Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

Chương 463



Tiêu Thiều căng thẳng nắm tay Tưởng Nguyễn, hắn biết Tưởng Nguyễn nói có ý gì. Nhưng Kỳ Mạn không hiểu, bà ta đột nhiên cười thảm, che ngực, nơi đó cổ trùng đã bắt đầu hoạt động, đồng thời, trên đất mặt Tuyên Ly cũng hiện vẻ đau đớn.

Tử mẫu cổ bắt đầu phát tác, mắt Kỳ Mạn trừng rất lớn, tựa như muốn khóc, nhưng hốc mắt khô khốc, không có một giọt nước mắt. Bà ta ở kinh thành mai danh ẩn tính nhiều năm như vậy, chỉ vì muốn báo thù. Ban đầu Thái tử Hồng Hi không chỉ làm nhục bà ta, còn hại bà ta trở thành đầu sỏ diệt nước. Bà ta muốn lấy lại tôn nghiêm và quốc thổ ban đầu mất đi, nhưng bắt đầu từ ngày bà ta hợp tác với Tuyên Ly, bà ta đã biết, tên mình hữu này không thể tin.

Tuyên Ly xảo quyệt đa nghi, hai người chỉ lợi dụng lẫn nhau thôi. Mặc dù thế lực Nam Cương khôi phục được chút ít, nhưng muốn ngang hàng với Đại Cẩm thì vẫn rất khó. Biết rõ không thể, Kỳ Mạn thấy rõ hơn so với Đan Chân, nhưng vì sao bà ta còn muốn tiếp tục, đó chỉ bởi vì, nếu không kiên trì với ý nghĩ trả thù, bà ta không biết mình còn có thể sống được nữa không.

Bà ta biết dù có giúp Tuyên Ly đoạt được nghiệp lớn, chuyện đầu tiên Tuyên Ly làm chính là qua sông rút cầu. Nhưng Kỳ Mạn vẫn làm, bà ta thấy Tiêu Thiều yêu Tưởng Nguyễn, lòng cười nhạt. Bà ta thấy rõ, so với bà ta Tưởng Nguyễn càng máu lạnh hơn, Tưởng Nguyễn có thể tàn nhẫn với sinh phụ như thế, chứng tỏ nữ nhân này vô tình đến nhường nào. Bà ta muốn xem bị kịch của Tiêu Thiêu và cười nhạo hắn, nhưng Tiêu Thiều lại thành công, Tưởng Nguyễn gả cho Tiêu Thiều, cảnh tượng phu thê tình thâm của họ khiến Kỳ Mạn nhói lòng, thậm chí bà ta còn vì thế mà tăng nhanh nhịp bước trả thù, khiến kế hoạch vốn hoàn mỹ lộ ra sơ hở.

Lần này, bà ta dùng hết mọi thủ đoạn, chỉ đơn giản muốn giết chết hai đứa con của Tưởng Nguyễn. Không một nữ nhân nào không thương con mình, ban đầu Hướng Tiểu Viên và Thái tử Hồng Hi ôm quyết tâm liều chết, dù vậy bọn họ đều để lại người bảo vệ Tiêu Thiều. Nếu mất đi con, cả đời này Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn đều sẽ phải sống trong đau khổ.

Nhưng ngay cả nguyện vọng cuối cùng, cũng không thể thành, Kỳ Mạn không thể nào ngờ, cuối cùng kẻ cản một đao đó lại là Tuyên Ly. Kẻ có chung một kẻ thù với bà ta, nay bị phủ Cẩm Anh vương làm cho mất đi tất cả, Tuyên Ly, người như vậy, tại sao lại cứu con gái Tưởng Nguyễn? Kỳ Mạn không nghĩ ra, cũng không muốn nghĩ nữa, cổ này không có thuốc giải, bà ta biết trừ phi mình chết, nếu không mỗi ngày đều phải chịu cơn đau đớn thấu tận xương tủy. Bà ta cười thê thảm, không rõ đời này mình đã làm gì. Từ ngay giây phút bắt đầu yêu Thái tử Hồng Hi, sai lầm đời này đã bắt đầu, bà ta không quay lại được. Bà ta biết mình sai, nhưng không có cách nào, bà ta không thể quay đầu lại.

