Hệ thống như không tôn lại, không hê lên tiếng. Hứa Lê cũng không so đo với nó, cũng không trì hoãn, trực tiếp mở mức tiêu hao năng lượng lớn nhất, lần đầu tiên chủ động lao về phía thây ma. Thây ma trông có vẻ phấn khích, cũng gào lên lao tới. Sau đó nó nhanh chóng bị đánh bay ra ngoài. Lần này, sức mạnh và tốc độ rõ ràng mạnh hơn hẳn là Hứa Lê.
Cô không có ý định nương tay với thây ma, dù sao cơ giáp cũng có thời gian sử dụng, cô không quan tâm đến điều gì, chỉ vội vàng nói một câu với trưởng căn cứ thành phố S truyền đến trong tai nghe: “Tôi có thể giải quyết được, tạm thời không cần quan tâm.”
Sau đó tao thăng về phía thây ma. Con thây ma đó thực sự rất mạnh.
Nhưng bản thân Hứa Lê là dị năng giả cấp mười, vốn dĩ khi chưa có cơ giáp cũng có thể dây dưa với con thây ma này, có sự gia tăng của cơ giáp, bây giờ chính là Hứa Lê đè thây ma ra đánh.
Nhưng như mọi người đều biết, đặc điểm của thây ma chính là chịu đòn giỏi.
Hứa Lê thậm chí còn đục thủng đầu nó, cũng không thể khiến nó chết, thậm chí còn khiến Hứa Lê phát hiện ra… nó không có tinh hạch.
Sao lại không có tinh hạch?
Nếu không có tinh hạch, tử huyệt của nó ở đâu?
Ánh mắt Hứa Lê tối sầm lại, cô nhìn thời gian đã trôi qua mười bảy phút, lúc tấn công thây ma ra tay càng tàn nhẫn hơn.
Cho dù không g.i.ế.c chết, cũng phải đánh cho con thây ma này tàn phế trước khi thời gian sử dụng cơ giáp kết thúc, tạo cho bản thân không có cơ giáp một cơ hội chiến thắng.
Hứa Lê càng đánh càng hăng, đòn tấn công của thây ma rơi vào dị năng hoặc cơ giáp đều không gây ra thương tổn cho Hứa Lê. Nhưng nếu đòn tấn công của Hứa Lê thực sự rơi vào người thây ma thì dù lớn hay nhỏ cũng đều là một vết thương. Hơn nữa Hứa Lê rất gian xảo, chỉ nhắm vào tay phải của nó mà đánh.
Sau khi mài mòn gần năm phút, cuối cùng Hứa Lê cũng tháo được tay phải của nó. Tay đã tháo ra, Hứa Lê cũng không dám tùy tiện vứt lung tung, trực tiếp dùng dị năng phong ấn lại, đề phòng con thây ma đặc biệt này còn có thể nối tay lại, cô trực tiếp nhét tay vào kho. Lúc nhét vào, cô cảm thấy một cảm giác tắc nghẽn.
Nhưng Hứa Lê vẫn cố nhét vào. Thây ma gào lên một tiếng, Hứa Lê hứng thú bừng bừng, tiếp tục xông lên. Thời gian có thể sử dụng cơ giáp đã dần giảm xuống, sau khi Hứa Lê tháo cả bàn tay trái của thây ma, thời gian đếm ngược của cơ giáp đã còn 6 phút.
“Hứa Lê, tấn công bụng.”
Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nói của Hứa Vân Thâm. Hứa Lê cũng không kịp hỏi Hứa Vân Thâm làm sao biết cô đang ở đây đánh thây ma đặc biệt, cũng không có thời gian hỏi Hứa Vân Thâm phán đoán thế nào, cô quyết định tin vào đầu óc của Hứa Vân Thâm. Vì vậy, đòn tấn công của cô đã thay đổi hướng, trước đây là nhắm vào đầu và tứ chi, bây giờ là nhắm vào bụng.
Đòn tấn công này, cô đã phát hiện ra sự khác biệt rõ ràng. Trước đây khi cô tấn công đầu, thây ma cũng sẽ bảo vệ đầu của mình, khiến Hứa Lê có ảo giác đầu rất quan trọng. Thậm chí trước đây khi Hứa Lê tấn công tim, nó cũng bảo vệ, sau đó tim cũng khô quắt, không phải điểm yếu.
Bây giờ tấn công bụng, thây ma bảo vệ càng nghiêm ngặt hơn. Hoàn toàn không cho cô cơ hội chạm vào. Điều này đã có thể nói rõ tình hình rồi.
Mắt Hứa Lê sáng lên, không chút do dự tấn công dữ dội vào thây ma.