Trúc Mã Của Tôi "Nguy Hiểm" Vô Cùng

Chương 51



Tống Thời Vi cảm thấy không tin cho lắm: “Sao có thể chứ, cậu và chị Sylvia cùng đi vào nhà vệ sinh sao?”

“Đúng vậy!”

Mập cũng lộ ra vẻ nghi ngờ: “Người ta là người nổi tiếng, sao có thể ngày nào cũng tình cờ gặp phải cậu giống như mấy bà bán rau ở ngoài chợ được chứ.”

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

“Thật đó, tôi thực sự không lừa các cậu đâu!” Giang La kéo Kỳ Thịnh lại: “Kỳ Thịnh, cậu tin tôi chứ?”

Thế nhưng Kỳ Thịnh càng là người không nắm được trọng điểm, anh vuốt mái tóc rối bù của Giang La: “Mũ của tôi đâu rồi?”

“À nói đến cái này.” Giang La lại trở nên cực kỳ phấn khích: “Tôi đưa mũ cho chị Sylvia rồi. Chị ấy nói là khi đi ra bên ngoài sẽ có thợ săn ảnh nên mượn mũ lưỡi trai để che mặt lại á! Mũ của cậu được chị Sylvia đội, có giá trị lắm đó nha.”

“…”

Mập nghe thế lập tức hiểu ra mỉm cười: “Hiểu rồi, cậu đã làm mất mũ của Kỳ Thịnh, hoặc là làm rơi nó xuống dưới đất, sợ Kỳ Thịnh mắng nên cậu bịa ra cái gì mà gặp chị Sylvia để lừa chúng tôi chứ gì. Lợn, cậu còn mưu mô như thế này nữa à?”

“Không phải như thế!” Giang La đỏ mặt: “Gặp thì nói là gặp thôi, tôi không nói nữa đâu, không tin thì thôi!”

“Được rồi, được rồi, tớ tin cậu.” Tống Thời Vi thấy Giang La tức giận, vội vàng dỗ dành cô: “Tớ tin cậu mà, đúng là tối nay đã có minh tinh bao trọn nhà hàng, nói không chừng chính là chị Sylvia đó.”

– –ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN—

Sắc mặt Kỳ Thịnh tối sầm lại: “Cậu tuỳ tiện tặng mũ của tôi cho người khác ư?”

“Đó là chị Sylvia mà!”

“Có gì khác sao?”

“Hớ…” Giang La biết Kỳ Thịnh không đu idol, cho dù là nữ thần nổi tiếng đến mức nào, dường như anh cũng chẳng cảm thấy hứng thú gì cho lắm.

“Không phải tặng, mà là mượn.” Giang La thấy anh có hơi tức giận thì áy náy, khẽ nói: “Xin lỗi cậu nhé Kỳ Thịnh, nhưng chị ấy đã cam đoan rằng sẽ trả lại! Hơn nữa chị ấy còn lấy cả số điện thoại của tôi nữa.”

Tống Thời Vi và Mập kinh ngạc hít một hơi thật sâu, lúc này lại thấy hơi hơi tin vào lời nói của cô: “Chị Sylvia lưu lại số điện thoại của cậu ư?”

“Đúng thế.”

“Thế cậu có lấy số điện thoại của chị ấy không?”

Cô gái lắc đầu: “Không, chị ấy chỉ nói rằng chị ấy sẽ gọi cho tớ thôi.”

“Mẹ ơi! Lợn ơi là lợn, cậu thật là may mắn quá đi mất, có thể kết bạn được với cả minh tinh luôn!” Mập nói một cách đầy ghen tị: “Chuyện may mắn này chắc có thể khoe đến lúc lên đại học được luôn quá!”

Tống Thời Vi cũng trở nên rất phấn khích: “Chị Sylvia không phải là một minh tinh bình thường, khoe khoang cả đời thôi cũng đủ rồi!”

Sự hào hứng của Giang La lúc này đã giảm hơn một nửa, cô kéo tay áo của Kỳ Thịnh, tỏ vẻ đáng thương xin lỗi anh: “Tôi xin lỗi cậu mà.”

