Sau khi nói chuyện với Tưởng Thuần, Cảnh Tú xem đi xem lại video Quý Hựu Ngôn hát, không biết nghe đến lần thứ bao nhiêu mới chịu ôm điện thoại chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau cô dậy muộn, lúc Diêu Tiêu mở cửa bước vào cô vẫn còn nửa tỉnh nửa mơ.
“Cô Cảnh, chị đã dậy chưa?” Diêu Tiêu mang theo trang phục hôm nay Cảnh Tú sẽ mặc, nhẹ giọng hỏi.
Cảnh Tú ‘ừm’ một tiếng, che mắt đáp, “Mấy giờ rồi?”
“Sắp chín giờ rồi ạ.”
Cảnh Tú ngẩn người, như nghĩ tới điều gì, cô chống tay ngồi dậy. Cô vừa vuốt tóc, vừa lấy điện thoại, nhanh chóng đăng nhập weibo kiểm tra tin tức.
Như dự liệu, ‘Mười hai giờ đêm Quý Hựu Ngôn tỏ tình Cảnh Tú’ đã nhanh chóng leo lên top một hot search. Cô mở tag, tại topic đông đảo bình luận nhất bắt gặp ngoại trừ fan còn có nonfan hóng hớt buôn dưa lê, rồi rất nhiều người bày tỏ quan điểm tự dưng muốn nhảy lên thuyền, thật sự có rất nhiều bình luận chúc phúc hoặc vui mừng.
Đôi mắt Cảnh Tú lấp lánh.
Diêu Tiêu không cần hỏi cũng đoán được hẳn Cảnh Tú đang lên weibo. Làm trợ lý của Cảnh Tú, việc đầu tiên Diêu Tiêu làm mỗi sớm thức dậy chính là đăng nhập weibo hay các nền tảng lớn khác để kiểm tra tin tức, đảm bảo nếu có chuyện gì bất lợi thì có thể lập tức phát giác. Lúc mới trông thấy hot search liên quan đến Quý Hựu Ngôn nhảy lên top đầu, Diêu Tiêu lo lắng đến mức vội vã liên lạc cho Tưởng Thuần.
Tưởng Thuần trả lời cô nàng với giọng bất đắc dĩ, “Chị biết chuyện rồi. Chờ đến lúc bên cô Quý giải quyết tình hình thì chúng ta tiến hành phối hợp nhé.”
Diêu Tiêu lập tức hiểu rõ vấn đề, ắt hẳn Cảnh Tú đã ngấm ngầm cho phép. Cô nàng nghĩ có lẽ bây giờ cô Quý đã có hy vọng rồi.
Quả nhiên khi Cảnh Tú vén chăn rời giường đã dặn dò, “Gọi bữa sáng lên đây đi, sau đó thu dọn đồ đạc trở về Lăng Châu luôn.” Cô không tài nào lừa dối bản thân thêm nữa, hiện tại cô thật sự không thể chờ thêm dù chỉ một phút để được trông thấy Quý Hựu Ngôn.
Diêu Tiêu vỡ lẽ, cô nàng giao quần áo lại cho Cảnh Tú, sau đó ra khỏi phòng.
Cảnh Tú tiến vào nhà vệ sinh, còn đang đánh răng thì tiếng chuông điện thoại vang lên trong phòng ngủ. Cô tưởng người gọi là Tưởng Thuần nên không nhanh không chậm súc miệng rồi ra ngoài kiểm tra. Có điều không ngờ người gọi tới lại là Đào Hành Nhược.
Cảnh Tú khẽ cười, gọi ngược trở về, sau đó mở loa ngoài rồi trở về phòng vệ sinh rửa mặt.
“Bị chị đánh thức à?” Sau vài giây, tông giọng trầm thấp của Đào Hành Nhược vang lên. Nghe thấy có tiếng nước, Đào Hành Nhược hỏi, “Đang rửa mặt sao?”
“Vâng.” Cảnh Tú thuận miệng đáp, “Có chuyện gì ư?”
