Quỹ Đạo Sao Neon - Twentine

Chương 58: Lớp trưởng, mình trung thành với cậu lắm mà



Bọn họ chuẩn bị tạm biệt, thầy Trương Bột đưa ra kết luận cuối cùng.

“Thật nên để họ học hỏi nhiều hơn từ em.”

Từ Vân Ni ngừng lại: “Dạ sao chứ ạ?”

Thầy Trương nói: “Dành nhiều tâm tư cho việc chính đáng hơn. Có vài người vào được bộ phận chức năng, cứ như đã bước chân vào xã hội rồi ấy, mất hết vẻ sinh viên.”

Từ Vân Ni đáp: “À.”

Cô cũng không biết phải tiếp lời thế nào. Thực ra, cô và thầy Trương Bột không thân thiết lắm, cô bắt đầu bận rộn ngay từ khi nhập học, nên không thường tiếp xúc với thầy. Họ chỉ có mối liên hệ nhờ sự việc mâu thuẫn trong ký túc xá. Nhưng có vẻ như thầy Trương lại có ấn tượng rất tốt về cô.

“Đã là sinh viên thì nên giữ nét sinh viên.” thầy Trương tiếp tục, “Nhìn em mà xem, rất tốt, chăm chỉ thực tế, mộc mạc chân thành, từ trước đến giờ không làm mấy chuyện…”

Đang nói, đột nhiên bên cạnh vang lên vài tiếng hít thở nhẹ.

Từ Vân Ni đang được khen ngợi, bày ra vẻ khiêm tốn, mắt vẫn nhìn xuống đất, khi nghe thấy vài tiếng hít thở này, cô cùng thầy Trương Bột đồng thời quay đầu lại.

Có hai, ba cô gái vừa bước ra khỏi cổng trường, họ thấy gì đó, tay che miệng, nhỏ giọng bàn tán.

“……”

“Đó là ai vậy…”

Từ Vân Ni lờ mờ nghe thấy hai câu này, như có linh cảm gì đó, da đầu cô bất giác căng lên.

Sau đó cô một lần nữa cùng thầy Trương Bột đồng loạt quay đầu.

Không ngoài dự đoán, quả nhiên là cậu.

Thời Quyết với dáng vẻ thoải mái, hai tay đút túi đứng bên vệ đường.

Chắc chắn cậu đã chỉnh trang lại chút ít, tóc chải ngược, gương mặt sáng sủa, áo sơ mi lụa trắng sọc đứng với cổ chữ V sâu, phối cùng quần jean xanh đậm và đôi giày da đen, khoác thêm một chiếc áo khoác mỏng màu đen.

Cậu đeo dây chuyền sợi đen, hai đôi khuyên tai đơn giản và một chiếc vòng tay bạc.

So với những sinh viên xung quanh vẫn chưa rũ bỏ được vẻ thô kệch, phong cách của cậu thực sự không hợp chút nào, đặc biệt dưới ánh đèn đường và ánh sáng ban đêm, cậu như được phủ một lớp ánh sáng mềm mại, càng làm cho vẻ ngoài của cậu trở nên khác biệt.

Vì vậy, trong ba giây trước khi lý trí bắt đầu hoạt động, Từ Vân Ni trước tiên bị kích thích bởi cảm quan thị giác.

Trong danh sách bạn bè WeChat của Từ Vân Ni, cô giáo Đinh Khả Manh, người tự xưng là bậc thầy tương lai của giới nhiếp ảnh, luôn tiên phong trong việc tìm kiếm vẻ đẹp, vừa đăng một dòng trạng thái cách đây hai ngày. Cô nàng nói – “Đẹp trai thực ra là một loại khí chất”.

Khí chất gì nhỉ? Cô Đinh giải thích chi tiết bên dưới.

Có người, bản chất không ổn mà cố ép, giống như bài văn đề bài khó, viết mệt, đọc cũng mệt; có người, bản chất ổn nhưng không tự giác, cùng lắm chỉ là đẹp bình thường; còn có người, bản chất ổn, bình thường cũng chỉ là đẹp bình thường, nhưng trên người họ có một loại khí thế tiềm ẩn, chỉ cần muốn phô diễn, lập tức có thể tách biệt với người bình thường, khí chất đó sẽ hiện ra.

Dòng trạng thái này vốn dĩ là cô Đinh đang chế giễu mấy ngôi sao nhỏ mới nổi, thật sự là công ty không có tài nguyên mà vẫn cố lăng xê, không hề có khí chất của sao.