“Thôi bỏ đi.” Kỳ Thịnh mất tự nhiên kéo tay áo lại: “Tôi không cần nữa.”

“Tại sao vậy?”

“Tôi không đội mũ mà cô gái khác đã từng đội.”

“Tôi cũng là con gái mà.”

Kỳ Thịnh ngước mắt liếc cô một cái: “Giang La, sau này cậu lại muốn đồ gì của tôi, tôi sẽ không cho cậu nữa.”

“À.” 

Sau khi ăn tối xong, mọi người đi dạo để tiêu hoá thức ăn, cả bọn cùng nhau đi ra bờ biển ngắm vòng đu quay.

Suốt dọc đường đi, Giang La đáng thương liên tục kéo vạt áo của Kỳ Thịnh, ra vẻ bản thân đã biết sai, hy vọng có thể có được sự tha thứ của anh.

Kỳ Thịnh rõ ràng đang giả vờ, chỉ là anh thích nghe cô gái này lẩm bà lẩm bẩm nói mấy lời hay ho và làm nũng với anh mà thôi.

Còn Than thì thật sự cảm thấy không được thoải mái, từ lúc ăn cơm đến khi đi dạo, anh ấy chẳng hề hé môi một câu nào suốt toàn bộ quá trình, cứ luôn nghiêm mặt, như thể có ai đó nợ anh ấy mấy trăm triệu vậy.

Vòng đu quay từ từ chậm rãi nâng lên cao, mặt nước lung linh lấp lánh, Giang La nằm nhoài người ra cửa sổ, ngắm nhìn thành phố lớn vô cùng hiện đại lấp lánh ánh đèn neon phản chiếu trên vịnh—

“Oa, đẹp quá đi mất.”

Tống Thời Vi chỉ vào khoảng không tối đen như mực và trống trải ở phía đối diện vịnh: “Bên kia chính là Hồng Kông, chúng ta không còn nhiều thời gian nữa, nếu không thì cũng có thể làm giấy thông hành rồi qua đó chơi. Bây giờ chúng ta chỉ có thể chờ đến kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp thì mới đi được.”

“Tớ cũng rất muốn đi Hồng Kông chơi, trước đây tớ chỉ từng nhìn thấy nơi đó trong phim thôi à.” Giang La nhìn Tống Thời Vi: “Tớ nghe nói giáo viên ở đó dạy bằng cả tiếng Trung lẫn tiếng Anh luôn.”

“Rất nhiều trường học đều như thế, nhất là đại học, môi trường giảng dạy hoàn toàn bằng tiếng Anh rất phổ biến.”

“Vi Vi, cậu đã từng đến đó lần nào chưa?”

“Ba của tớ đã từng dẫn tớ đến đó chơi, nhưng tớ chưa khi nào đi học ở đó cả.”

“Muốn đến đó để mở mang kiến thức quá đi mất, tớ cảm giác như mình không hiểu cái gì hết vậy.” Ánh mắt của cô gái ngập tràn vẻ chờ mong: “Tớ giống như một con ếch ngồi đáy giếng, ngay cả bình nóng lạnh ở sân bay mà tớ cũng không biết dùng.”

Tống Thời Vi mỉm cười nói: “Sau khi lên đại học, cậu sẽ thấy được một thế giới rộng lớn hơn, thế nên cậu không cần phải nôn nóng đâu, nhất định sẽ được mở mang tầm hiểu biết thôi.”

Kỳ Thịnh vô ý nghiêng đầu sang nhìn cô, ánh sáng loang lổ nhiều màu xuyên qua mặt nước phản chiếu lên khuôn mặt của cô gái, cô nhìn về phía biển trời mênh mông, sầm uất mà xa xôi kia.

Anh có thể cảm nhận được niềm khát khao không muốn trở thành người bình thường trong ánh mắt của cô.

Lúc xoay người, Kỳ Thịnh nhìn thấy Than cũng đang dùng ánh mắt tương tự… Nhìn cô.

Ánh mắt của hai chàng trai lại chạm nhau thêm lần nữa, rồi lại đồng thời rời đi một cách mất tự nhiên. 