Đào Hạnh Nhược bật cười, đầy hứng thú hỏi, “Em lên weibo chưa?”
“Rồi.”
“Có cảm tưởng thế nào?” Đào Hạnh Nhược trêu chọc.
Cảnh Tú nhìn mình trong gương, khóe miệng không tự chủ được lại nâng lên. Nhưng cô vẫn giả vờ lạnh nhạt trả lời, “Không có cảm tưởng gì hết. Sáng sớm chị đã gọi cho em chỉ để nói về việc này sao? Thế thì em cúp máy đây.”
Đương nhiên Đào Hành Nhược biết cô lại miệng nói một đường, tâm nghĩ một nẻo, xì một tiếng rồi trở lại chuyện chính, “Giờ em đang ở Hải Thành đúng không? Mấy hôm trước chị đi công tác, giờ cũng đang vi vu Hải Thành đây. Xế chiều đi ăn một bữa với nhau đi, xem như chúc mừng sinh nhật em.”
“Không cần.” Cảnh Tú lập tức từ chối, “Không phải chị đã tặng quà sớm rồi hay sao?”
“Chị còn một nhiệm vụ nữa cơ. Mấy tuần trước chị đi thăm ông ngoại, ông bảo bao giờ em mới rảnh rỗi về thăm ông đấy. Ông bảo trước đây còn thường xuyên trông thấy em thông qua màn ảnh, bây giờ thì đến cả tin tức còn vắng bóng, ông nhớ em. Hơn nữa ông còn mua em con xe, bảo là quà sinh nhật, nhờ chị đưa chìa khóa cho em này.”
Bàn tay cầm khăn mặt của Cảnh Tú khựng lại, nhẹ giọng đáp, “Thay em cảm ơn ông nhé, ít lâu nữa rảnh rang em sẽ về thăm ông.” Suy nghĩ một chút, cô sửa lại, “Mà thôi, để em đích thân gọi điện nói chuyện với ông.”
Thực ra cũng không hẳn là không có thời gian, cô chỉ không trông thấy ánh mắt người vợ của em trai cùng cha khác mẹ với mẹ mình mỗi lần nhìn về phía cô. Ngay cả nụ cười giả dối cũng không che giấu nổi địch ý xuất phát từ đối phương.
“Ngày mai chị đưa em chìa khóa là được rồi.” Chiều nay sẽ ghi hình phân đoạn tuyên bố kết quả thăng cấp hoặc đào thải Nguyễn Ninh Vi, dựa theo kế hoạch thì Đào Hành Nhược cũng sẽ bay về Lăng Châu.
Đào Hành Nhược nhíu mày, lời nói sắc bén trúng tim đen, “Em sốt ruột muốn về gặp cô ta thế cơ à?”
Cảnh Tú cắn môi, không đáp.
“Tú Tú à…” Lời Đào Hành Nhược đầy thâm ý, “Chị phải công nhận Quý Hựu Ngôn bây giờ không còn giống với Quý Hựu Ngôn trước kia, cũng dũng cảm và tích cực hơn trước nhiều. Thế nhưng kể cả có như vậy cũng có thể xóa bỏ hết những chuyện vô liêm sỉ cô ta từng làm trong quá khứ ư? Em cũng từng nếm trải mùi vị chờ đợi cùng trống rỗng rồi mà, sao không để cô ta cũng trải nghiệm thử xem? Thứ gì dễ đạt được cũng sẽ dễ bị xem nhẹ.” Cô luôn thấy Cảnh Tú quá mềm lòng.
“Em biết.” Cảnh Tú rũ mi. Năm xưa cô vượt ngàn dặm xa xôi đi đến đoàn phim tìm Quý Hựu Ngôn nhân ngày sinh nhật đối phương, một thân một mình tại khách sạn chờ qua mười hai giờ, chứng kiến từng cây nến cháy đến tận gốc rễ, quả thật là một ký ức mãi chẳng thể xóa nhòa.
