Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 17



Ánh trăng lưỡi liềm, bóng đêm dần trở nên nặng nề, cơn gió lạnh thổi xào xạt qua những nhánh cây hoang vu sau viện, con quạ đậu trên cành cây kêu lên hai tiếng ‘qua qua’, rồi cất cánh bay đi biến mất vào khoảng không của màn đêm.

Nha hoàn xách giỏ đựng y phục vừa giặt đang vội vàng di chuyển trong nội viện, bỗng nghe thấy một tiếng “tũm” phát ra từ giếng, kinh ngạc quay đầu lại, nghe thấy tiếng động sột soạt trong bóng tối, còn mơ hồ nghe thấy cả tiếng mèo kêu. Có lẽ mèo hoang từ bên ngoài vào bắt chuột, nha hoàn nắm chặt y phục, chỉ cảm thấy trong nội viện quỷ khí dày đặc, vội vàng tăng bước chân, nhanh chóng rời đi.

Bên ngoài Lê viên, trong tay Liên Kiều cầm một cái túi giấy thật lớn, vui vẻ nói với Tưởng Nguyễn. “Hôm nay tiểu viện bên kia đưa tới vài cái bánh Bách Hợp, nghe nói rất ngon, đợi lát nữa về phòng tiểu thư nhớ nếm thử mấy miếng.”

Tưởng Nguyễn gật đầu, rồi nhìn lên bầu trời, mây đen che khuất hơn nửa ánh trăng, ánh sáng phát ra có chút mờ mịt, trên đường chỉ có lưa thưa vài cái đèn lồng màu đỏ, lòng người thờ ơ lạnh lẽo giữa cảnh sắc vui mừng của năm mới, càng làm cho đêm nay thêm vài phần quỷ dị.

Liên Kiều nhìn theo ánh mắt của Tưởng Nguyễn, suy nghĩ một chút. “Hôm nay trời thật nhanh tối, bên ngoài cũng bắt đầu lạnh hơn, tiểu thư cẩn thận đừng để bị cảm lạnh.”

“Giết người vào đêm không trăng, gió thổi lạnh lẽo.” Tưởng Nguyễn đột nhiên mỉm cười. “Thật là thời điểm tốt.”

Lời nói này thật kỳ quái, Liên Kiều không hiểu lắm nên nhìn sang, đã thấy trong bóng tối có một người đang hấp tấp đi tới, đợi đến gần mới nhìn rõ, hóa ra là Trần Chiêu.

Trần Chiêu cũng thấy hai người, vội dừng lại, Tưởng Nguyễn khẽ gật đầu ra hiệu.

Trần Chiêu hành lễ. “Tiểu thư.”

Liên Kiều có chút khẩn trương bảo vệ Tưởng Nguyễn, trời tối như bưng, gặp phải người này, khó tránh khỏi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tưởng Nguyễn nhìn vẻ mặt căng thẳng của Trần Chiêu rồi dời xuống cổ của hắn, trên đó có một vết máu đỏ tươi rất chói mắt, Trần Chiêu lại hoàn toàn không hay biết. Khóe môi Tưởng Nguyễn nhếch lên, nhưng cũng không nói chuyện, chỉ hứng thú nhìn chằm chằm hắn.

Dưới ánh trăng ảm đạm, gương mặt của Tưởng Nguyễn bị ánh sáng leo lắt của ngọn đèn dầu hắt lên làm tăng thêm mấy phần quỷ dị, tựa như yêu ma hút máu trong bụi hoa dưới ánh trăng, rõ ràng là khuôn mặt trẻ trung ngây ngô, lại giống như yêu nghiệt ngàn năm, mắt nhìn xuống chúng sinh giãy giụa vật lộn trong cõi trần thế. Đôi mắt quyến rũ của nàng cười mà như không cười nhìn chằm chằm Trần Chiêu, hắn chỉ cảm thấy bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm như vậy, giống như bị câu hồn đi mất. Nhưng khi nhìn lại, lại giống như vực sâu thăm thẳm, làm cho người ta vô cùng sợ hãi. Tâm tình lúc nóng lúc lạnh như vậy, cứ thế luân chuyển, khiến bờ môi đỏ mọng của Tưởng Nguyễn thoáng hiện nụ cười mỉm.

