ngờ, ông ta còn chưa kịp lộ ra vẻ mặt vui mừng đã bị một sức mạnh cực lớn bóp cổ nhấc lên, rồi ném mạnh xuống đất.
“A!”
Ngô Phong ngã ầm xuống đất, cả người truyền đến cơn đau khủng khiếp, ông ta đau đến mức tầm nhìn mơ hồ, nhưng cũng không dám lơ là dù chỉ một chút, lập tức lăn qua bên cạnh.
Ầm!
Chỗ ông ta vừa nằm giờ đã biến thành một cái hố.
Đồng tử Ngô Phong co rụt lại, trên tay bỗng xuất hiện một quả bom nhỏ, ông ta cắn răng định ném ra, chợt đôi tay lại bị một lực rất mạnh dẫm lên, không có cách nào nhúc nhích.
Trên vai Lục Thiệu Vũ còn vương một vết thương nông do đao chém, y cúi đầu, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua quả bom ông ta cầm trên tay, trực tiếp nhìn thẳng vào mắt ông ta.
Chiến đấu đến giờ phút này, Ngô Phong từ đầu đến cuối đều bị áp chế, chỉ chém được một đao lên vai Lục Thiệu Vũ, mà đó là do Lục Thiệu Vũ lười tránh.
Ngô Nguyên cắn môi, nhịn nhục hét to: “Bọn tôi nhận thua, cậu tha cho anh ấy đi!”
Ngô Phong nằm trên mặt đất, nhìn đôi mắt không cảm xúc của Lục Thiệu Vũ, ông ta thấy sống lưng ớn lạnh, đành cắn răng: “Tôi nhận…”
Ầm!
Một cú đấm hung hăng giáng xuống mặt Ngô Phong, tất cả mọi người đều ngỡ ngàng.
Lục Thiệu Vũ như không nghe thấy gì, tiếp tục vung tay đấm vào mặt Ngô Phong.
Ầm!
Ầm!
Nắm đấm của y vừa nhanh lại vừa tàn nhẫn, cho dù đã giải trừ cánh tay thú hoá, nhưng Ngô Phong vẫn bị đánh đến máu chảy đầy mặt, răng rụng đầy đất, ông ta chẳng nói nổi dù là một câu, chỉ có thể sợ hãi nhìn Lục Thiệu Vũ.
Lục Thiệu Vũ vờ như không thấy, tiếp tục vung tay –
“Dừng tay!” Ngô Nguyên hoảng hồn lao lên: “Cậu muốn giết chết anh ấy à?”
Cô va vào kết giới trong suốt bao quanh Lục Thiệu Vũ và Ngô Phong, không thể tiến lên tiếp nữa, Ngô Nguyên chỉ có thể đứng ngoài kết giới trơ mắt nhìn Ngô Phong bị đánh đến tối tăm mặt mũi.
“Mau dừng tay!” Ngô Nguyên ra sức đập vào kết giới, hoảng sợ hét lên: “Bọn tôi nhận thua! Cậu dừng tay lại đi!”
Nắm đấm của Lục Thiệu Vũ chậm chạm chưa giáng xuống, Ân Duyệt đứng phía sau không nhịn được lên tiếng: “Anh Lục, dừng tay đi, chúng ta thắng rồi.”
Lục Thiệu Vũ vẫn chưa chịu dừng lại, Thích Linh ngẩng đầu, ánh mắt cô đảo qua người Tần Lê Ca và Lục Thiệu Vũ, nhướn mày.
Thể chất của Ngô Phong quả thật vượt xa người thường, ăn nhiều đấm của Lục Thiệu Vũ như vậy mà vẫn còn tỉnh táo.
Mỗi đấm của Lục Thiệu Vũ gần như đều hướng vào miệng của ông ta mà giáng xuống, ban đầu ông ta bị đánh đến ngớ người, giờ lại dần dần hiểu ra nguyên nhân Lục Thiệu Vũ đánh mình gần chết…
Chẳng lẽ là do lúc nảy ông ta mắng tên phế vật kia?
Hàm răng của Ngô Phong gần như đã rơi hết xuống đất, trên mặt cũng bị đánh đến biến dạng, Lục Thiệu Vũ tiếp tục vung tay, muốn đập rơi luôn cái răng cuối cùng của ông ta.
Tần Lê Ca lại đột nhiên mở miệng: “A Vũ, đừng đánh nữa.”
Âm thanh của hắn rất nhỏ, còn có chút rụt rè nhút nhát, lại truyền vào tai Lục Thiệu Vũ không sót một chữ.
Lục Thiệu Vũ khựng lại một chút, y híp mắt nhìn vẻ mặt chật vật của Ngô Phong, vậy mà lại thu tay, mặt không cảm xúc đứng dậy.
Ầm!
Ngô Phong bị đá văng ra ô vuông, năm giây sau, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên.
Hệ thống: “… Một. Người thắng là Lục Thiệu Vũ của tiểu đội S, xin hai tiểu đội hãy cử ra thành viên tiếp theo để giải đề.”
