Trân Kim Bảo đi vào bếp, tuy sau khi c.h.ế.t không còn ngửi được mùi hương nữa, nhưng kinh nghiệm nấu bếp nhiều năm khiến ông ấy sáng mắt khi nhìn thấy nồi hầm.
“Súp táo đỏ và nấm tuyết! Chính là mùi này! Vào mùa xuân, uống một bát để bổ phổi thì vừa đẹp.” Trần Kim Bảo nhắm mắt lại và hít một hơi thật sâu, như có thể hít hơi nước ngọt ngào vào phổi của ông ấy.
Khi còn sống, ông ấy thích những món ăn thể hiện kỹ thuật của mình, ông ấy không thường xuyên tự nấu canh này, nhưng khi già, cân bồi bổ sức khỏe nên ông ấy mới ăn vài miếng, cũng không bận tâm nhiều.
Bây giờ không thể ăn nó, nhưng ông ấy vẫn nhớ nhung hương vị này.
Diệp Tuyên đóng lồng hấp lại, xoa xoa tay, bật lửa lên, lau tay rôi nhìn Trân Kim Bảo đang đi theo mình: “Đúng rồi, trước đây ông được chôn ở đâu, bị trộm vào ngày nào, tên của kẻ trộm mộ là gì?”
Trần Kim Bảo sửng sốt.
Ông ấy sợ làm đại sư không vui nên cũng không dám thúc giục, dù sao mộ ông ấy đã bị trộm hai năm, cũng không vội, không ngờ Diệp Tuyền lại hỏi chuyện này.
Trong suốt hai năm qua, ông ấy đã suy nghĩ vê những câu hỏi này nhiều lần, bây giờ bản thân đã có câu trả lời rõ ràng. Nhanh chóng trả lời xong, Trân Kim Bảo nhìn Diệp Tuyền rồi nhìn vào nồi đang bốc khói trắng, có vẻ ngập ngừng.
“Ông lo lắng thì khi ăn cũng không thể yên tâm, còn mười phút nữa là hấp xong, sau khi giải quyết xong, vừa kịp giờ ăn cơm.”
Trải qua những ngày ăn không ngon ngủ không yên, hiển nhiên là Diệp Tuyền rất ghét bất cứ thứ gì quấy rầy bữa ăn của mình.
Trần Kim Bảo bối rối muốn hỏi có phải bây giờ tìm người đã muộn rồi không, nếu đại sư dùng các phương thức huyền học, liệu có cần chuẩn bị gì không thì đã nhìn thấy Diệp Tuyền đang gọi điện.
Người ở bên kia lập tức bắt máy: “Xin chào Diệp nữ sĩ, tôi là Nghiêm Yên từ Cục quản lý. Trước đây cô muốn làm việc gì đó ý nghĩa trong thời gian nghỉ ngơi. Cô đã nghĩ ra việc muốn làm chưa? Chúng tôi có thể giúp gì cho cô không?”
Diệp Tuyên mở khung chat, gửi tin nhắn về chuyện của Trân Kim Bảo, chậm rãi nói: “Có quỷ bị hại muốn tố cáo, đây có thuộc phạm vi nghiệp vụ chỗ các cô không?”
Trân Kim Bảo trợn mắt há hốc mồm.
Chỉ là… ông ấy chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể gọi cảnh sát ngay cả khi đã chết.
Vẫn có người lo việc này à? Cái này quá khoa học rồi!
Cục quản lý, tên đầy đủ là Cục quản lý và quy hoạch sức mạnh siêu nhiên Hạ quốc.
Đầu tiên, đội trưởng đội hành động Nghiêm Yên nghe thấy một tiếng chuông đặc biệt, cô ấy ném tà tu đang thẩm vấn ra, lao ra ngoài rồi nhanh chóng trả lời điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng đến mức như có thể nổi trên mặt nước, giống như đã từng tham gia một khóa học dịch vụ chăm sóc khách hàng.
Các thành viên khác trong đội trực ban nhìn nhau, không ai nghĩ rằng chị đại lại dùng lượng linh lực khan hiếm của mình để tìm điện thoại, từng người một kinh ngạc đi đến, cầm điện thoại lên lặng lẽ mà điên cuồng gửi tin nhắn:
“Đội trưởng, người đó đã đồng ý gia nhập à? Thật không, sau này chúng ta sẽ có viện binh mạnh sao?! Đó là lão đại cấp cao được nhắc đến khi âm phủ liên lạc với chúng ta! Một nửa sứ giả của âm giới! Sao chị lại lừa được… à không, thuyết phục được cô ấy?”
Nghiêm Yên giơ tay trấn áp các thành viên trong đội đang kích động, giọng nói bình tĩnh, không làm Cục mất mặt, nhưng nụ cười trên môi lại cho thấy cô ấy cũng đang mong đợi.
Chính phủ quản lý trật tự của nhân gian, địa phủ quản lý trật tự đối với người sau khi c.h.ế.t và việc đi đầu thai của quỷ hồn, rất ít giữ liên lạc và hợp tác.
Nghe nói hơn 20 năm trước, địa phủ đã tìm đến chính phủ để tổ chức lại trật tự của quỷ hồn sau chiến tranh, Cục quản lý cũng dần được thành lập sau đó.