Mặc Nhận – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Chương 50: Hỏi ý người
Trong khoảnh khắc, bốn người trố mắt nhìn nhau ——
Dân gian có chuyện thầy bói xem voi, không nghi ngờ gì, lúc này bọn họ đã hóa thành bốn thầy bói chẳng ai hiểu ai.
Ngoài cửa sổ nổi lên một cơn gió, thổi qua nhánh cây kêu lao xao. Sở Ngôn tái mặt, dùng biểu cảm trời sụp đất lún nhìn chằm chằm Mặc Nhận, lắp bắp: “Ngươi… Ngươi…”
Sao lại thế này? A Nhận sao lại có phản ứng như vậy?
Với tính tình A Nhận —— không, đổi thành bất kỳ một thị vệ bình thường nào, đột nhiên bị người khác trêu thành “Điện chủ phu nhân”, phản ứng đầu tiên không nên là tranh cãi xem ai săn sóc ai!
“…” Từ thiếu hiệp cùng Thủy Lâu chủ nhìn nhau một cái, phát hiện ra điểm mù: Dựa theo phản ứng này, hình như chỉ có Sở Ngôn là không theo kịp tình huống.
Nói cách khác, hiện tại Cửu Trọng Điện chủ luống cuống chân tay như thế là vì mới rồi phản ứng của hắn là “Ngươi nói bậy!”…
Lẽ ra hắn nên vui vẻ gật đầu, như vậy mới phù hợp với đoạn đối thoại giữa Thủy Lâu chủ và Mặc thị vệ.
Nhưng đối với Mặc Nhận, trời đất bao la chủ thượng đứng đầu, mấy chuyện khác mặc kệ.
Y nhận ra Sở Ngôn phản ứng không đúng lắm, ngơ ngác một chút liền nửa quỳ một cái: “… Thuộc hạ lỡ lời, chủ thượng thứ tội.”
Sở Ngôn trước mắt tối sầm, cảm giác mình sắp điên đến nơi rồi.
Hắn thật sự không biết mình lộ tẩy ở đâu, nhưng Điện chủ cần mặt mũi, không thể mở miệng hỏi thẳng hai người Từ, Thủy “Làm sao các ngươi biết cô có tâm tư với A Nhận”, càng không thể đôi co với Mặc Nhận trước mặt bọn họ.
Rốt cuộc hắn chỉ có thể đầu hàng, kéo Mặc Nhận lên: “Ngươi theo cô về rồi hẵng nói!”
Thủy Miểu Nhi dù sao cũng là một thiếu nữ tâm tư tinh tế, ít nhiều đã hiểu ra vấn đề, suýt nữa thì che miệng bật cười. Nàng nắm ống tay áo Từ Phòng Xuyên ý nói trốn thôi, lúc này không dám đụng vào Điện chủ đại nhân nữa.
Sở Ngôn không khách khí nói cáo từ, cứ thế túm Mặc Nhận rời đi, ba bước nhập thành hai, vành tai vẫn chưa hết đỏ.
Mặc Nhận bị nắm tay kéo đi, mờ mịt bước nhanh theo hắn ra khỏi Thủy Kính Lâu, lúc này không nhịn được gọi một tiếng: “Chủ thượng.”
Ra khỏi cửa liền thấy trời đã giăng mây đen, không khí Trường Thanh Thành nóng ẩm, hẳn là sắp mưa. Sở Ngôn cũng không quan tâm đ ến những nhóm người bước vội trên đường, tìm đến một nơi vắng vẻ yên tĩnh.
Bọn họ rẽ vào một hẻm nhỏ không người. Sở Ngôn đẩy Mặc Nhận vào phía trong, tay siết lấy vai thị vệ, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Ngươi vừa nói gì với Thủy Miểu Nhi? Lời này cũng có thể nói bậy sao, hả?”
Trong lúc tức giận, hắn sấn lại gần, đến mức có thể nhìn thấy hàng mi Mặc Nhận khẽ run rẩy, hô hấp cũng rối loạn.
“…”
Mặc Nhận rũ mắt không đáp, đôi môi nhợt nhạt mím chặt.
Sở Ngôn hít một hơi, ánh mắt sâu thẳm đăm đăm nhìn y, giọng nói lại dịu đi một chút: “Chuyện trên giường? Ngươi… ngươi có hiểu chuyện này nghĩa là gì không, còn dám mở miệng nói ra?”
Không ngờ Mặc Nhận ngẩng lên nhìn thẳng vào hắn, nhẹ nhàng đáp: “A Nhận hiểu.”