Vào khoảnh khắc này, Từ Vân Ni đột nhiên ngộ ra.

Bên cạnh cô vang lên một tiếng thở dài.

Ba giây đã trôi qua, lý trí của Từ Vân Ni bắt đầu hoạt động trở lại.

Trong tầm nhìn của mình, thầy Trương đang nhìn chằm chằm Thời Quyết, từ trên xuống dưới, từ dưới lên trên, rồi lại từ trên xuống dưới, và từ dưới lên trên… Nói thì dài dòng, nhưng thực tế chỉ là nhãn cầu nhanh chóng rung động, như thể đang hỏi, đây là ai? Đây có phải là sinh viên của trường chúng ta không?

Lúc này, Thời Quyết nhìn sang.

Từ Vân Ni đồng tử co lại.

Đừng.

Đừng mà.

Đừng đừng đừng đừng đừng……

Thầy Trương đang đứng ngay bên cạnh, Từ Vân Ni không thể làm quá rõ ràng ánh mắt ra hiệu, ánh sáng ban đêm lại không đủ, có vẻ như cậu không nhận được tín hiệu.

Vì cậu tiến về phía này.

Vừa lúc cậu bước đi, Từ Vân Ni theo phản xạ nghiêng người sang, chặn thầy Trương ở phía trước, quay lưng lại với Thời Quyết.

Không thể không chặn, dù sao cô cũng vẫn là “Cán sự Từ chăm chỉ thực tế, mộc mạc chân thành.”

Thầy Trương:?

Từ Vân Ni mở miệng, nhanh chóng tìm từ.

“À, thầy Trương, thầy khen em vậy làm em ngại quá.”

“Hả?”

“Em vẫn còn thiếu kinh nghiệm, làm việc có phần chậm chạp, còn cần thầy chỉ bảo thêm. Với lại chủ yếu là, em cảm thấy em chưa làm gì cả…”

Thầy Trương tỉnh lại, nói: “Em nói không làm gì sao? Chuyện mâu thuẫn ký túc xá không phải do em hòa giải sao? Nói cho em biết, mấy ngày trước ở khoa bên cạnh cũng báo cảnh sát, em đoán là chuyện gì? Hai nam sinh đánh bóng rổ, một người bị thương, đều nói đối phương cố ý, cãi nhau rồi báo cảnh sát, em nói xem đây là chuyện gì, bây giờ bọn trẻ thực sự không chịu nổi chút ấm ức nào, vấn đề gì cũng gọi cảnh sát…”

Blablabla…

Thầy nói thêm một lúc nữa, cuối cùng cũng xong.

Một thầy giáo khác ra, thầy Trương vẫy tay một cái, hai người đi cùng nhau.

Hóa ra gọi cô đứng đây là để đợi người.

Từ Vân Ni tiễn thầy Trương, rồi quay lại tìm Thời Quyết.

Người đi mất rồi.

Cô ở cổng trường đi tới đi lui vài vòng, sau đó lấy điện thoại ra gọi.

Không ai nghe máy.

Từ Vân Ni đặt điện thoại xuống, hơi gãi gãi cằm.

Cô rẽ vào con đường nhỏ, đi một đoạn ngắn, đến ngã tư đợi đèn đỏ.

Tòa nhà chung cư ở ngay trước mắt, cô ngước lên, liếc mắt đã nhận ra phòng 709, đèn vẫn sáng.

Đèn xanh rồi, Từ Vân Ni băng qua đường, vào khu chung cư, bước vào tòa nhà chung cư, lên tầng bảy, đứng trước cửa phòng.

Cô lấy chìa khóa ra mở cửa.

Cậu ở trong phòng, có vẻ cũng vừa mới về, cậu vẫn mặc nguyên bộ đồ ban nãy, đứng bên bàn. Lúc cô bước vào, vừa lúc cậu đang châm thuốc.

Từ Vân Ni đóng cửa lại, cậu cũng xoay người, hai người cách nhau hơn hai mét. Thời Quyết một tay cầm thuốc, một tay đút túi, cậu chậm rãi bước sang bên cạnh vài bước, sau đó nghiêng người dựa vào tường, chân phải duỗi ra, mũi giày da chạm vào bên cạnh chân trái.

Cậu nhìn cô qua làn khói thuốc.

Ánh mắt ấy, biểu cảm ấy, giữa tiết trời thu lạnh giá này.