Trần Chiêu cắn răng, trong mắt đột nhiên hiện lên một chút ánh lửa, nghĩ đến mình vì Tưởng Nguyễn mới trêu chọc phải Xuân Oanh, nếu không phải vì nàng, mình cũng không cần giết người. Hôm nay mình giết người, thế nhưng Tưởng Nguyễn lại vẫn yên lành đứng ở đây, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy rất không cam lòng, sao có thể mất cả chì lẫn chài như thế chứ?

Liếc thấy ánh mắt như sói đói của Trần Chiêu, Tưởng Nguyễn nhìn thoáng qua Liên Kiều, nhẹ nhàng nói. “Đi thôi, ngày Đại hắc đấy, tránh đụng phải cái gì không sạch sẽ.”

Thân thể Trần Chiêu cứng đờ, giống như bị dội một gáo nước lạnh xuống đầu, ngay lập tức dập tắt khô nóng trong lòng hắn không còn một mống. Chỉ cảm thấy từng cơn gió lạnh, Xuân Oanh trước khi chết mở to hai mắt ngay trước mặt hắn. Trần Chiêu rùng mình một cái, lấy lại tinh thần nhìn hai người Tưởng Nguyễn đã đi xa. Xoa bóp tay, tức giận rời đi.

Lại nói đến hai người sau khi về phòng, Liên Kiều đặt hộp bánh xuống, Bạch Chỉ vội vàng đi tới, vẻ mặt vô cùng hồi hộp. “Tiểu thư…”

Tưởng Nguyễn khoát tay áo, ra hiệu Liên Kiều đóng cửa, mới ngồi xuống giường. “Sao vậy?”

“Xuân Oanh chết rồi!” Bạch Chỉ nói.

“Cái gì?” Liên Kiều kinh ngạc. “Sao nàng ta lại chết rồi?”

“Trần Chiêu ấy vậy mà cũng dứt khoát thật.” Tưởng Nguyễn cười lạnh một tiếng. “Xuân Oanh lại ngu xuẩn.”

Thấy vẻ mặt Tưởng Nguyễn như bình thường, hoàn toàn không có một chút kinh ngạc nào, Bạch Chỉ sững sờ. “Tiểu thư… Đã biết rồi?”

“Tính tình Trần Chiêu nóng nảy, Xuân Oanh lại cố chấp. Hai người chắc chắn sẽ xảy ra tranh chấp, vốn định lợi dụng sự tranh chấp của bọn họ để kiếm chác, không ngờ Trần Chiêu lại ác độc như thế, giết người diệt khẩu.” Tưởng Nguyễn thản nhiên nói. “Có điều cũng do Xuân Oanh gieo gió gặt bão thôi.”

Liên Kiều nhíu mày. “Trần Chiêu vốn dĩ không phải là người tốt, còn lòng lang dạ sói như thế, Xuân Oanh đòi bạc từ hắn khác gì bảo hổ lột da, bỏ mạng cũng là đáng đời!”

Nhưng Bạch Chỉ có chút không đồng ý. “Dù sao cũng là một mạng người, Trần Chiêu này thật đáng sợ, may mắn tiểu thư nhanh trí, nếu không hôm nay chính là họa lớn của chúng ta.”

“Sao ngươi biết được chuyện đó?” Tưởng Nguyễn hỏi Bạch Chỉ.

Bạch Chỉ dừng một chút, nói khẽ. “Thu Nhạn nói cho nô tì biết, nàng ta nói tận mắt nhìn thấy Trần Chiêu giết người.”

“Thu Nhạn?” Tưởng Nguyễn chớp mắt. “Đó là người thông minh.”