Sở Ngôn bị y làm cho nghẹn họng, lại chẳng thể ngờ Mặc Nhận càng nói càng khiến người ta phải chết khiếp, bình tĩnh bổ sung thêm một câu: “Nếu chủ thượng thích, A Nhận nguyện ý lấy thân hầu hạ chủ thượng.”
Một câu này làm cho máu toàn thân Sở Ngôn sôi lên, bốc hết lên đầu, khiến hắn một phen xây xẩm mặt mày.
Hắn nhắm mắt, nặng nề th ở dốc hai tiếng, thấp giọng nói: “Ngươi biết cái gì…”
Thời khắc này, tơ tình kìm nén bao nhiêu ngày qua đã hóa thành cỏ dại gặp mưa phùn, sinh trưởng tốt tươi trong lồ ng ngực hắn, phủ lên trái tim đang thình thịch đập dồn.
Sở Ngôn cắn răng, ép mình nhớ lại những ký ức bất kham mơ hồ. Hắn nhớ đến dấu vết trọng hình khắc trên người Mặc Nhận, nhớ đến Thiên Điện rách nát ruồi bọ bay đầy, cuối cùng là thi thể gầy gò lạnh băng trong trận tuyết lớn…
Hắn dùng phần ký ức vụn vỡ đó mài thành con dao nhỏ, thọc mạnh vào ngực mình, hung hăng khuấy đảo trong máu thịt hòng cắt đứt sợi tơ tình triền miên.
Hắn không thể ích kỷ như vậy, hắn không thể, hắn không thể…
Hắn không thể lại kéo A Nhận xuống vũng lầy này…
Thế nhưng ——
Thế nhưng tiếng gọi của Mặc Nhận như phiến lá rơi, nhẹ nhàng dừng bên tai hắn.
“Chủ thượng.”
Sở Ngôn đột ngột mở mắt, đối diện với người đang nhìn hắn ở gần trong gang tấc.
Đôi mắt Mặc Nhận như hồ nước trong vắt mát lành, bên trong có vụn băng trôi nổi, chiết xạ vô số tia sáng từ bên ngoài. Mà cảm xúc trong đó quá minh bạch, hàm chứa rất nhiều lo lắng cùng chút bối rối, khiến người ta nhìn đến rõ ràng.
Thị vệ hơi ngẩng đầu, trong mắt y phản chiếu bóng ngược của Điện chủ, ngón tay y chần chừ chạm lên ống tay áo Sở Ngôn, nhẹ giọng hỏi: “Chủ thượng vì sao… khổ sở như vậy?”
Y cẩn thận ghé sát Sở Ngôn, thậm chí đại nghịch bất đạo mà cọ ngón tay mình lên mu bàn tay chủ thượng.
Bởi vì y nhận ra gần đây Điện chủ rất thích thân cận với y, thích làm những hành động đụng chạm da thịt.
Bình thường y sẽ không to gan lớn mật mà mạo phạm chủ thượng, nhưng hiện tại thì khác… Chỉ vì y có thể cảm nhận được chủ thượng thật sự đang rất khổ sở.
Trong tai Sở Ngôn ầm vang một tiếng, như thấy được rực rỡ đèn hoa, thiên hà đảo ngược.
Hắn trở tay nắm lấy bàn tay Mặc Nhận, giống như níu giữ một cọng rơm cứu mạng. Trong lòng hắn là liệt hỏa thiêu đốt không ngừng, dữ dội mà rực sáng. Trong nháy mắt thần hồn điên đảo, bất luận là mảnh tơ tình đứt đoạn hay những ký ức tăm tối mà hắn dùng làm dao kia đều bị trận lửa này thiêu đốt sạch sẽ. Thứ duy nhất còn sót lại là người trước mắt, cũng là người trong tim, trong tay hắn là nhiệt độ cơ thể của người đã dốc lòng ủ ấm hắn suốt hai đời.
Hẻm nhỏ không người, chỉ có đôi chim nhỏ vỗ cánh phía xa xa.
Sở Ngôn ấn Mặc Nhận lên bờ tường, ngón cái đè lên môi dưới thị vệ, mạnh mẽ cúi đầu hôn xuống.
“…!”
Đồng tử Mặc Nhận co lại. Y không hề phản kháng, ngược lại còn nhắm mắt dùng môi lưỡi nghênh đón.
Phía trên mây đen tụ lại càng lúc càng dày. Nửa canh giờ trước vẫn là một khoảng trời xanh mây trắng, hiện tại đã là gió lạnh bốn bề.
Sở Ngôn hôn đến gần như điên cuồng, hô hấp hỗn loạn nóng rực chen giữa trận công thành đoạt đất, môi lưỡi không lưu lại chút thương tiếc nào, thậm chí tay hắn đã chạm đến nơi nhạy cảm bên hông người trong lòng.
