Tưởng Nguyễn ở đây đã lâu, tất nhiên cũng biết chuyện nhà của Quỳnh Hoa, nhà Quỳnh Hoa chỉ có cô bé và bà nội sống nương tựa lẫn nhau, bà nội Quỳnh Hoa tuổi tác đã cao, gần đất xa trời, có lẽ Quỳnh Hoa tìm bạn tố khổ, Tiểu Sơn và Quỳnh Hoa cùng nhau lớn lên, bản thân không lấy ra được nhiều tiền như vậy, lại nhớ đến lúc cứu được Tưởng Nguyễn nàng đeo rất nhiều trang sức, sau đó bởi vì mang thai nên tháo xuống.
Quế tẩu lập tức ngây ngẩn, có lẽ không ngờ Tiểu Sơn vì nguyên nhân nay mà trộm trang sức của Tưởng Nguyễn. Hành động này quả thật đã sai, nhưng xuất phát điểm chỉ vì lòng tốt. Tẩu tức giận nói. “Vậy con cũng không nên trộm đồ trang sức của Nguyễn nương tử!”
Tiểu Sơn khóc nói. “Mẹ dạy bọn con tích thủy chi ân dũng tuyền tương báo, ban đầu sau khi cha đi, ba mẹ con chúng ta sống rất khó khăn, bà nội Quỳnh Hoa tiếp tế chúng ta không ít, bây giờ nhà họ gặp nguy nan, chúng ta không thể khoanh tay đứng nhìn. Nhưng con không có tiền, những đồ trang sức kia đều là vật chết, con mượn Nguyễn nương tử, sau này nhất định sẽ trả lại.”
Tưởng Nguyễn thoáng ngẫm nghĩ, nói. “Tiểu Sơn, nơi này cách bên ngoài rất xa, cách kinh thành mười mấy dặm, sao đệ đi ra được?”
Khóe mắt Tiểu Sơn còn nhuốm lệ. “Một mình ta đi ra. Đi mấy ngày mới tới bên ngoài, trước đó mấy hôm ta nói đi vào núi với Nhị Cẩu, thật ra là đi ra ngoài.”
Quế tẩu hít một hơi khí lạnh, dẫu sao Tiểu Sơn vẫn còn con nít, đi bộ mấy ngày cũng là quá sức. Người mẹ nào không thương con, hơn nữa Quế tẩu và hai cậu con trai sống nương tựa lẫn nhau, cơn giận trong lòng nhanh chóng tiêu tán. Chỉ nhìn Tiểu Sơn mắng. “Thật ngu ngốc! Tại sao không nói với mẹ và đại ca con?”
“Con, con sợ mẹ và đại ca không đồng ý, nhưng chỉ có đồ trang sức của Nguyễn nương tử mới có thể cứu được bà nội Quỳnh Hoa thôi.”
Tưởng Nguyễn mỉm cười nói. “Không có gì đáng ngại đâu Quế tẩu, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tháp phù đồ, số trang sức kia vốn cũng không đáng giá mấy đồng tiền, huống chi nay ta mang thai cũng không cần dùng. Đều là vật chết, giữ lại không bằng đổi bạc chữa bệnh cho người. Mạng ta do Đại Sơn và Tiểu Sơn cứu, Quế tẩu lại cho ta chỗ dung thân, thời gian qua đều nhờ mọi người chăm sóc ta, ta không có gì để báo đáp, vốn ta cũng định đưa số trang sức kia cho mọi người, coi như báo đáp cho những ngày qua. Tiểu Sơn vẫn còn con nít, quan trọng là tâm địa hiền lành, không phải cố ý trộm. Ta thấy Quế tẩu đừng trách cậu bé nữa.”
Tiểu Sơn dụi mắt, im lặng nhìn Tưởng Nguyễn, Quế tẩu ngượng ngùng, vội vàng nói. “Sao có thể chứ? Nguyễn nương tử, bọn Đại Sơn cứu cô là việc nên làm, cô nói báo đáp gì chứ, thế chẳng phải quá khách sáo rồi ư? Vật này chúng ta thật không thể nhận, chốc nữa hỏi Tiểu Sơn đã cầm bao nhiêu bạc, chúng ta chuộc về là được.”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Đều là vật ngoài thân, không quan trọng, không cần chuộc về. Trái lại là Tiểu Sơn, đi từ nơi này ra có gặp nguy hiểm gì không, không gặp ai sao?” Nàng lo lắng là một chuyện khác, trước sợ người của Nguyên Xuyên còn quanh quẩn bên ngoài, nên không dám tùy tiện lộ mặt, kẻo rơi vào miệng cọp, Tiểu Sơn cầm trang sức của mình đi ra ngoài có bị người khác phát giác hay không?