Vì vậy đến cuối cùng, thân phận công chúa Nam Cương không còn, Nam Cương không còn, khi còn sống bà ta lưu lạc nơi đất khách quê người, uổng phí thanh xuân, yêu phải một nam nhân đến tận lúc chết cũng không chịu liếc nhìn ba ta một cái, chớ đừng nói đến để trong lòng. Bà ta hận nữ nhân kia mặc dù chết sớm, nhưng đến chết vẫn được người đó yêu. Từ lúc bắt đầu bà ta đã thua.

Kỳ Mạn kêu thảm một tiếng, đột nhiên đưa tay móc một túi thuốc bột khói từ trong ngực ra, Hạ Thanh vội vàng kêu lên. “Cẩn thận có độc!” Người Nam Cương vốn rành nhất về dùng gì độc, mọi người vội vàng che miệng mũi. Tiêu Thiều lập tức ngăn trước mặt Tưởng Nguyễn, đè đầu nàng và bọn nhỏ vào ngực mình. Đợi khói mù tan hết, nơi đó đã không còn tung tích Kỳ Mạn.

“Chạy rồi. Thiếu chủ, có cần đuổi theo không ạ?” Cẩm Nhất nói.

“Không cần, bà ta trúng cổ, tử cổ ở đây, chẳng khác nào khống chế được bà ta.” Hạ Thanh nhìn người trên đất.

Tuyên Ly cũng bị khói độc của Kỳ Mạn ảnh hưởng, cả người đau đớn không chịu nổi. Tề Phong tò mò đánh giá Tuyên Ly, nói. “Đây thật sự là Tuyên Ly à? Sao đột nhiên lại làm người tốt? Không có âm mưu gì chứ.” Tuyên Ly ra tay cứu hai đứa bé, là chuyện làm cho người ta không thể nào hiểu được. Tuyên Ly không phải người tốt, huống chi đây còn là con của kẻ thù.

Tưởng Nguyễn lạnh lùng nhìn Tuyên Ly, hắn biết chuyện kiếp trước sao? Vậy hắn bây giờ có ý gì? Là áy náy nên mới làm vậy? Thế thì thật nực cười. Tất cả mọi chuyện nào dễ dàng được tha thứ như vậy.

Nàng mỉm cười. “Vừa rồi đa tạ Bát điện hạ ra tay.”

Tuyên Ly mờ mịt nhìn Tưởng Nguyễn, lẩm bẩm nói. “Nguyễn nhi.”

Tưởng Nguyễn lui về phía sau một bước, Tiêu Thiều kéo nàng ra sau lưng mình, dao găm trong tay lóe sáng. Tề Phong kinh ngạc nhìn Tuyên Ly, lời này của Tuyên Ly có ý gì. Mặc dù trước kia từng nghe nói qua Tuyên Ly có ý với Tưởng Nguyễn, nhưng gọi thân mật như vậy. Có chút kỳ quái.

Hắn nói. “Nàng… Rất hận ta nhỉ.”

Hận hắn nhỉ. Hận hắn kiếp trước đã từng đối đãi với nàng như vậy, lợi dụng nàng tổn thương nàng, cuối cùng hại nàng chết oan uổng. Tuyên Ly rốt cuộc hiểu rõ tại sao lâu nay, cứ luôn cảm giác Tưởng Nguyễn cất chứa hận ý sâu đậm với mình, hóa ra đều không phải ảo giác. Binh bại như núi ngã, hắn từ bỏ cuộc sống hoa lệ của một hoàng tử, trốn Đông núp Tây, lưng đeo tiếng xấu, đến khi ngủ một giấc, như nằm mơ thấy mười năm xuân thu, chợt tỉnh lại, chỉ còn lại bãi bễ nương dâu.