Kết giới phong ấn chợt biến mất, thành viên của tiểu đội Q lập tức chạy đến chỗ Ngô Phong, cảnh giác nhìn Lục Thiệu Vũ.
Lục Thiếu Vũ liếc bọn họ một cái, xoay người chậm rãi trở về phạm vi của tiểu đội mình, trước lúc bước vào ô vuông, y hơi nghiêng đầu.
“Quản miệng của các người cho tốt vào.”
Cái liếc mắt này vừa lạnh lẽo vừa nham hiểm độc ác, Ngô Nguyên rùng mình một cái, chật vật nhìn đi chỗ khác, nhanh chóng đỡ Ngô Phong rời khỏi phạm vi của tiểu đội S.
Lục Thiệu Vũ về lại bên cạnh Tần Lê Ca, vẫn trưng ra bộ mặt vô cảm, nhưng giờ đây chẳng ai dám khinh thường y nữa, dù chỉ một chút.
Tiểu đội S thắng hai lần liên tiếp, tiểu đội Q lúc này ủ rũ vô cùng, Thích Linh tự hỏi một lát, thừa lúc tiểu đội Q còn chưa kịp lấy lại tinh thần, cô dùng máy truyền tin cho Tần Lê Ca: “Trận cuối để Kỷ Vũ Hành lên đi.”
Tần Lê Ca lặng lẽ nhìn Kỷ Vũ Hành một cái: “Cô muốn bồi dưỡng cậu ta đó à?”
Đề thứ ba tiếp theo là đề mấu chốt, nếu tiếp tục phái người có kinh nghiệm lên, chỉ cần thắng là có thể đoạt được cờ của đội Q.
Nếu phái người mới lên sân, có thể sẽ phải chiến đấu thêm một hiệp nữa.
“Chúng ta cần cậu ta.” Thích Linh nói: “Tiểu đội của chúng ta thiếu vị trí cận chiến, mà năm nay cậu ta mới 21 tuổi đã đạt kiếm đạo bậc bốn. Có thể cậu không biết, người học kiếm đạo 14 tuổi mới có thể thi chuyển cấp, bậc một thăng lên bậc hai cần một năm, bậc ba lên bậc bốn phải mất ba năm, Kỷ Vũ Hành 21 tuổi đã có thể đạt đến kiếm đạo bậc bốn, có nghĩa là cậu ta chưa từng thất bại.”
Nếu đã như vậy thì bồi dưỡng cậu ta cũng rất có ích.
Tần Lê Ca nói: “Có thể, để cậu ta thử đi.”
Thích Linh gật đầu, cô lập tức duỗi tay, đánh một cái lên đầu Kỷ Vũ Hành đang đứng xem kịch.
“Chị Thích, chị đánh tôi làm gì?” Kỷ Vũ Hành che đầu lại, thắc mắc nhìn cô.
“Trận cuối cậu lên đánh.” Thích Linh mặt không cảm xúc.
“Tôi? Cái gì cơ…? Tôi á?”
Kỷ Vũ Hành sợ tới mức nhảy dựng lên.
“Đúng vậy, chính là cậu đó.” Thích Linh nhìn bộ dạng hoảng hốt của cậu, nhướng mày: “Cậu muốn tự mình đi lên, hay để tôi đá cậu lên?”
Những lời này giống hệt lời Thích Linh từng nói với Hứa Nam, Kỷ Vũ Hành bất giác thấy nửa người dưới tê rần, vội vàng nói: “Tôi tự đi! Không phiền chị phải ra tay đâu!”
Cậu lập tức vội vàng bước lên trước.
Sắc mặt đội Q trở nên nghiêm trọng, Ngô Phong được sơ cứu cuối cùng cũng duy trì được trạng thái tỉnh táo, nhưng vẫn không thể nói được.
Ông ta quay đầu, đưa mắt ra hiệu cho Hứa Linh.
Hứa Linh trịnh trọng gật đầu, rút một thanh đoản kiếm trong túi ra, đi đến trước mặt Kỷ Vũ Hành.
Hứa Linh giỏi dùng độc, xét về thực lực tổng hợp, hoàn toàn có thể đứng thứ ba trong tiểu đội Q, nếu đề thi lần này cũng là đối chiến thì xác suất thắng của đội bọn họ cực kỳ thấp, thậm chí Kỷ Vũ Hành còn có thể trọng thương.
Nhưng mà có Ân Duyệt ở đây, người của đội họ vĩnh viễn không chết được, đây cũng là nguyên nhân mà Tần Lê Ca chịu nghe lời Thích Linh, để Kỷ Vũ Hành lên nghênh chiến.
Lại nói, nếu trận này có thua, thì trận cuối cùng bọn họ vẫn sẽ không thua.
Người mới của đội Q không ngừng nhìn cậu ta, hiển nhiên đã được dặn dò đối thủ của mình là ai từ trước.