Cô hỏi: “Cậu chờ lâu chưa?”

Cậu không nói gì.

Cô lại hỏi: “Đói chưa? Mình đi ăn gì nhé?”

Cậu vẫn không nói gì.

Không thể giả vờ được nữa rồi.

Từ Vân Ni tiến lên vài bước, đi tới trước mặt cậu.

Cô ngửi thấy mùi nước hoa quen thuộc…

Cô nói: “Lớp trưởng, vừa rồi là thầy hướng dẫn của mình, thầy nói với mình vài chuyện.”

Từ Vân Ni lại bước thêm nửa bước, hai người gần như đã chạm vào nhau, cô đưa tay ra, nắm lấy cổ tay cậu đang đút túi.

“Lớp trưởng, là tình huống đặc biệt thật mà.”

Cô giải thích: “Chủ yếu là thầy hướng dẫn của mình gần đây vừa thất tình, mình sợ thầy nhìn thấy mình với cậu…”

“…”

Cô ngập ngừng.

Cuối cùng Thời Quyết cũng mở miệng, giọng cậu nhẹ nhàng: “Tôi thế nào?”

Từ Vân Ni: “Dù sao thầy ấy cũng không chịu được việc người khác tình cảm mặn nồng, dù là sinh viên cũng vậy. Mình sợ thầy ghen tị, sau này bày việc làm khó mình.”

Thời Quyết: “Ai nói với cậu là tôi với cậu tình cảm mặn nồng?”

Từ Vân Ni: “Cậu đấy.”

“Có thật không?” Thời Quyết nhếch mép cười: “Sao tôi không biết nhỉ?”

“Ài, lớp trưởng…”

Ngay giây tiếp theo, Thời Quyết rút tay ra khỏi túi, cậu nắm lấy cằm cô, nâng mặt cô lên một chút.

Trong không khí im lặng hai giây, Từ Vân Ni lên tiếng: “Cái biểu cảm của cậu nhìn như đang bắt nạt mình vậy.”

Cậu hỏi ngược lại: “Không được à?”

Từ Vân Ni: “Đừng mà, lớp trưởng, mình trung thành với cậu lắm mà.”

“Hà.” Thời Quyết bật cười, “Từ Vân Ni, tôi nghĩ tôi thật sự nên tìm hiểu kỹ hơn về cậu rồi.”

Cậu hơi tiến gần hơn, nhìn chằm chằm vào môi cô, cân nhắc: “Miệng của cậu, hình như không ngoan ngoãn như vẻ ngoài nhỉ.”

Từ Vân Ni giơ tay, một lần nữa nắm lấy cổ tay cậu.

“Lớp trưởng, chúng ta còn nhiều thời gian để tìm hiểu nhau mà, trước tiên đi ăn đã, chắc cậu đói lắm rồi.”

“Tôi không đi.”

Thời Quyết rút tay ra, cậu đứng thẳng người lên, đi về phía bên cạnh.

Từ Vân Ni: “Sao lại không đi?”

Cậu dụi tắt điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn, liếc nhìn cô, giọng nhẹ nhàng: “Không nên ra ngoài nếu không thể ra dáng người tử tế.”

“Ôi…” Từ Vân Ni suýt chút nữa không nhịn được cười, cô bước đến kéo tay cậu: “Nào, lớp trưởng, đừng giận nữa, đi dạo một chút nào.”

“Đã nói là không đi.”

Cô kéo không nổi, liền chuyển ra phía sau đẩy cậu.

“Lỗi của mình thì để trên đường đi rồi ta vừa đi vừa kiểm điểm, quan trọng là không để cậu đói, nào, nào, đi thôi, ài, đi mà…”

Cô vừa lôi vừa đẩy, cuối cùng cũng đẩy được Thời Quyết ra đến cửa.

Từ Vân Ni mở cửa, đưa tay ra ngoài: “Lớp trưởng đi trước.”

Trước sự kiên trì không ngừng nghỉ của cô, cuối cùng Thời Quyết cũng ra ngoài.

Hai người xuống tới tầng dưới, Từ Vân Ni hỏi: “Cậu muốn ăn gì?”

Thời Quyết mỉa mai: “Tôi đã đói đến mức không muốn ăn nữa rồi.”

Từ Vân Ni: “Vậy để mình chọn một chỗ.”

Cô gọi một chiếc taxi bên đường, hai người ngồi vào ghế sau.

Cả hai ngồi ở ghế sau.