… Như thể đang liều mạng phô bày sự thô bạo ác liệt của chính mình.
“Chủ…” Khổ thân Mặc thị vệ không có chút kinh nghiệm nào, chỉ có thể nỗ lực phối hợp với trận náo loạn dữ dội này của chủ thượng, “… Ưm……”
Y như chiếc bè lá bị thả vào biển tình, chìm nổi giữa trùng điệp sóng xô, vừa mơ màng vừa hốt hoảng, trước mắt y như có mây khói cùng thông reo, ngoại trừ vài tiếng nghẹn ngào bị ép bật ra khỏi cổ họng thì không còn âm thanh nào khác. Không bao lâu sau hơi thở của y cũng đã rối loạn, thế nhưng vẫn như cũ, không có chút phản kháng nào.
Không biết qua bao lâu, Sở Ngôn rốt cuộc cũng buông người trong lòng mình ra. Lúc này y phục bọn họ đều đã xộc xệch bất kham.
Mặc Nhận bị hiếp đáp từ đầu đến cuối, chân mềm nhũn, cả người cơ hồ muốn ngất, vài sợi tóc đen vương lại trên sườn mặt nhợt nhạt, y dựa vào tường, cố gắng điều chỉnh hô hấp, cánh môi không tự chủ được mà rung khẽ.
Môi y bị Điện chủ hôn đến nhuận sắc ướt át, giống như điểm một nét chu sa phong tình vô hạn lên bức tranh thủy mặc nhạt nhẽo. Thị vệ vốn lạnh lùng xa cách thoáng như được phủ thêm một tầng ánh sáng lấp lánh.
Sở Ngôn nhìn chằm chằm vào sắc mặt vừa được hắn ve vuốt kia, không hiểu vì sao cảm thấy lòng đau như cắt.
Hắn gấp gáp thở mạnh, đuôi mắt ửng hồng, khàn giọng nói: “Nếu ngươi không thích, cô tuyệt đối không vượt rào, chúng ta vẫn như cũ… Ngươi mãi mãi là thị vệ cô trân trọng nhất, được không?”
Đáp ứng đi, hắn hoảng hốt niệm thầm. Chỉ cần Mặc Nhận không muốn, hắn lập tức có thể cắt đứt hoàn toàn đoạn tơ tình này.
Mặc Nhận hô hấp khó nhọc, lắc đầu, run run đáp: “A Nhận không phải… không thích…”
Y cúi đầu, kéo lơi cổ áo đen tuyền một chút, loạng choạng bước một bước về phía Sở Ngôn, bù vào khoảng cách mà chủ thượng vừa chừa ra.
Y thấp giọng, nói: “Thuộc hạ chỉ là… chưa học thành thạo… Thỉnh chủ thượng cho Mặc Nhận thêm chút thời gian…”
Y nói, cổ hơi rướn lên, miệng mấp máy nhẹ nhàng.
Đây là một tư thế vô cùng xảo diệu.
Nếu chủ thượng có ý hưởng dụng, tư thế này rất thích hợp để hôn môi; nếu chủ thượng không động lòng, tư thế này giữ cho không ai chạm vào ai, không tính là mê hoặc nịnh nọt. Tóm lại, tiến lui song toàn, đối với những người chuyên hầu hạ loại này, đây hiển nhiên là một chiêu thức cực kỳ cao minh.
Sở Ngôn lại như bị sét đánh ngang mày. Hắn đầu tiên là ngây ra như không dám tin vào mắt mình, sau đó lửa giận bùng lên nổ tung phế phủ, quát tháo om sòm: “Ai… Ai dạy ngươi chuyện này!? NÓI!!”
Ngón tay hắn bóp chặt vai Mặc Nhận, lực đạo lớn đến mức xương cốt phát đau. Mặc Nhận im lặng một chút, thành thật đáp: “Thuộc hạ từng hỏi Thu Cẩn. Lúc ở khách đi3m… là cái lần thuộc hạ nói là việc tư.”
Thị vệ nói xong lại lắc đầu: “Cầu chủ thượng đừng trách nàng, là Mặc Nhận một hai hỏi nàng bằng được.”
Sở Ngôn ngơ ngác buông tay, lùi về sau một bước: “Vì… vì sao…”
Mặc Nhận nói: “Trước đó, có một buổi sáng, người…”
Y rũ mắt, ngón tay miết nhẹ môi mình, nhỏ giọng nói tiếp: “… Cũng hôn thuộc hạ.”
Hẻm nhỏ nhất thời tĩnh lặng, mây trời ảm đạm buông xuống cơn mưa phùn.