“Tiểu thư, Xuân Oanh chết rồi, không liên quan gì đến chúng ta. Nhưng Trần Chiêu giết người, chẳng lẽ cứ cho qua như thế?”

“Trần Chiêu đã tự mình chôn xuống một mầm mống tai họa.” Tưởng Nguyễn khẽ cười một tiếng. “Không cần chúng ta chủ động, rất nhanh sẽ có người tố giác, sự việc sẽ bại lộ thôi.”

Liên Kiều nói. “Nô tì luôn cảm thấy trong lòng có chút bất an, cứ thấy chuyện này không đơn giản như vậy. Tuy Xuân Oanh chết không phải do chúng ta cố ý, nhưng suy cho cùng vẫn có một chút quan hệ với chúng ta.”

Tưởng Nguyễn thuận tay cầm lấy sách ở trên bàn lên. “Sợ cái gì, hai người bọn chúng lén lút qua lại tranh chấp rồi giết người, chẳng lẽ lại còn liên quan đến ta hay sao? Muốn đem nước bẩn hắt lên người ta e rằng cũng không phải chuyện dễ dàng, không thể nói là ta ép buộc hai người bọn chúng lén lút qua lại, nếu muốn tra, thì cứ tra đi, có thể tra ra được cái gì đây?”

Liên Kiều vỗ đầu của mình. “Đúng thế! Là nô tì lo xa rồi, chuyện này chúng ta cũng không ngờ tới, có liên quan gì đến chúng ta đâu, Xuân Oanh và Trần Chiêu cũng không có qua lại với chúng ta, cho dù quan sai đến, chúng ta cũng có thể đứng thẳng lưng!”

Nhờ vậy, Bạch Chỉ và Liên Kiều đều yên tâm, đứng dậy đi nấu nước, Tưởng Nguyễn ngồi dưới ánh đèn, từ từ lật sách, nhưng mắt lại nhìn vào chỗ khác.

Nói là nàng sợ?? Xuân Oanh chết nàng không hề bất ngờ, bởi vì nàng đã sớm đoán được kết cục này.

Mỗi người đều có nhược điểm, giới hạn và sức chịu đựng riêng, Trần Chiêu nóng nảy đa nghi, còn Xuân Oanh cứ hết lần này đến lần khác đòi hỏi chỉ làm Trần Chiêu hết kiên nhẫn, vì vậy hắn sẽ không bao giờ tin tưởng có ngày thỏa mãn được Xuân Oanh, bất mãn tăng dần, cuối cùng sẽ vượt giới hạn. Mà khi sự giận dữ cùng với chột dạ đạt tới mức độ cao nhất, thì bản chất thô bạo tàn nhẫn bên trong con người Trần Chiêu sẽ bị kích phát, giết người là điều tất nhiên thôi. Hơn nữa toàn bộ chuyện này xảy ra, cũng cần bản thân Xuân Oanh phối hợp mới được, Xuân Oanh tham lam bẩm sinh, có cơ hội không làm mà hưởng, nàng ta sẽ không dễ dàng bỏ qua.

Còn những việc mà Tưởng Nguyễn làm, chẳng qua chỉ là sai Bạch Chỉ mua chuộc vài hạ nhân, ở trước mặt Trần Chiêu “vô tình” nhắc tới lòng tham không đáy và sự xảo quyệt của Xuân Oanh mà thôi.

Thiên thời địa lợi nhân hòa, Xuân Oanh không chết, cũng phải chết.

Có điều chuyện như vậy, nàng tuyệt đối không thể nói cho hai nha hoàn biết. Ở trong mắt bọn họ, nàng chỉ là một tiểu thư tinh thần sa sút bị bức ép đến cùng cực nên mới phải phản kháng, còn sâu bên trong vẫn là người lương thiện. Nhưng chỉ có nàng mới biết, bỏ đi lớp vỏ bọc bên ngoài này, là một con người có tâm địa đen đối đến mức nào.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.