Buổi tối trở về khách sạn, Giang La nóng lòng gọi điện thoại cho Giang Mãnh Nam. Cô kể về cuộc gặp gỡ tình cờ ngày hôm nay, nói mình bị dị ứng hải sản ra sao, gặp được Lục Mạn Chi như thế nào, kể cho ông nghe cô đã cho bà mượn điện thoại để dùng, hơn nữa còn cho bà mượn mũ, và cả chuyện bà đã lưu lại số điện thoại của cô nữa.

“Ba, thật sự cảm giác giống như đang nằm mơ vậy.”

“Con còn không dám tin được đây là sự thật.”

“Chị ấy rất dịu dàng và cũng rất đẹp nữa.”

“Ba, sao ba không nói gì thế.”

“Ba, ba có đang nghe không vậy.”

“Alo, alo, alo, Giang Mãnh! Ba có nghe con nói không thế.”

Giang Mãnh Nam: “Gọi ba làm gì thế.”

Cô gái kinh hãi mất mấy giây, sau đó lại ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Ba.” 

“Thế thì rốt cuộc ba có đang nghe con nói không, con nói là con gặp được Lục Mạn Chi.”

Giọng nói của Giang Mãnh Nam hơi uể oải, còn có chút khàn khàn: “Con nói là cô ấy đã nhìn thấy vết bớt của con, rồi còn hỏi han rất nhiều chuyện về ba mẹ con nữa hả?”

“Đúng vậy.”

“Con nói cho cô ấy biết tên con rồi à?”

“Vâng ạ.”

“Con còn nói cả quê của con nữa?”

“Vâng vâng vâng.”

“Rồi còn cho cô ấy mượn điện thoại di động nữa sao?”

“Vâng, con làm sai cái gì sao ạ?”

Giang Mãnh Nam lặng lẽ thở dài, muốn lấy óc heo của con gái bỏ vào nồi nấu lên luôn: “Sao con không dứt khoát bán bản thân mình cho cô ấy luôn đi? Con bị tra hộ khẩu một cách dễ dàng như thế, lỡ may gặp phải người xấu thì phải làm sao hả?”

“Tại vì chị ấy là minh tinh mà.”

“Minh tinh gì mà như rau ở chợ thế, ngày nào con cũng có thể gặp được.”

Giang La cũng cảm thấy rất khó tin: “Chỉ là trùng hợp mà thôi, con cảm giác chúng con rất có duyên, không biết đêm nay con có nằm mơ thấy chị ấy không nữa.”

Ở phố ẩm thực, Giang Mãnh Nam tựa người vào bên cạnh xe đẩy, cúi đầu châm điếu thuốc.

“Anh Mãnh Nam, cho tôi một suất cơm chiên trứng.”

“Tôi không có tâm trạng.”

“Việc làm ăn của anh mà còn phải xem tâm trạng ư, anh không nuôi con gái nữa à?”

Giang Mãnh Nam thở ra một làn khói trắng: “Làm ba đâu thể thân thiết bằng mẹ được, bao nhiêu năm nuôi nấng không công, mới phút chốc đã bán ông đây luôn rồi.” 

“Xem ra là anh đang không có tâm trạng thật, anh không nấu, thế thì tôi đi quán khác ăn.”

Giang Mãnh Nam dụi tắt tàn thuốc, mất kiên nhẫn xoay người đổ dầu vào nồi: “Quán khác có thể có tay nghề này của tôi sao?”

“Được, vậy thì anh nấu nhanh lên một chút, tôi sắp đói chết rồi.”

Đêm đã khuya, bàn cuối cùng cũng tính tiền rời đi, Giang Mãnh Nam cởi chiếc tạp dề nhỏ có cùng kiểu dáng với Nohara Misae* mà con gái ông đã mua cho ông, treo trên xe đẩy, chuẩn bị dọn quán về nhà.

*Nohara Misae: mẹ của cu Shin trong bộ manga Shin – Cậu bé bút chì.

Tiếng chuông điện thoại di động vang lên, báo có cuộc gọi đến từ một số lạ, đây là… Một cuộc điện thoại đến từ Hồng Kông và Ma Cao.

