Gặp nhau rồi thật khó nói lời tạm biệt, bốn người tụ tập không bao lâu thì phải đường ai lấy đi rồi, Lâm Tất Tất khóc như mưa.
“Ôi trời, đừng khóc, cũng không phải không thể gọi video, gửi tin nhắn, có gì mà phải khóc.” Thang Nguyên an ủi Lâm Tất Tất, không hề chú ý đến giọng của của bản thân cô cũng có tiếng nức nở.
“Tớ còn chưa kịp đi chơi với các cậu…” Lúc này Lâm Tất Tất vô cùng hối hận, tối qua không nên uống say, nên cùng các cậu ấy nói chuyện.
“Được rồi, chẳng phải lúc chúng ta đi sắm đồ cũng đã đi chơi rồi à?” Một người bạn cùng phòng khác lau nước mắt cho Lâm Tất Tất: “Còn nữa, chúng tớ đến đây cũng không phải đi du lịch, chúng tớ đến để chứng kiến hạnh phúc của cậu, việc đã hoàn thành là được rồi.”
Sau khi mấy người tạm biệt, Thang Nguyên thần bí nháy mắt với Lâm Tất Tất: “Có một món quà khác tớ để ở dưới gối trong phòng tân hôn của cậu đó!”
Tối qua Lâm Tất Tất và Triệu Thanh Nhượng ngủ ở phòng ngủ phụ, không ngủ trong phòng ngủ chính phủ đầy hoa hồng đó, thế nên cô vẫn chưa biết Thang Nguyên chuẩn bị “niềm vui bất ngờ” gì cho cô.
Quay về nhà, Lâm Tất Tất vào phòng ngủ chính tìm đồ dưới gối.
“Sao lại không có cái gì hết vậy?”
“Tìm cái gì vậy?”
“Quà tặng… Thang Nguyên tặng em.”
“Ồ, cái đó, anh đã cất đi rồi.”
“Cất đi rồi?” Lâm Tất Tất có một dự cảm không tốt: “Anh nhìn thấy rồi?”
“Thấy rồi.” Triệu Thanh Nhượng rất bình tĩnh.
“Nó… là cái gì?”
Triệu Thanh Nhượng nở nụ cười tiêu chuẩn: “Một cây gậy mát xa màu hồng phấn, một trứng rung tình yêu, còn có một cặp kẹp vú.”
Lâm Tất Tất: …
Cười không nổi. Cô biết Thang Nguyên không tặng thứ gì nghiêm chỉnh mà.
Triệu Thanh Nhượng nghiêng người vây cô ở sau cửa: “Làm sao nhỉ, hình như bạn thân của em rất lo lắng cuộc sống về đêm của em? Có phải em không hài lòng anh không?”
“Hài lòng, hài lòng, vô cùng hài lòng!” Lâm Tất Tất vội vàng giơ ba ngón tay lên thề: “Em thề!”
Hôm nay thân thể nhỏ bé của cô không được, bây giờ cô vẫn còn cảm thấy rã rời đây.
Ánh mắt của Triệu Thanh Nhượng vẫn nguy hiểm như cũ: “Không sao, không hài lòng cũng không sao, lần sau chúng ta có thể thử mấy đồ chơi đó một chút.”
Lâm Tất không còn lời gì để nói, cô đã nói rất hài lòng rồi mà!
Lâm Tất Tất bắt đầu giả ngốc: “Ôi, cái usb của em đâu rồi nhỉ? Lúc trước bác bác sĩ Tần đó còn hỏi em số liệu, em đi tìm xem để còn gửi cho anh ta…”
Lâm Tất Tất chạy đến phòng sách, Triệu Thanh Nhượng ở phía sau nhìn Lâm Tất Tất tìm đồ, sờ mũi cười: “Hình như phòng sách cũng không tồi.”
“Lộp bộp—”
Sách trong tay Lâm Tất Tất rơi xuống.
*
Có thể là do khi vừa mới yêu đã ở cùng nhau, sau khi Lâm Tất Tất kết hôn cũng không hề cảm thấy có gì thay đổi trong cuộc sống, ngoại trừ mỗi tháng nhiều hơn một bữa cơm tụ họp gia đình.
Nói đến bữa cơm tụ họp gia đình này, Lâm Tất Tất không thể không bội phục Triệu Thanh Nhượng lớn lên trong gia đình có bầu không khí nghiêm túc như vậy lại không trở thành con mọt sách, tóm lại mỗi lần trước khi Lâm Tất Tất đi tụ họp gia đình thì đầy làm chuẩn bị đầy đủ… chuẩn bị học tập, không sai, chính là chuẩn bị học tập.
Đến nhà anh cô nhất định phải biết các thành quả nghiên cứu và luận văn quan trọng mới nhất của y học, nếu không lúc nói chuyện cô sẽ rất lúng túng. Tuy rằng Lâm Tất Tất biết chủ ý của ba mẹ Triệu Thanh Nhượng là không muốn cho bữa ăn trở nên buồn tẻ, nhưng chủ đề này thì thực sự rất tiêu tốn tế bào não.
Hôm nay, ông bà cuối cùng cũng không nói vấn đề học thuật nữa, bọn họ sửa thành giục đẻ.
Lâm Tất Tất cảm động muốn chảy nước mắt, cuối cùng cũng thay chủ đề khác rồi.
Mẹ Triệu thậm chí trong lúc thảo luận sự khác nhau giữa đông y và tây y thì bưng món súp rùa ra, múc cho cô và Triệu Thanh Nhượng một bát lớn: “Đến đây, đến đây, đến đây, tươi ngon, rất bổ.”
Lâm Tất Tất và Triệu Thanh Nhượng nhìn bát súp rùa trước mắt rơi vào trầm tư.
Lâm Tất Tất nhìn lén Triệu Thanh Nhượng, cảm thấy sắc mặt anh không được tốt, có thể là mẹ anh nghi ngờ năng lực của anh khiến cho anh cảm thấy vô cùng không hài lòng.
Triệu Thanh Nhượng đúng thật là không hài lòng, anh đã nói anh với Thất Thất vừa mới kết hôn không lâu, chưa muốn có con, mẹ anh sao lại nhắc đến chuyện này rồi?
Đầu rùa trong bát hướng về phía anh, dường như đang ngầm ám chỉ cái gì đó.