Nhưng cô tin Quý Hựu Ngôn không phải người mà vì được mình theo đuổi trước hay quá dễ đạt được mà xem nhẹ cô. Đồng thời cô cũng hiểu có những khúc mắc nếu không thực sự hóa giải thì dù có trải qua bao nhiêu lần đi chăng nữa, hai người bọn họ đều sẽ hứng chịu một kết cục ảm đạm.
Cô không biết bản thân còn bao nhiêu dũng khí phấn đấu hết mình nữa.
Trầm mặc vài giây, Cảnh Tú thỏa hiệp, “Chị tới đây đi, em đổi lịch, ngày mai chúng ta cùng trở về Lăng Châu.”
Sau đó đợi đến lúc Diêu Tiêu kéo theo toa ăn vào phòng thì nghe thấy Cảnh Tú nhắc nhở, “Tiêu Tiêu này, đổi vé máy bay cho chị sang chuyến sớm nhất sáng mai đi.”
Diêu Tiêu ngạc nhiên. Cô nàng nhớ hôm trước Quý Hựu Ngôn đã hỏi mình về lịch trình của Cảnh Tú xong lộ vẻ hài lòng nên cứ ngập ngừng muốn nói lại thôi. Có điều ngẫm lại, cô nàng quyết định nuốt xuống. Đây không phải chuyện cô nên nhúng tay vào, huống hồ Cảnh Tú đã xem được video Quý Hựu Ngôn upload lên weibo, không thể có việc Cảnh Tú không đoán Quý Hựu Ngôn sẽ chuẩn bị bất ngờ cho sinh nhật của mình.
“Dạ.” Diêu Tiêu không nhịn được phải lắm mồm, “Nhưng mà sao tự dưng lại thay đổi lịch trình vậy ạ? Do chị Tưởng có sắp xếp mới ạ?”
Cảnh Tú ngồi xuống bên bàn, lắc đầu, “Không phải.” Ngừng một đoạn, cô thẳng thắn đáp, “Chị họ chị hiện đang ở Hải Thành, chị ấy muốn dùng bữa với chị.”
“Người em cũng biết đây, Đào Hành Nhược của Nhiễm Văn.”
???! Diêu Tiêu kinh ngạc. Đào Hành Nhược của Nhiễm văn là chị họ cảnh Tú? Vậy… Quý Hựu Ngôn ký hợp đồng với Nhiễm Văn…
Như nhìn thấu suy nghĩ của Diê uTieeu, vẻ mặt Cảnh Tú lạnh nhạt dùng thìa nhẹ khuấy cà phê, dặn dò, “Đừng để cô Quý biết chuyện này đấy.”
Diêu Tiêu thức thời đáp, “Vâng, em nhớ kỹ.”
Quả nhiên chuyện giữa cô Cảnh và cô Quý không phải chuyện mình có thể nhúng tay. Diêu Tiêu lẳng lặng từ bỏ ý định mật báo cho Quý Hựu Ngôn.
Đến buổi chiều Diêu Tiêu nhận được tin nhắn dò hỏi từ Quý Hựu Ngôn. Cô nàng thầm cảm thông với Quý Hựu Ngôn tầm ba mươi giây, sau đó mới hồi âm.
Sau khi Quý Hựu Ngôn nhận được tin nhắn thì không rõ mình đã ngồi trong phòng khách mất bao lâu, mãi đến tận khi hương nước hoa trên người hoàn toàn phai nhạt, cô mới hoàn hồn đứng dậy trở về phòng.
Thay đổi bộ quần áo lộng lẫy, tẩy đi lớp trang điểm cầu kỳ… Lúc chuẩn bị có bao nhiêu ngọt ngào thì bây giờ có bấy nhiêu cay đắng.
Cô ngâm mặt mình vào trong nước lạnh, thậm chí bắt đầu lo sợ rằng thực ra Cảnh Tú chẳng thích video mình tự ý đăng lên weibo chút nào. Có điều Cảnh Tú vẫn luôn khoan dung rộng lượng nên mới bỏ qua cho mình, phải không?