Tiểu Sơn lắc đầu nói. “Không có.”
Tưởng Nguyễn suy nghĩ giây lát. “Vậy gần đây trong kinh thành có xảy ra chuyện gì không?”
Tiểu Sơn suy nghĩ. “Kinh thành đang đánh trận, khắp nơi đều là người.” Họ lánh đời ở nơi sâu, nên không rõ cuộc chiến đoạt đích của triều đình, tất nhiên không biết tên Tuyên Ly.
Quế tẩu vừa nghe liền nóng nảy. “Đang đánh trận con còn chạy ra ngoài, sao con không chịu nghĩ lỡ mình xảy ra chuyện gì thì mẹ và đại ca con phải làm sao đây? Không bị thương chứ?” Vừa nãy còn là dáng vẻ muốn ăn thịt người giờ thì quan tâm sự an toàn của con, Quế tẩu càng nghĩ càng bất an, nhéo lỗ tai Tiểu Sơn xách vào nhà. “Không được, ta phải kiểm tra.” Tẩu dặn dò Đại Sơn. “Đại Sơn, con trông trừng Nguyễn nương tử, đừng để cô ấy xách đồ nặng.” Nói xong thì dẫn Tiểu Sơn đi.
Sau khi Quế tẩu và Tiểu sơn đi khỏi, chỉ còn lại Đại Sơn và Tưởng Nguyễn, Đại Sơn tay chân luống cuống nhìn Tưởng Nguyễn, cuối cùng lấy hết dũng khí nói. “Thật xin lỗi, Nguyễn nương tử, là ta không dạy tốt Tiểu Sơn.”
Tưởng Nguyễn hồi thần, cười nói. “Có gì đâu! Tiểu Sơn cũng không phải cố ý, vã lại chỉ vì cứu người, Đại Sơn ngươi đừng để trong lòng.” Nàng vừa nói vừa nhớ tới tình huống trong kinh thành qua lời Tiểu Sơn nói, Tiểu Sơn nói kinh thành đang đánh trận, lại không nói rốt cuộc là tình huống gì, không biết bây giờ Tiêu Thiều thế nào. Tuyên Phái và đại ca thì sao?
Đại Sơn cũng đoán được Tưởng Nguyễn thất thần vì lời Tiểu Sơn nói. Có điều Đại Sơn cho rằng Tưởng Nguyễn đang nhớ phu quân của mình, người chồng ngược đãi cay độc. Trong mắt Đại Sơn, tánh tình Tưởng Nguyễn ôn hòa hiền lành, tất nhiên không đành lòng. Trong lòng Đại Sơn bất bình vì Tưởng Nguyễn, y nghĩ Tưởng Nguyễn đáng gặp được người tốt hơn, nói. “Nguyễn nương tử. Thật ra thì, thật ra thì cô không cần nghĩ mãi chuyện đã qua, phải nhìn về phía trước, người không quý trọng cô, cứ để hắn thuộc về quá khứ đi.”
Đại Sơn lấy hết dũng khí nói xong những lời này, mặt lập tức đỏ lên, Tưởng Nguyễn ngạc nhiên nhìn y, tất nhiên nàng nhìn ra tình ý của thiếu niên đối với mình, mấy ngày qua Đại Sơn quan tâm chu toàn, Tưởng Nguyễn lễ phép giữ khoảng cách, nhưng có lẽ cậu thiếu niên này vừa mới lớn, lại sống ở nơi thanh bình chất phát, nên ý niệm trong lòng chưa từng thay đổi.
Đại Sơn nhìn gương mặt minh lệ của Tưởng Nguyễn, nói. “Thật ra Nguyễn nương tử có thể ở lại, ta. Tiểu Sơn cũng rất thích cô. Đứa bé trong bụng Nguyễn nương tử, ta, ta cũng có thể giúp chăm sóc, ta có thể dạy nó bắn cung…”
Lời bày tỏ kín đáo có lẽ đã là cực hạn của Đại Sơn, đây là lần đầu tiên y nói vậy với một cô gái. Đối với Đại Sơn mà nói, Tưởng Nguyễn từng gả cho người cũng không sao cả, có con riêng cũng chẳng sao, y thật lòng muốn chăm sóc nữ nhân này.