Giấc mộng kia hoàn toàn khác với hiện tại, hắn lấy được tất cả, lấy được ngôi vị hoàng đế, cao cao tại thượng, nhưng để có được vị trí ấy hắn đã hy sinh một người. Tưởng Nguyễn trong giấc mộng kia, dịu dàng xinh đẹp, cười rất ngọt, một lòng một dạ yêu hắn, sau đó bị hắn lợi dụng đến không còn một chút giá trị thặng dư.

Kết cục cuối cùng của giấc mộng kia, nghiệp lớn của hắn đã thành, nhưng lúc nào cũng cảm thấy cô đơn tịch mịch, chỉ cần nhớ tới bóng dáng dịu dàng xinh đẹp đó, liền cảm thấy tim đau một cách khó hiểu.

Hắn không phải người tốt lành gì, cũng sẽ không vì vậy mà áy náy, tại sao tim lại đau, chỉ vì hắn phát hiện trong quá trình lợi dụng nàng, bất tri bất giác bỏ ra một ít thật lòng. Chút thật lòng ấy nhìn qua nhỏ nhặt không đáng kể với hắn, nhưng trong ác mộng ngày sau ngày ngày hành hạ hắn, khi hắn phát giác được bản thân thật lòng, người ấy đã đi rồi. Trên đời không còn một người toàn tâm toàn ý yêu hắn như vậy nữa rồi.

Hắn nghĩ có lẽ ấy không phải chỉ đơn giản là một giấc mộng, nó đại biểu cho điều gì đó. Hắn biết tại sao đời này khi mình nhìn thấy Tưởng Nguyễn, luôn không nhịn được cảm thấy nàng phải thuộc về mình. Tưởng Nguyễn đích xác thuộc về hắn, thế nhưng chỉ là đã từng. Người chịu biết bao tổn thương trong giấc mộng ấy, lần này, không chỉ riêng hắn tỉnh mộng, Tưởng Nguyễn cũng tỉnh, cho nên nàng thanh tỉnh đến bên Tiêu Thiều, nàng toàn lực đối phó hắn, coi hắn là tử địch, cuối cùng lấy được kết cục hoàn toàn bất đồng với trong mộng.

Tuyên Ly theo Kỳ Mạn tới nơi này, hắn biết Kỳ Mạn muốn giết hai đứa con của Tưởng Nguyễn, hắn cũng muốn đoạt lại Tưởng Nguyễn. Đến hiện tại, hắn biết mình không thể cứu vãn nữa, đã không còn cơ hội quay đầu, Tuyên Phái nắm chắc cơ hội, hắn còn lại gì? Hắn không còn gì cả, nhưng hắn là Tuyên Ly, xưa nay hắn chưa từng nhận thua, biết ẩn nhẫn, nếu là Tưởng Nguyễn trong mộng, dù hắn không có gì cả, cũng sẽ không chút do dự đi theo hắn.

Nên hắn không cam lòng, hắn không còn gì cả, nếu như có thể có được Tưởng Nguyễn thì sao? Nữ nhân kia vốn thuộc về hắn.

Nhưng khi hắn thấy Kỳ Mạn xuống tay với con của Tưởng Nguyễn, đột nhiên nghĩ đến cảnh tượng cuối cùng nhìn thấy Tưởng Nguyễn trong mộng, nàng quỳ trên bậc thang cửu trọng, tóc tai bù xù, gương mặt xinh đẹp tràn đầy tuyệt vọng, đứa bé được nàng ôm trong ngực ngây ngốc, đó là Tuyên Phái. Nàng bảo vệ đứa bé ấy rất chặt, dù cùng đường bí lối, cũng sẽ không bỏ mặc con mình.

