Sau đó Hứa Lê nghe thấy giọng nói được loa phóng thanh khuếch đại: “Người già, trẻ em, phụ nữ mang thai ưu tiên lên xe khách lớn, những người khác lên xe tải cho tôi, ai dám làm loạn, hôm nay đừng lên xel”
Lời vừa đứt, những người lính bên cạnh đều quay lại, giơ s.ú.n.g lên. Ủy lực của vũ khí nóng là tuyệt đối. Những người ồn ào trong lòng chắc chắn vẫn không phục nhưng cũng không đám nói nhiều, rụt đầu rụt cổ vội vàng lên xe. Mất hơn nửa tiếng, cuối cùng mọi người cũng lên xe hết.
Lúc này cũng không ai cân nhắc chuyện quá tải hay không quá tải nữa, chỉ cần có thể chen vào là chen vào, xe khách lớn bình thường giới hạn chở năm mươi bốn người, cố nhét vào cả trăm người, sau khi tất cả mọi người chen vào đều không thể nhúc nhích. Dù sao một xe một tài xế, hai người tính là tiêu chuẩn, một xe ba người, chen như vậy cũng phải ít nhất hai mươi xe, tức là sáu mươi người tính, còn có những người tính hộ vệ trên xe việt dã, tách ra một nhóm lớn như vậy, bên điểm cứu hộ cũng ít người đi. Mọi người đều lên xe, xe bắt đầu chạy.
Xe của Hứa Lê là xe thứ tư khởi hành, với vị trí ngồi của Hứa Lê, tầm nhìn khá tốt.
“Em thắt dây an toàn đi.”
Trương Hưng đột nhiên nói với Hứa Lê, cũng không quên nhắc nhở anh em Dương Trình Trình phía sau: “Hai đứa cũng thắt dây an toàn trước đi.”
Dương Trình Trình ngoan ngoãn dùng dây an toàn trói mình và em gái lại, Hứa Lê chỉ nhìn Trương Hưng một cái, lắc đầu từ chối: “Không cần.”
Trương Hưng bất lực: “Tình hình đường xá bên ngoài không tốt, dây an toàn có thể giúp em ngồi vững.”
Hứa Lê không tay chuyển. Trương Hưng ít nhiều cũng biết đứa trẻ Hứa Lê này rất cố chấp, cũng không khuyên cô nữa, dù sao anh ở bên cạnh, mặc dù bị thương nhưng vẫn có sức kéo một đứa trẻ.
Đúng như Trương Hưng nói, tình hình đường xá bên ngoài rất tệ.
Con đường họ rời đi là con đường mà đội cứu hộ đã dọn dẹp một lượt khi vào nhưng bây giờ tình hình khác, không có ai dọn dẹp cẩn thận, những bộ phận nhỏ, chướng ngại vật nhỏ không ảnh hưởng đến việc lái xe bị bỏ lại sẽ khiến xe xóc nảy khi cán qua. Có mấy người bị thương mặt đã tái nhợt hơn vì xóc.
Hứa Lê nhìn một cái, rồi thu hồi tầm mắt, lặng lẽ nhìn ra đường phố bên ngoài. Phạm vi mà đội cứu hộ có thể dọn dẹp và duy trì là có hạn, trong phạm vi một km gần như không thấy thây ma nhưng sau khi đi ra khỏi phạm vi một km của điểm cứu hộ, thây ma trên đường đã nhiều hơn.
Ngày tận thế mới bùng phát ba ngày nhưng đường phố bây giờ đã hoàn toàn khác so với ba ngày trước. Khắp nơi tràn ngập hơi thở hoang tàn xám xịt, không giống như hòa bình chỉ mới biến mất ba ngày, mà giống như ba tháng không có người quản lý thành phố này.
Nơi đây từng là lãnh địa của loài người nhưng sau ngày tận thế, tất cả những người còn sống đều buộc phải rời bỏ nhà cửa, xây dựng nơi ở mới ở những nơi xa thành phố. Dù vậy, căn cứ bên kia cũng không thể coi là an toàn.
Thây ma, động vật thây ma, động vật biến dị, thực vật biến dị… Những thứ này sẽ dần dần xuất hiện.
Có lẽ biểu cảm của Hứa Lê quá kỳ lạ, Trương Hưng nhìn cô mấy lần, rồi một bàn tay to che trước mắt Hứa Lê: “Nếu sợ thì đừng nhìn nữa.”
Hứa Lê: “…”
Cô ngẩng đầu nhìn Trương Hưng, có chút không hiểu tại sao Trương Hưng lại thân mật với cô như vậy.
Lúc đầu Hứa Lê chỉ nghĩ Trương Hưng là một người tốt bụng không thể kiềm chế lòng thương hại đối với trẻ con nhưng anh đối xử với anh em Dương Trình Trình và cô cũng không giống nhau.