Bọn họ đều là người có nội công thâm hậu, chỉ cần phóng nội lực ra bên ngoài, một trận mưa nhỏ sẽ không thấm ướt y phục. Nhưng hiện tại, vệt nước sẫm màu đã thấm trên ngoại bào Sở Ngôn, càng lúc càng lan rộng. Điện chủ không ý thức được, thất thần nhìn Mặc Nhận, như thể ba hồn bay phách đã tiêu tan.
Nực cười, hắn ngày đêm cực khổ giấu giếm, hóa ra… hóa ra từ cái lần đầu tiên kìm lòng không đặng đó đã…
Thấy Sở Ngôn như vậy, Mặc Nhận cũng lặng lẽ thu lại nội lực. Rất nhanh, hai người đã chìm trong làn mưa.
Cách một màn mưa mỏng, Sở Ngôn bình tĩnh nói: “A Nhận, ngươi không hiểu.”
Mặc Nhận kiên trì: “A Nhận hiểu.”
Cổ họng Sở Ngôn đắng nghét như có thứ gì đổ vào. Hắn im lặng thật lâu, sau đó thấp giọng nói: “Vậy ngươi nói xem, ngươi là gì của cô.”
Mặc Nhận bị câu hỏi đó làm khó, y chớp mắt, đánh rơi một giọt mưa trên hàng mi.
Chuyện này, y còn chưa chuẩn bị kỹ.
Nhưng chủ thượng hỏi đến, y tất nhiên phải đáp. Mặc Nhận suy nghĩ thật nhanh, từng chữ đều được cẩn trọng cân nhắc toàn diện: “Thuộc hạ hiện tại là thị vệ của chủ thượng. Nhưng nếu chủ thượng muốn, về sau Mặc Nhận là người hầu bên gối, là hậu thất làm ấm giường cho chủ thượng.”
Y càng nói càng tự tin hơn, thầm nghĩ nếu xét về bản lĩnh hầu hạ chủ thượng, có thứ gì mình không học được đâu. Vậy là y ngẩng mặt, âm giọng đã trở nên bình tĩnh: “Mặc Nhận tự biết dung mạo thân hình mình khó lọt vào mắt Điện chủ, nhưng… bất luận chủ thượng muốn thế nào, thuộc hạ đều có thể hầu hạ người.”
“…”
Sở Ngôn mặt xám như tro tàn.
Hắn muốn cưỡng ép ra một vẻ mặt trấn tĩnh mà đối diện với Mặc Nhận, nhưng toàn thân đã lạnh lẽo cứng đờ.
Vì sao…
Rõ ràng mình thừa biết câu trả lời sẽ là như vậy. Vì biết rõ nên mới hỏi.
Nhưng vì sao khi chính tai mình nghe thấy, lại vẫn đau đớn đến vậy?
Gương mặt hắn mấy phen vặn vẹo, miệng không nói nổi nên lời. Hắn đau như đứt từng đoạn ruột, lạnh lẽo thấu xương. Rốt cuộc vừa bi phẫn vừa thê lương, chỉ có thể che mặt cười lớn.
“A… Ha ha ha, ha, ha ha ha ha…!”
Sở Ngôn trong màn mưa cười như điên dại, lảo đảo lui về sau, đến khi lưng đụng tường mới có thể dừng lại.
Hắn bật cười, khóe mắt lại toàn là nước. Lệ nóng lẫn cùng nước mưa ướt đẫm gương mặt, không thể phân biệt rõ ràng.
Mặc Nhận ý thức được mình nói sai rồi.
Y tái mặt quỳ xuống: “… Chủ thượng thứ tội.”
“A Nhận của cô.”
Sở Ngôn thôi cười, hít sâu một hơi, vươn tay kéo Mặc Nhận lên.
Đáy mắt hắn vẫn mang đầy sắc nước, lời ra khỏi miệng lại vô cùng dịu dàng: “Ngươi rất ngoan, là cô không tốt, lại dọa ngươi rồi… Mưa lạnh hại thân, người theo cô trở về khách đi3m đã, sau lại…”
“—— Chủ thượng!” Ống tay áo của Điện chủ đột nhiên bị nắm chặt. Mặc Nhận dưới mưa ngẩng đầu lên, run rẩy nói: “… Xem như…”
“Xem như thuộc hạ ngu dốt không hiểu… nhưng nếu là để hầu hạ chủ thượng, A Nhận đều muốn học.”
Thị vệ áo đen cúi người thật sâu, đầu dập nhẹ một cái: “Cầu chủ thượng thương tình giảng giải cho ta.”
——————————
Lời tác giả: Cũng có ngày Mặc thị vệ học đến đâu dùng trật lất đến đó 0w0
“A Nhận hiểu.”
“Ngươi hiểu cái đếch!!” “QAQ”