Nếu như con của Tưởng Nguyễn chết, quàng đời còn lại hẳn nàng sẽ sống như một cái xác biết đi. Tuyên Ly đột nhiên nghĩ, Tưởng Nguyễn trong mộng cái gì cũng không có, bây giờ, lại muốn phá hủy nàng lần nữa sao?

Hắn đột nhiên do dự, Kỳ Mạn đã ra tay, một khắc kia, Tuyên Ly không nghĩ gì hết, bay lên nghênh đón. Hắn không biết tại sao mình lại làm như vậy, lúc ngã xuống, đôi mắt hắn thậm chí còn có chút mờ mịt.

“Ta dĩ nhiên hận ngươi.” Tưởng Nguyễn nói. “Dù bây giờ ngươi cứu con ta, ta vẫn hận ngươi.” Trong đôi mắt xinh đẹp ấy không có một chút tình ý nào. Tuyên Ly đột nhiên nhớ ra rồi, đúng vậy, Tưởng Nguyễn trong mộng, chưa bao giờ dùng ánh mắt lạnh lùng như vậy nhìn hắn. Nàng luôn mỉm cười, dịu dàng nói chuyện với hắn, nàng luôn vô điều kiện thuận theo ý hắn.

“Nguyễn nhi, ta không cố ý…” Hắn muốn nói gì đó, hắn muốn nói mình không cố ý lợi dụng nàng, nhưng lời ra khỏi miệng, hắn lại đột nhiên phát hiện từ ngữ của mình rất nghèo. Từ mộng đến tực tế, mỗi một lần nhìn thấy Tưởng Nguyễn, tâm tư của hắn đều là lợi dụng. Lợi dụng nàng lấy được danh lợi, lấy được vị trí thiên hạ vô song kia. Nhưng cuối cùng khi lấy được rồi lại phát hiện, tất cả không hề tốt như mình tưởng tượng, hắn hối hận, chỉ có thể nuốt đau khổ vào lòng.

“Tuyên Ly, ngươi không cần nói gì cả. Ngươi nợ ta, ta đã tự mình đòi lại, giang sơn của ngươi, mưu kế của ngươi, nghiệp lớn của ngươi, nay đều bị phá hủy. Bây giờ, chỉ cần mạng ngươi, giữa ta ngươi không còn liên quan, ngày sau gặp nhau trên đường hoàng tuyền, chỉ là người đi đường, không dây dưa rễ má gì nữa.” Nàng nói một cách quyết liệt, nhưng vẫn nói rõ, muốn mạng Tuyên Ly.

Đã từng dịu dàng lưu luyến nay chỉ còn lại đao thương đối đầu ư? Trên gương mặt nàng không có lấy một tia xúc động, Tuyên Ly nghĩ, có lẽ kia thật sự chỉ là một giấc mộng thôi. Đó là giấc mộng cuối cùng, giấc mộng hoang đường về cuộc đời hắn. Thật ra hắn tình nguyện đó chỉ là một mộng, nếu Tưởng Nguyễn từ đầu đã là kẻ thù của hắn, từ đầu đã muốn đánh ngã hắn, từ đầu chưa từng có tình ý khác với hắn, thì thật tốt biết bao. Không có lợi dụng và tổn thương, cũng không có tiếc nuối và hối hận, từ khi gặp nhau cầm trong tay lưỡi đao mà không phải đóa hoa, thế mới đúng.

Nhưng hắn biết, ấy không phải một giấc mộng. Nàng đã từng thuộc về hắn sau đó lại rời đi, hắn không biết rốt cuộc mình đang làm gì. Hắn nói. “Ta có yêu nàng.”

Gân xanh trên trán Tiêu Thiều giựt một cái, Hạ Thanh và Tề Phong nhìn đến ngu người, Tuyên Ly này nói vậy là sao, ngay trước mặt Tiêu Thiều lại bày tỏ lòng mình với Tưởng Nguyễn. Nhưng Tuyên Ly là người đa tình như vậy sao?