Giang Mãnh Nam trầm mặc, như thể đang cố gắng lấy hết can đảm, rất lâu sau mới cầm chiếc điện thoại di động lên rồi bắt máy.

Đầu bên kia điện thoại, người phụ nữ cũng im lặng không nói gì, chỉ có tiếng hô hấp run rẩy khe khẽ truyền ra từ loa điện thoại…

Giang Mãnh Nam cúi đầu xuống, ngậm điếu thuốc cuối cùng còn lại trong bao thuốc lá.

Chiếc bật lửa kêu lên một tiếng ‘cạch’, lửa đã được châm lên.

Ông hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng gọi…

“Lục Lục.”

Cái tên ‘Lục Lục’ này làm cho Lục Mạn Chi vốn quyết định nói chuyện một cách bình tĩnh hòa nhã… Trong nháy mắt đã bị phá đi hết tất thảy sự phòng ngự.

Người phụ nữ che miệng, cúi đầu khóc nức nở.

“Đừng khóc.” Giọng nói của người đàn ông khàn khàn: “Đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn khóc.”

“Anh vẫn còn nhớ là em thích nghe anh gọi em như thế…”

“Sao anh có thể quên được chứ?” Đó chính là đoạn ký ức đẹp đẽ mà Giang Mãnh Nam vĩnh viễn không bao giờ có thể quên được.

“Em gặp con bé rồi. Anh Mãnh, con bé rất ngoan.”

“Em có thích nó không?”

“Sao em có thể không thích được.”

Giang Mãnh Nam cố gắng kìm nén từng cơn đau nhói trong trái tim, giọng nói khàn khàn: “Em đừng khóc nữa, được không?”

“Anh Mãnh, em có thể đưa con bé đi chơi không?”

“Có thể, nhưng đừng để con bé bị đám paparazzi chụp ảnh, em phải bảo vệ tốt cho con bé.”

“Anh yên tâm, em nhất định sẽ làm thế.”

“Ừ.”

“Anh Mãnh, bọn họ lừa em, có phải anh cũng lừa em không?”

“Anh không có lựa chọn nào khác, khi đó, việc anh đưa theo con bé rời đi chính là lựa chọn tốt nhất cho em.”

“Sao anh dám đưa con gái của em đi chứ!”

“Anh xin lỗi em, Lục Lục.”

Lục Mạn Chi suy sụp, khóc nức nở: “Bọn họ còn nói rằng, anh đã vì tiền mà bỏ mặc em, bỏ luôn cả đứa bé, em biết anh sẽ không làm như vậy. Em nhớ anh, anh Mãnh, em vẫn luôn rất nhớ anh. Hiện giờ anh thế nào rồi, có khoẻ không? Chúng ta có thể gặp mặt không, em sẽ nghĩ biện pháp đến Hạ Khê, em sẽ mua vé máy bay ngay bây giờ luôn.”

“Em đừng đến đây.”

“Tại sao chứ!”

“Anh tốn bao nhiêu là công sức mới nuôi nấng con bé lớn bằng chừng này, anh không thể để con bé xảy ra chuyện gì được…”

Lục Mạn Chi nghiến răng: “Sức khoẻ của Lục Tiêu mấy năm nay vẫn luôn không tốt, sẽ không cần phải đợi lâu nữa. Anh Mãnh, rất nhanh thôi gia đình chúng ta sẽ có thể đoàn tụ với nhau!”

Lời còn chưa dứt, Giang Mãnh Nam đã ngắt lời của bà: “Thôi bỏ đi.”

Lục Mạn Chi trầm ngâm một hồi, cảm xúc nóng nảy nhung nhớ dần dần nguội lạnh: “Anh đã có người khác rồi sao?”

Giang Mãnh Nam nhìn quầy bán hàng ven đường vừa lộn xộn vừa dầu mỡ của mình, lại nghĩ đến con đường trải hoa đầy ánh sao của bà, đúng là giống như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.

Ông mỉm cười cay đắng: “Đúng vậy, anh có rồi.”


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.