Theo kế hoạch, Ngụy Di Chân bắt đầu chính thức đáp lại truyền thông vào chạng vạng, nhấn mạnh rằng video là món quà dành tặng cho ba trăm vạn fan hâm mộ trên weibo, hy vọng mọi người đừng suy diễn quá xa vời. Bên phía Tưởng Thuần cũng nhanh chóng phối hợp, giúp đỡ kéo nhiệt độ scandal xuống, đồng thời liên lạc với ban tổ chức, nhờ Trần Đức Sinh tranh thủ tuyên truyền quảng bá về chương trình.
Ngụy Di Chân thông báo Trần Đức Sinh, đẩy bài hot search, xoay một phát chiều gió đổi hướng, cả fan lẫn cư dân mạng bắt đầu cho rằng đây chỉ một suy đoán hài hước, đều là thủ đoạn tuyên truyền của chương trình, tức giận gán cho <Toàn dân đại chế tác> biệt hiệu “Toàn dân đại chế scandal”.
Có được tất có mất, hot search giữa Quý Hựu Ngôn và Cảnh Tú cũng giúp chương trình thu về rất nhiều sự chú ý, vậy nên ban tổ chức mới đồng ý nhận tiếng xấu, Trần Đức Sinh cũng biết nên làm gì, vì thế không có dị nghị.
Ngụy Di Chân gọi cho Quý Hựu Ngôn, thông báo tình huống hiện tại.
Quý Hựu Ngôn ngồi một mình trong căn phòng ngủ không mở đèn, ánh mắt chán nản hỏi Ngụy Di Chân, “Lúc chị liên hệ với chị Tưởng, chị thấy thái độ chị Tưởng thế nào? Chị ấy có trách cứ chúng mình không?”
Ngụy Di Chân hồi tưởng, sau đó thành thật đáp, “Có thể nhận thấy đối phương không vui lắm, nhưng cũng không nói gì khó nghe cả, rất phối hợp.”
Chị thở dài, không biết nên vui hay nên buồn nữa, “Cảnh Tú có lẽ… vẫn còn cảm tình với em đấy.” Nếu không phải do Cảnh Tú cho phép, nhất định Tưởng Thuần sẽ trở mặt ngay.
Có thể coi đây là câu khiến Quý Hựu Ngôn vui vẻ nhất ngày hôm nay. Cảm xúc dưới đáy của cô nhờ thế mà chuyển biến tốt hơn, cô bật đèn, mở ngăn kéo tủ đầu giường ra.
“Hựu Ngôn à, chị hỏi em một chuyện.” Đột nhiên Ngụy Di Chân nói.
“Chị hỏi đi.” Ngày mai cô phải bay đi nơi khác thử trang phục cho bộ phim mới, đồng thời cũng phải chụp hình quảng bá. Có lẽ ngày mai Cảnh Tú mới trở về, cô sợ không thể đích thân đưa quà tặng cho đối phương được.
“Lúc mua hot search, chị tiện mua luôn cho việc em phát âm tiếng Pháp rất chuẩn xác, sau đấy chị thấy trong mục bình luận có mấy người phát ngôn đang được đẩy lên rất cao.”
Quý Hựu Ngôn khựng lại.
“Người đó tự xưng là bạn học cấp ba của em, bảo rằng em biết nói tiếng Pháp chẳng bất ngờ chút nào. Người đó nói em từng học nhảy lớp, tốt nghiệp đại học Kinh Hoa, cha là chủ nhiệm khoa lịch sử của đại học Kinh Hoa, mẹ là giáo sư khoa tiếng Pháp của đại học Trường Nam, liệu có phải sự thật không?”
Đại học Kinh Hoa và đại học Trường Hoa là hai trường đại học nhất nhị trong nước. Nếu lời của người này không phải thật thì Ngụy Di Chân đã chuẩn bị sẵn sàng đè nó xuống rồi. Đi theo con đường học giỏi tri thức đương nhiên rất tốt, nhưng nếu không phải thật thì hình tượng bị tổn thương cỡ nào sẽ không thể hình dung nổi.
