Ta bị người này giấu trong tay áo.
Khi còn sống, ít nhiều gì ta cũng là Long Thần, không ngờ sau khi phục sinh lại phải dựa vào người khác.
Ta vừa suy nghĩ, vừa ngẩng đầu lên ăn bánh ngọt mà hắn đút cho ta.
Lý Ngư Châu vô cùng phát triển, ta tận mắt thấy Dung cô gọi hắn một tiếng “quân thượng”.
Quân thượng gì cơ?
Ta không biết từ bao giờ Lý Ngư Châu lại có một nhân vật như vậy.
Nhưng quân thượng không biết lai lịch này quản lý Lý Ngư Châu rất tốt, còn tốt hơn cả ta, khiến tâm lý của ta mất cân bằng.
Lúc hắn duỗi tay ra trêu chọc ta, ta bèn xoay người đi, không để ý tới hắn nữa.
Hắn kiên nhẫn lau vảy của ta tới sáng bóng, mang ta ra ngoài phơi nắng.
Vì ta cứu được muôn dân, nên cả Lý Ngư Châu và Cửu Vực đều đặt miếu thờ của ta, ngay cả tượng thần trước cung châu chủ cũng được làm theo dáng vẻ của ta khi còn sống.
Không biết là người thợ nào đúc tượng, điêu khắc khuôn mặt của ta vô cùng tỉ mỉ, nhìn rất sinh động.
Tượng thần của Triều Châu được rất nhiều người thờ phụng, mỗi ngày đều thu không ít nhang đèn, tất cả đều chui vào bụng của ta.
Người này mang ta tới Phù Lăng Tông, ta phát hiện cây bích đào ở Phù Lăng Tông cuối cùng cũng nở hoa, cánh hoa bay rợp trời.
Thế gian lại trở về dáng vẻ yên bình vốn có.
Ta gặp được sư phụ và các sư huynh của ta, mấy năm nay, sư phụ vô cùng rảnh rỗi, lại có thời gian để tu luyện Trú Nhan Thuật, cũng gỡ lại được bảy, tám phần nhan sắc lúc trước.
Đại sư huynh đã là chưởng môn nên trông khá già dặn, ta thấy huynh ấy thì vô cùng vui mừng, muốn nhảy về phía huynh ấy.
Lại bị người mặc đồ đen kia hờ hững túm lấy đuôi, giữ ta lại.
Đại sư huynh hỏi: “Mấy năm nay cúng tế nhiều nhang đèn như vậy mà Triều Châu vẫn chưa biến hình sao?”
Đầu ngón tay của người mặc đồ đen cọ vào sừng rồng của ta: “Vẫn chưa, nhưng nàng đã có thần trí, còn nhớ các ngươi, ta bèn mang nàng tới thăm các ngươi, chắc hẳn trong lòng nàng rất vui vẻ.”
Nhị sư huynh Tống Lai ngồi xổm trước mặt ta, dáng vẻ ghét bỏ như nhìn một con cá chạch.
Hừ, ta không thèm nhớ cái tên nhị sư huynh này.
Tống Lai nói: “Vậy muội ấy được ở bên cạnh ngươi thì có lẽ sẽ vui vẻ cả ngày.”
Người mặc áo đen hơi khựng lại, im lặng hồi lâu mới nói: “Không. Nàng không còn nhớ ta. Triều Châu quên mất ta rồi.”
Sư phụ hiểu rõ nỗi khổ của hắn, lên tiếng an ủi: “Tạ Như Tịch, ngươi đừng vội, lúc trước ngươi dùng thân thể ma thần đổi lấy sự phục sinh của Triều Châu với thiên đạo, chẳng phải thiên đạo đã nói sẽ trả lại toàn bộ những đợi chờ mà Triều Châu phải chịu cho ngươi sao?”
Thì ra ta có thể sống lại cũng không phải do ta may mắn.
Có người dùng thân thể mình để đánh đổi lấy sự quay về của ta.
Cho nên, bây giờ hắn không còn là thần, chỉ còn là một người phàm bình thường.
“Ta không vội, ta có rất nhiều thời gian, rất nhiều năm để chờ đợi nàng nhớ ra ta. Quãng đời còn lại của ta chỉ để làm chuyện này.”
…
Ta hưởng thụ nhang đèn như vậy suốt mấy năm, thời gian trôi qua vô cùng dễ chịu.
Tên mặc đồ đen này đối xử với ta không tệ, dẫn ta đi chơi rất nhiều lơi.
Ta thường xuyên nhớ ra vài mảnh vụn ký ức, nhưng lại không thể bắt lấy.
Có một ngày, hắn đặt ta ở hồ tắm nhỏ trong cung châu chủ, gió ở vách núi thổi vào, rèm lụa màu trắng khẽ tung bay.
Hắn đi về phía ta, dáng người thẳng tắp, ta chợt cảm thấy cơ thể ta hơi khác thường.
Sừng rồng của ta bắt đầu biến mất, móng rồng bám trên thành hồ cũng dần biến thành ngón tay trắng nõn, tóc dài màu đen buông xõa, cuối cùng, ta đột phá trở ngại, biến hình thành người.
Vô số ký ức nổ tung như pháo hoa ở trong đầu ta.
Ta ngẩng đầu lên, nhìn người mặc đồ đen càng lúc càng tới gần ta, khẽ lên tiếng: “Tạ Như Tịch.”
“Chúng ta về nhà rồi sao?”
Hắn quỳ một gối xuống trước mặt ta, bàn tay hơi run rẩy, cuối cùng rơi trên mặt của ta.
Hắn nói: “Phải, Triều Châu, chúng ta về nhà rồi.”