Khóe môi Tần Lê Ca hơi cong lên, Lục Thiệu Vũ vẫn luôn nhìn hắn, đoán được hắn lại muốn chơi trò gì xấu xa, cũng chỉ im lặng nhướn mày.
Hệ thống: “Đề thứ ba: Kéo búa bao, đề thi bắt đầu.”
Hệ thống vừa dứt lời, không khí đã rơi vào lặng im như cõi chết.
Các đội viên khác đứng bên ngoài đều ngơ người, Hứa Linh cầm đoản kiếm ngây người, Kỷ Vũ Hành cũng đơ mặt.
Hệ thống: “Quy tắc đề thi: Ba trận thắng hai, thắng bại quyết định bằng kéo búa bao.”
Hệ thống: “Ván thứ nhất, kéo búa bao…”
Hai kẻ đang ngây người vươn tay theo bản năng.
Hệ thống: “Ván thứ nhất, Hứa Linh của đội Q thắng. Ván thứ hai, kéo búa bao..”
Hai gương mặt ngơ ngác lại vươn tay lần nữa.
Hệ thống: “Ván thứ hai, Hứa Linh đội Q thắng. Người thắng đề ba là Hứa Linh đội Q, xin hai đội hãy phái người giải đề tiếp theo.”
Kỷ Vũ Hành: “….”
Hứa Linh: “…”
Hai người đối mặt nhìn nhau, vẻ mặt dại ra, một lúc lâu sau, Hứa Linh mới hoàn hồn, hung hăng trừng mắt nhìn Kỷ Vũ Hành một cái, xoay người trở về đội mình.
Kỷ Vũ Hành gãi đầu, hơn nửa ngày mới tìm được cảm xúc nên có, cậu chán nản đi đến trước mặt Thích Linh: “Xin lỗi chị Thích, tôi đã phụ sự kỳ vọng của mọi người.”
Thích Linh cứng họng: “…”
Không, kẻ phụ sự kỳ vọng của tôi không phải là cậu, là hệ thống.
Dù thế nào thì đội Q cũng đã giành được một màn thắng lợi, sĩ khí của bọn họ thoáng bay lên, Ngô Nguyên hít một hơi thật sâu, tiến lên trước một bước: “Tiếp theo để tôi ứng chiến!”
Ân Duyệt nhận được ánh mắt của Tần Lê Ca, đứng trước mặt Ngô Nguyên, lẳng lặng chờ đợi hệ thống tuyên bố đề thi tiếp theo.
Hệ thống: “Đề thứ tư: Sào huyệt hung thú, đề thi bắt đầu.”
Một luồng sáng trắng chợt lóe qua người bọn họ, khóa chặt hai người khiêu chiến.
Hệ thống: “Người tham chiến đã khóa, đếm ngược truyền tống năm, bốn,… Một.”
Trước lúc Ân Duyệt biến mất, Tần Lê Ca nhanh chóng nói: “Đặt an nguy của bản thân lên đầu.”
Luồng sáng xanh chói mắt hiện lên, hai người bọn họ lập tức biến mất.
Kỷ Vũ Hành có chút lo lắng, cậu nhỏ giọng hỏi: “Nhóc kia… Bé Ân Duyệt? Em ấy sẽ ổn chứ?”
Thích Linh mím môi: “Sẽ không có chuyện gì đâu.”
Đội bọn họ luôn hành động cùng nhau, trừ lúc trước Ân Duyệt… Chuyện ngoài ý muốn đó, bọn họ chưa từng tách ra hành động.
Thích Linh nhìn vị trí Ân Duyệt rời đi, ánh mắt không giấu được sự lo lắng.
Không gian rơi vào lặng im ngắn ngủi, sắc mặt của người ở cả hai đội đều không tốt.
Tần Lê Ca híp mắt, day day trán, từ lúc ra khỏi không gian bài thi trước, trán hắn đã hơi đau. Mới day được vài cái, bên cạnh đã xuất hiện một đôi tay thay hắn làm.
Lục Thiệu Vũ giúp hắn xoa trán, ánh mắt có chút không vui, nhưng cũng chẳng hé môi nói lời nào.
Tần Lê Ca khẽ cười một tiếng, vỗ lên tay y, chậm rãi nhắm mắt lại: “Ngoan, để em nghỉ ngơi chút nào.”
Lục Thiệu Vũ trầm mặc, để Tần Lê Ca ngả đầu lên vai mình.
Thời gian dần dần trôi đi, kim đồng hồ cũng quét được một vòng, hai bóng dáng đầy máu lại xuất hiện trong ô vuông cùng với ánh sáng xanh.
Lần trước đội G và I khiêu chiến chỉ có một người về, lần này lại có hai người, người của đội Q gấp rút tiến lên trước chờ đợi hệ thống tuyên bố kết quả.
Ân Duyệt tự trị thương cho mình, quay đầu nhìn đồng đội miễn cưỡng cười nhẹ.
Vài giây sau, âm thanh của hệ thống vang lên —