Từ Vân Ni nói: “ình đã đi ăn ở rất nhiều quán trong thành phố này, quán nào ngon tôi đều ghi lại, đợi cậu đến để cùng đi ăn.”

Thời Quyết dựa đầu vào ghế sau, nghiêng mắt nhìn cô, rõ ràng sau sự việc ở cổng trường tối nay, cậu vẫn tỏ ra nghi ngờ về chuyện này.

Xây dựng lại lòng tin quả là khó khăn biết bao, Từ Vân Ni nghĩ, rồi cô lấy điện thoại ra thao tác một lúc, sau đó đưa cho cậu.

Thời Quyết nhận lấy và nhìn.

Đây là phần ghi chú trên điện thoại, trong đó có rất nhiều mục, ngoài nhà hàng còn có các điểm tham quan, bao gồm cả lộ trình, thời gian tham quan lý tưởng, thậm chí cả lưu ý khi đặt vé, đều được viết rất chi tiết.

Trong đó cô còn đánh dấu cả mức độ đề xuất bằng cấp số sao do chính cô ghi chú.

Cậu nhìn vào mục đầu tiên, nói thản nhiên: “Cậu thích xem biểu diễn à?”

Đó là một chương trình biểu diễn nổi tiếng ở địa phương, bản thân Từ Vân Ni không quá hứng thú với các buổi biểu diễn văn nghệ, nhưng cô đã đọc qua phần giới thiệu, thấy chương trình này rất đáng xem, từ thiết kế sân khấu, hiệu ứng ánh sáng, đến sự sáng tạo trong việc ứng dụng công nghệ cao, đều được đánh giá rất cao. Quan trọng nhất là, các diễn viên múa của chương trình này được cho là có kỹ năng rất mạnh mẽ và chuyên nghiệp.

Vì vậy, cô đã đặt chương trình này lên hàng đầu trong danh sách.

Từ Vân Ni cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn cậu và thốt lên một tiếng “à”.

Nhìn nhau khoảng ba đến năm giây, cuối cùng Thời Quyết cũng quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Từ Vân Ni vươn tay.

Tay cô đặt lên mu bàn tay của cậu, hai ngón tay kẹp lấy ngón tay của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve ngón trỏ, rồi đến ngón giữa, đến ngón áp út thì cậu cuối cùng cũng quay đầu lại, nắm lấy cánh tay cô và kéo cô lại gần.

“Ôi…” Từ Vân Ni liền ngồi vào giữa ghế sau.

Vai họ chạm vào nhau, Từ Vân Ni nghiêng đầu một chút, cô nhìn cậu nói: “Lớp trưởng, tối nay ở cổng trường, thật sự là mình phản ứng không kịp, chủ yếu là do cậu, cậu…”

Thời Quyết nhìn cô, giọng cô càng nhỏ lại: “Lần sau cậu đến trường, đừng chải hết tóc ra phía sau nhé.”

Cậu hỏi: “Tại sao?”

Từ Vân Ni đáp: “Khi cậu học ở Hoa Đô, cậu đâu có chải như thế.”

Cậu nói: “Bây giờ tôi không còn đi học nữa. Mà việc chải tóc thì sao chứ, kiểu tóc bình thường thôi mà, ở trường các cậu không ai chải thế sao?”

Buồn cười thật, bọn họ sao có thể giống cậu được?

Từ Vân Ni nhìn cậu, Thời Quyết lúc nào cũng ngồi một cách lười biếng, cơ thể trượt xuống cho đến khi đầu gối chạm vào lưng ghế của tài xế, không thể nhúc nhích nữa.

Cô nói: “Chủ yếu là cậu làm đẹp trai quá, mình cảm thấy áp lực lắm.”

“Thật sao?”

“Ừm.”

“Ồ, thế thì tốt.” Thời Quyết nhếch môi cười, “Tôi còn tưởng cậu sợ tôi quá nổi bật, ảnh hưởng đến hình ảnh đứng đắn của cậu trước mặt ban giám hiệu.”

Từ Vân Ni: “Sao có thể chứ.”

Càng nói họ càng gần nhau hơn, Thời Quyết đưa một ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào cằm cô.

“Từ Vân Ni, mắt thấy mà như không, cậu không định bù đắp cho tôi sao?” Cậu nói nhẹ nhàng.

Hợp lý.

“Bù đắp thế nào?”

“Ừm…” Cậu vừa vuốt ve vừa suy nghĩ, “Để tôi suy nghĩ kỹ đã.”