Tưởng Nguyễn cười khẽ, nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt diễm lệ, chẳng qua sâu trong con ngươi toát ra lãnh ý, miệng phun ra lời tàn khốc vô tình, nàng nói. “Có liên quan gì đến ta đâu?”

Có liên quan gì đến ta đâu? Đúng thế, có liên quan gì với nàng đâu? Bản thân Tuyên Ly cũng không hiểu tại sao. Cả người hắn trở nên nặng nề, hắn nghĩ, khoảnh khắc cuối cùng trong mộng, hắn thật sự phát hiện mình từng yêu một cô gái, chẳng qua cô gái trước mặt xinh đẹp lạnh lùng, không còn là người kia nữa.

Hoặc đó chỉ là một giấc mộng không quan trọng, hoặc, cô gái trong mộng đã sớm chết rồi, người trước mặt này, là một người khác. Hắn đột nhiên cười giễu, không biết mình đang cười cái gì, cười nhưng lại rơi nước mắt, thắng làm vua thua làm giặc, ván này, hắn thua. Mà tận đến khi chết, cũng không biết mình thua ở đâu, có lẽ giấc mộng kia có thể dẫn dắt hắn, nhưng hắn không muốn tin tưởng giấc mộng kia.

“Tiêu Thiều, ta không bằng ngươi.” Hắn nói.

“Dẫn đi.” Tiêu Thiều sắc mặt lạnh lẽo, xoay người kéo tay Tưởng Nguyễn, thấp giọng dặn dò. “Cẩn thận sức khỏe.”

Ba ngày sau, công chúa Kỳ Mạn của Nam Cương sau khoảng thời gian mất tích rốt cuộc cũng được tìm thấy, khoảnh khắc cuối cùng bà ta đứng trên cửa thành, người mặc giá y, phệ tâm cổ khiến dung nhan bà ta càng thêm già nua tiều tụy, thậm chí nhìn qua có mấy phần đáng sợ. Nhưng dưới tình huống đó, vẫn hành động như một thiếu nữ, khiến người nhìn cảm thấy quỷ dị không rét mà run.

Kỳ Mạn đứng trên tường thành, nụ cười tùy ý, không biết đang cười cái gì, cuối cùng từ trên tường thành nhảy xuống. Trông cũng có mấy phần cương liệt của công chúa Nam Cương, chẳng qua bà ta làm ác quá nhiều, dân chúng không có hảo cảm với bà ta, tất nhiên không khen một câu, rối rít mắng ác nhân có ác báo, cùng lúc đó, Tuyên Ly bị giam trong nhà lao vì tử mẫu cổ phát tác, cũng đã chết.

Bởi vì Tuyên Ly là loạn đảng, lại là hung thủ hại chết tiên hoàng, không có tư cách vào hoàng lăng. Hoàng đế nhân từ, cho phép hắn được hạ táng, có điều lúc hạ táng đã mời thiên sư tới, không biết có ý gì. Có người suy đoán, tiểu hoàng đế trẻ tuổi muốn phong ấn linh hồn Tuyên Ly, không để hắn đầu thai chuyển thế. Có người cho rằng hành động này quá tàn nhẫn, dẫu sao vốn sinh cùng một gốc, tại sao phải làm đến độ đó, có người lại cho rằng làm vậy rất tốt, dẫu sao Tuyên Ly giết cha tạo phản thật sự là tội ác không thể tha.

Ngay sau đó, hoàng đế phong Cẩm Anh Vương phi thành nhất phẩm cáo mệnh phu nhân, lại cho phủ Cẩm Anh vương cha truyền con nối kế thừa tước vị. Tiêu Minh Sênh và Tiêu Nam Tự còn nhỏ tuổi đã có thân phận không ai dám động ở Đại Cẩm, so với hoàng tôn quý tộc còn cao quý hơn.