Cổ họng Quý Hựu Ngôn nghẹn lại. Một lát sau cô mới ngập ngừng đáp, “Là thật ạ.”
Ánh mắt Ngụy Di Chân phát sáng, “Sao em chưa từng nhắc đến?” Đây toàn là điểm tốt mà.
“Nếu vậy, chúng ta tranh thủ dịp này…” Ngụy Di Chân chưa dứt lời đã bị Quý Hựu Ngôn cắt đứt.
“Chị, chị giúp em đè bình luận xuống đi.” Giọng Quý Hựu Ngôn khàn đặc.
Ngụy Di Chân ngạc nhiên, “Tại sao? Nếu những lời đó là thật thì chúng ta sẽ chỉ có lợi chứ không có hại đâu.”
Quý Hựu Ngôn nhắm mắt, những lời cha nói khi đuổi cô ra khỏi nhà như vẫn còn văng vẳng bên tai.
“Sỉ nhục gia phong”. Quý Hựu Ngôn phun ra bốn chữ đầy cay đắng, “Chị đừng dựa vào nó làm gì.” Cô nghiêm túc nói.
Ngụy Di Chân ngẩn người, chị nghe thấy rõ sự đau khổ trong thanh âm Quý Hựu Ngôn. Mấy giây sau, chị tiếc nuối đáp ứng, “Được rồi, em yên tâm, bây giờ chị đi xử lý ngay đây.”
“Vâng, cực cho chị rồi.”
Quý Hựu Ngôn dập máy, đứng bên cửa sổ nhìn ra ánh đèn đêm thành thị, đột nhiên mũi cay xè, tim như bị dao cắt.
Đời trước ngay cả khi cô đã chết, cha cũng không đến xuất hiện dù chỉ một lần.
Đêm đã về khuya, hôm nay Cảnh Tú sẽ không về. Quý Hựu Ngôn hít một hơi thật sâu, ép nước mắt trào ngược trở về. Cô dịu dàng đặt món quà lên khay trà tại phòng khách, đảm bảo ngày mai Cảnh Tú bước vào cửa sẽ phát hiện.
Sau đó cô hắng giọng một tiếng, gọi điện cho Lâm Duyệt, báo Lâm Duyệt tới mang bánh gato trong tủ lạnh đi phân phát cho các nhân viên.
Mười một giờ, cô đổi sang đồ ngủ, ngồi một mình bên bàn ăn nhấm nháp miếng bánh gato nhỏ còn giữ lại, nhẹ nhàng tự nhủ, “A Tú, sinh nhật vui vẻ nhé.”
Cô cắt một miếng bánh đưa vào miệng, rõ ràng mùi vị rất ngọt ngào, thế nhưng cô vẫn cảm thấy đắng chát khó chịu.
Chờ đến lịch dương vậy, đợi sinh nhật lịch dương sẽ làm cho A Tú một cái bánh gato khác. Cô an ủi bản thân.
Bỗng dưng cô nghe thấy tiếng tít tít quẹt thẻ từ bên ngoài vang lên.
Quý Hựu Ngôn cứng đờ người, dỏng tai lên, tim đập như trống bỏi.
Một giây sao, thanh âm chào từ biệt của Diêu Tiêu và Cảnh Tú vang lên, thu vào tai Quý Hựu Ngôn cực kỳ rõ ràng, “Em xuống trước đây.”
Nhất thời Quý Hựu Ngôn mừng rỡ như điên.
Cô vừa định lao ra đón tiếp Cảnh Tú thì sau một chốc, khóe mắt cô lơ đãng quét qua miếng bánh gato đã lỡ ăn mất phân nửa ngay trước mặt.
Ôi!!!
Quý Hựu Ngôn hóa đá.
Tác giả có lời muốn nói:
Chị Quý phát rồ: Bây giờ tui nôn ra thì có còn kịp không?!!