Tưởng Nguyễn thoáng kinh ngạc, nếu ở bên ngoài, thân phận hiện tại thế này chính là cống tan học phụ, dù thân thế có đáng thương thế nào chăng nữa, cũng sẽ không có nam nhân tốt nào bằng lòng cưới về. Nơi này lại khác, Đại Sơn còn trẻ tuổi như vậy, vốn có thể tìm được cô gái tốt hơn, nhưng vẫn thổ lộ tâm ý với nàng.
Tưởng Nguyễn nhìn thiếu niên trước mặt, khí chất thiếu niên tựa như ánh mặt trời không bị thế giới bên ngoài ảnh hưởng, nàng mỉm cười nói. “Cám ơn ngươi, nhưng Đại Sơn, chính ta có thể chăm sóc con mình.”
Nàng nói bình tĩnh, không chút phập phồng, rất hiển nhiên, tâm cảnh không vì lời của Đại Sơn mà xảy ra chút thay đổi nào, nàng không động lòng.
Đại Sơn thất vọng nhìn nàng, không cam lòng hỏi. “Là bởi vì. Nguyễn nương tử vẫn không quên được hắn sao?”
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười, đang muốn trả lời, đột nhiên cảm thấy bụng đau xót, nàng không nhịn được đưa tay che bụng, cảm giác đau càng lúc càng lớn, càng lúc càng mãnh liệt, nàng không nhịn được rên một tiếng, đỡ cột khom người xuống.
“Nguyễn nương tử?” Đại Sơn thoạt đầu sửng sốt, thấy dáng vẻ Tưởng Nguyễn khó chịu cũng hoảng hốt theo, vội vàng đi tới, không để tâm nam nữ cách biệt, đỡ Tưởng Nguyễn nói. “Nguyễn nương tử, cô sao vậy?”
“Đau quá.” Tưởng Nguyễn cau mày nói, nháy mắt sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, Đại Sơn thấy tình thế không đúng, vội vàng cao giọng kêu. “Mẹ! Mẹ, Nguyễn nương tử không ổn rồi!”
Quế tẩu đang ở trong phòng dạy dỗ Tiểu Sơn, nghe Đại Sơn gọi thì vội chạy ra, nhìn thấy dáng vẻ Tưởng Nguyễn cũng sợ hết hồn, vội vàng nói. “Xảy ra chuyện gì?” Vừa nói vừa tới đỡ Tưởng Nguyễn, thấy rõ thần sắc Tưởng Nguyễn cũng cả kinh, vội nói. “Không tốt, sợ rằng sắp sinh.” Tẩu vội nói. “Đại Sơn, con đi gọi bà đỡ tới, nói Nguyễn nương tử sắp lâm bồn, ta dìu cô ấy vào nhà trước.”
Đại Sơn đáp lời vội chạy đi, Quế tẩu cẩn thận đỡ Tưởng Nguyễn vào phòng, giờ phút này Tưởng Nguyễn đã đau đến đầu đổ mồ hôi, cắn răng không để mình kêu thành tiếng. Quế tẩu nhìn thấy thế thì đau lòng, nói. “Nguyễn nương tử ngàn vạn đừng quá gồng sức, bây giờ đứa trẻ vừa bắt đầu động, không biết lúc nào mới sinh, bây giờ đừng dùng hết sức lực. Ta lập tức nhờ người nấu đường đỏ trứng gà, Nguyễn nương tử ăn một ít cho có sức, một hồi mới có thể thuận lợi sinh con ra.”
Tưởng Nguyễn kiếp trước kiếp này lần đầu sinh con, dù thường ngày điềm tĩnh trấn định thế nào, trong lòng vẫn có chút sợ hãi. Chẳng qua nàng xưa nay luôn lý trí lãnh tĩnh, ngoan ngoãn gật đầu với Quế tẩu, nói. “Được.”
Quế tẩu vội vàng chạy qua cách vách nhờ cô con dâu nhà đó giúp đi nấu trứng gà, rồi ngồi bên mép giường trông Tưởng Nguyễn. Tẩu nắm tay Tưởng Nguyễn, an ủi Tưởng Nguyễn đừng sợ, Tưởng Nguyễn đau đến hơi hoảng hốt, bất giác gọi tên Tiêu Thiều thành tiếng. “A Thiều…”
Vào giờ phút này, Tiêu Thiều từ kinh thành gấp rút cưỡi ngựa chạy tới bên này, chẳng biết tại sao, vẻ mặt đột nhiên ngẩn ra, Tưởng Tín Chi theo sát bên cạnh hắn nhìn thấy, hỏi. “Xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Thiều mím môi, lắc đầu nói. “Không có gì.”