Nhóm đại thần đi theo thiên tử thiến niên ngày đầu cũng có tương lai xán lạn, nhất là tân quý trẻ tuổi, ví dụ như Liễu Mẫn Mạc Thông, trở thành lớp trung lưu mới. Về phần Lâm Úy, sau khi phụ tá hoàng đế lên ngôi, dần dần thoái ẩn, chỉ nói phải về làm quản gia. Mọi người chỉ nghĩ ông lại chơi chiêu như nhiều năm trước, nên lười xía vào.

Hôn sự của Tưởng Tín Chi và Triệu Cẩn cũng được tiến hành, Hạ Thanh và Lâm Tự Hương lại không thuận lợi như vậy, Lâm Tự Hương vẫn chưa hài lòng với Hạ Thanh, con đường truy thê của Hạ Thanh hẳn còn xa. Chuyện kết thân của Lộ Châu và Liên Kiều cũng được chuẩn bị, tóm lại trong phủ đều là không khí vui mừng, nhưng khiến người khách yêu thích nhất, vẫn là hai bé con.

Tiêu Minh Sênh và Tiêu Nam Tự lớn rất nhanh, lại vô cùng đáng yêu, bình thường Tiêu Minh Sênh lãnh khốc y như lão cha mình, trừ Tưởng Nguyễn, gặp ai đều là mặt đơ. Lâm quản gia nói tính khí cậu bé giống với Tiêu Thiều khi còn nhỏ y như đúc, về phần Nam Tự luôn cười híp mắt, nhưng lại là chuyện gia làm chuyện xấu trong tối. Hai tiểu bảo bối này ngày ngày khiến phủ Cẩm Anh vương huyên náo đến người ngựa trầy trật, khiến người ta dở khóc dở cười. Tưởng Nguyễn cũng bận rộn không ngừng, thoáng cái đã đến mùa xuân.

Hôm nay, Tưởng Nguyễn đang ở trong phòng thu dọn giấy vụn Minh Sênh và Nam Tự xé, bé con đang lúc lớn, bắt đầu học cầm nắm đồ, khắp nơi đều là giấy bị xé nát. Tưởng Nguyễn khom người dọn dẹp, bất chợt bị một đôi tay vòng lấy eo.

“Làm gì vậy?” Tưởng Nguyễn quay đầu lại, Tiêu Thiều cà vào cổ nàng, người này càng lúc càng dính người, nhất là rất thích đọ sức với Minh Sênh, hai cha con minh tranh ám đấu, Tưởng Nguyễn trấn an lớn còn phải trấn an nhỏ, rất nhức đầu.

“Mấy ngày nữa cùng ta đi Giang Nam.” Tiêu Thiều nói. “Hoàng thượng phái người đi tuần kiểm.” Nói là tuần kiểm, thật ra là đi du ngoạn. Tuyên Phái cố ý an bài, Tiêu Thiều dĩ nhiên không chút khách khí đón nhận.

“Con thì làm sao đây?” Tưởng Nguyễn nói. “Dẫn đi cùng chỉ sợ không tiện.”

“Không dẫn theo.” Tiêu Thiều ôm nàng chặt hơn chút, thấp giọng nói. “Lớn như vậy rồi, ở lại trong phủ, hai người chúng ta đi thôi.”

“Lớn như vậy rồi?” Tưởng Nguyễn cười mắng. “Con mới bây lớn? Vậy mà huynh cũng nói ra được! Con còn chưa biết nói chuyện đâu! Nghe nói tuổi này sẽ học nói, ta muốn nghe con gọi mẹ.”

Đang nói, chỉ thấy trên giường nhỏ “ùm” một tiếng, hai người đồng thời quay đầu nhìn, hai huynh muội vốn đang ngủ không biết đã tỉnh từ lúc nào. Tiêu Minh Sênh lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiêu Thiều, Tiêu Thiều trừng lại, đột nhiên Nam Tự toét miệng cười, điềm nhiên nói. “Cha —— ”

TOÀN VĂN HOÀN


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.