*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kiều Phương Hạ nhìn vòng cổ kim cương trên cổ cô ta, vẻ mặt bình thường, vẫn không nói gì Lễ tân ở một bên cảm thấy khác thường, sau đó giải thích nói: “Cô Kiều, đây là người được đạo diễn Martin gì đó giới thiệu đến buổi diễn thử, nếu như cô không thích thì…”
“Giới thiệu đến diễn thử?” Kiều Diệp Ngọc không nhịn được nhếch khóe miệng.
“Nếu như chỉ xinh đẹp mà có thể làm diễn viên, vậy không phải là không công bằng với diễn viên chuyên nghiệp sao?”
Kiều Diệp Ngọc lại chuyển mắt đến mấy nhân viên công tác bên cạnh, nhẹ giọng nói.
“Đúng đúng đúng” Nhân viên công tác vội vàng phụ họa theo.
Sau đó Kiều Diệp Ngọc khẽ cười, cách nhóm người lại nhìn về phía Kiều Phương Hạ, dưới đáy mắt có vài phần khiêu khích chỉ có Kiều Phương Hạ mới có thể nhìn ra.
Kiều Phương Hạ mặt vô biểu tình đối mắt với cô ta mấy giây, nhìn Kiều Diệp Ngọc chậm rãi quay người đi vào thang máy phía xa, cười cười.
Sau đó, cô qua người đi đến một góc hẻo lánh khác, đi đến trước một thang máy không người, mở khóa bảng vân tay, ấn nút lên tầng.
‘Vừa vào thang máy, màn hình hiển thị trong thang máy đột nhiên sáng lên, bên trong là một gương mặt phóng đại: “Phương Hạ, sao cô lại đến đây? Sao lại không nhắc tôi trước chứ?”
“Vốn dĩ chỉ hẹn với đạo diễn Tống, thử diễn một vai diễn nhỏ thôi.” Kiều Phương Hạ thở dài nói “Nhưng lễ tân của các anh không cho tôi gặp đạo diễn Tống, Kiều Diệp Ngọc còn xé thư giới thiệu của tôi”
“Cô không thể trực tiếp nói tên tôi sao?” Đường Minh Kỷ thấy Kiều Phương Hạ, câu đầu tiên chính là trách cứ.
“Một diễn viên nhỏ có quan hệ với Tổng giám đốc tập đoàn Thiên Hoàng, anh đoán xem nếu như tin tức này lộ ra ngoài, truyền thông bên ngoài sẽ đồn đoán về quan hệ của chúng ta thế nào?” Kiều Phương Hạ mặt không đổi sắc hỏi ngược lại.
Đường Minh Kỷ ngẩn ra, quả nhiên hacker xếp top mười thế giới, đầu óc xoay chuyển nhanh hơn người bình thường.
“Tôi chỉ muốn đóng một vai diễn nhỏ trong một bộ phim bình thường thôi, nhiều hơn đào kéo một chút là được rồi.”
Kiều Phương Hạ tiếp tục nhàn nhạt nói “Vậy tôi lập tức đi sắp xếp” Đường Minh Kỷ cười hì hì trả lời.
“Đợi chút”
Kiều Phương Hạ thấy anh muốn đi, gọi anh ta lại: “Còn có hai chuyện”.