Tôi cũng định bôi kem, nhưng tay lại bị cậu ấy giữ lại.
Chu Dã rất mạnh, chỉ kéo một cái đã đặt tôi vào lòng mình.
Cậu ấy cúi đầu.
Ăn lấy kem dính ở khóe miệng tôi.
“Lâm Chiêu Chiêu.”
“Cảm ơn.”
Chu Dã buông tay, ngửa đầu uống một ngụm bia lạnh to.
“Tôi rất thích sinh nhật này.”
Sau đó tôi mới biết, đây là chiếc bánh sinh nhật đầu tiên cậu ấy ăn kể từ khi biết suy nghĩ.
Nhà cậu ấy không hề nghèo, chỉ thiếu tình cảm.
Bố mẹ đều bận rộn với công việc, xa cách nhau, thời thơ ấu của cậu ấy gần như mỗi sinh nhật đều bị bố mẹ đánh đập vô cớ.
Kể từ sau đó, họ không còn tranh cãi nữa, mỗi người gửi một khoản tiền sinh hoạt phí như là đã hoàn thành trách nhiệm làm cha mẹ của mình.
Nhà đã thuê giúp việc cho Chu Dã nhưng cậy ấy đều sa thải họ.
Từ nhỏ cậu ấy đã quen sống một mình, rất ghét sự xuất hiện của người lạ trong cuộc sống của mình.
Tôi lặng nghe Chu Dã kể, cảm thấy rất đau lòng.
Tôi giật lấy lon bia lạnh từ tay Chu Dã, uống một hớp lớn, ngước nhìn cậu ấy.
“Từ giờ trở đi, sinh nhật nào tôi cũng sẽ ở bên cạnh cậu.”
Chu Dã cười.
“Được.”
Vị ngọt ngào của bánh sinh nhật và mùi bia từ từ hòa quyện vào nhau.
Khi tôi nhắm mắt lại, Chu Dã hôn tôi.
Bàn tay cậu ấy đặt sau đầu tôi, trong lúc chốc, tôi lại nhớ về giấc mơ ban đầu mà tôi đã có.
Không còn là những cái chạm nhẹ nhàng nữa, Chu Dã giữ chặt lấy tôi, hôn sâu.
Tôi gần như không thể thở được.
Bàn tay ban đầu đẩy nhẹ vào n.g.ự.c Chu Dã, giờ đây cũng dần dần ôm lấy cổ cậu ấy.
Không khí trở nên nóng bức.
Khi tôi hơi căng thẳng, thì Chu Dã lại dừng lại.
Cậu ấy chửi thề một tiếng, rồi đứng dậy, bóp mũi.
“Đã muộn rồi.”
Giọng cậu ấy khàn đặc.
“Tôi đưa cậu về.”
Chu Dã đưa tôi xuống lầu, nhưng trong thang máy lại gặp một người hàng xóm đang di chuyển chiếc bàn.
Chiếc bàn khá lớn, để không va chạm vào tôi, Chu Dã ôm tôi vào lòng.
Khoảng cách quá gần, tôi đẩy cậu ấy ra.
“Chu Dã, chìa khóa của cậu đang đ.â.m vào tôi đấy.”
Chu Dã cứng ngắc lùi bước.
Sau một lúc, giọng cậu ấy vọng xuống.
“Xin lỗi.”
Xuống đến tầng một, Chu Dã kéo tôi ra ngoài, đưa tôi về tận cửa nhà.
Nhưng vừa vào nhà, điện thoại trong túi tôi lại rung lên một cái, là tin nhắn của Chu Dã:
“Tôi quên không mang theo chìa khóa.”
Tôi định nói thế thì anh qua nhà tôi ngồi một lát, nhưng đột nhiên nhớ ra, cửa nhà Chu Dã là khóa điện tử, không cần chìa khóa.
Vậy anh nói điều này là muốn…
Bỗng nhiên, tôi nhớ lại chuyện trong thang máy. Không có chìa khóa, vậy lúc đó là…
Khuôn mặt tôi đỏ bừng, cảm giác nóng rực lan tỏa đến tận mang tai.
Tôi đặt lên mộ của Ôn Ôn những bông hoa và đồ ăn nhẹ mà cô ấy yêu thích nhất, sau đó nhẹ nhàng lau sạch bụi bám trên bia mộ.
Cuối cùng, tôi đặt giấy báo nhập học trước mộ phần.
“Ôn Ôn, đây là giấy báo nhập học của chúng ta.”
Tôi cố kìm nén nghẹn ngào và chia sẻ với cô ấy.
“Ước mơ của chúng ta, tớ đã thực hiện giúp cậu rồi.”
Bia mộ lạnh lẽo không thể nói lên lời, nhưng có gió thổi qua.
Một cách tình cờ, một chiếc lá rơi xuống tờ giấy báo nhập học.
Như thể Ôn Ôn đang đáp lại tôi.
Chiêu Chiêu, tôi đã thấy.
Trường đại học của tôi và Chu Dã chỉ cách nhau hai con phố.
Vì vậy, chúng tôi đã đặt vé máy bay cùng nhau để nhập học.
Trước khi rời đi, tôi đột nhiên muốn ghé thăm nhà của Ôn Ôn, Chu Dã đi cùng tôi.
Gia đình cô ấy ở tầng một.
Trong khu chung cư cũ, hiệu ứng cách âm không tốt, chúng tôi vừa đến cửa sổ phía sau nhà họ đã lờ mờ nghe thấy tiếng tranh cãi từ bên trong.