Từ Vân Ni nói: “Được.”

Cuối cùng chuyện này cũng qua rồi.

Nhà hàng cách trường học không xa, khoảng hai mươi phút là đến nơi. Nhà hàng nằm gần một di tích cổ, được trang trí rất cầu kỳ, bên trong có một sân vườn kính lớn, với bàn ghế làm từ cây cổ thụ và những loài hoa cỏ um tùm. Thực đơn chủ yếu là các món ăn địa phương, bao gồm cả món ăn truyền thống, món cổ phong, và cả các món dược thiện đặc sắc.

Họ ngồi cùng một phía, gọi bốn món, hai món tráng miệng và một món canh.

Thời Quyết ăn khá nhiều bữa này.

Có vẻ như cậu thực sự đói…

Vì điều này, Từ Vân Ni không tránh khỏi cảm thấy hơi áy náy, cô múc cho cậu một bát canh, canh bạch quả và thịt vịt, vừa bổ sung canxi, vừa nhuận phổi.

Từ Vân Ni cảm thấy mình rất thích nhìn Thời Quyết ăn, không phải vì cậu ăn uống quá cầu kỳ hay thanh lịch, ngược lại là bởi cậu có một phong thái phóng khoáng, vừa đẹp người, lại vừa đẹp dáng, và luôn ăn rất sạch sẽ.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện, không biết từ lúc nào, cả bàn thức ăn đã hết sạch.

Có vẻ như Thời Quyết đã ăn no, khi ra khỏi quán, cậu ôm bụng, trông như sắp không chịu nổi nữa.

Cậu khoác một cánh tay lên vai Từ Vân Ni, cơ thể cũng ngả về phía cô.

Nặng kinh khủng.

Từ Vân Ni: “Cậu không uống rượu mà…”

“À, no chết mất…” Cậu lẩm bẩm, rồi rút một điếu thuốc và châm lửa, “Đứng dậy cái là càng thấy căng thêm…”

“Cậu ăn nhiều quá rồi, trước đó cậu đâu có ăn nhiều như thế.”

Từ Vân Ni cảm thấy Thời Quyết ăn uống tùy thuộc vào tâm trạng, trong ký ức của cô, ngoại trừ ở nhà cậu, cậu có thể ăn nhiều một chút, còn lại ở McDonald’s và trong bệnh viện, cậu ăn như uống thuốc vậy.

Từ Vân Ni vừa cố gắng chống đỡ cơ thể nặng nề của cậu, vừa nói: “Lớp trưởng, cậu vừa mới ăn được năm cân (*) thức ăn sao?”

“Tôi là lợn à?”

Không thể nói chắc được.

“Cậu đang nghĩ gì vậy?” Thời Quyết ngậm điếu thuốc, nắm chặt má cô, quay mặt cô lại, cảnh cáo: “Từ Vân Ni, cậu nợ tôi một khoản bù đắp, tôi còn chưa đòi đâu, cậu nên cẩn thận một chút, nhá?”

“Ôi, lớp trưởng đâu có phải người như thế chứ.”

“Hà, đừng có mà lừa tôi.”

Cậu vẫn đè lên cô, hai người lảo đảo đi về phía trước.

Từ Vân Ni: “Đi đứng cẩn thận đi, đừng để người khác nhìn thấy…”

“Ai nhìn?” Con đường này khá vắng, phải đi đến tận đầu đường mới có đông người, Thời Quyết nhìn quanh không thấy ai, chỉ tay lên trên: “Nó à?”

Từ Vân Ni ngước mắt lên, thấy mặt trăng trên đầu.

“Không sao, cậu đợi đấy.” Thời Quyết cười, cậu hít một hơi sâu, rồi ngẩng đầu lên, thở ra một làn khói dài, cái cổ trắng muốt dưới ánh trăng giống như một con rồng trắng đang phun nước, cậu chỉ tay lên trời, nói: “Cậu nhìn này, bị che khuất rồi.”

Từ Vân Ni: “Tốt quá, thế là an toàn hơn rồi.”

“Haha.” Cậu cười hai tiếng, rồi cúi đầu xuống, hôn cô.

Bóng cây xanh đậm, ánh đèn vàng ấm áp, khu vực này có rất nhiều di tích cổ, mang một chút không khí cổ xưa, như thể đang bước vào một giấc mơ.

Chú thích:

(*) 5 cân xấp xỉ 2,5 kg


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.