Edit: Khả Khả
Lý gia không có trưởng bối, Lâm Ngọc là nàng dâu mới không cần dậy sớm thỉnh an. Sau khi Lý Hạc Mình đi rồi, nàng leo lên giường ngủ tiếp. Nhưng không có cánh tay gối, nàng không thể ngủ ngon. Sau một hồi trằn trọc, nàng bị Trạch Lan hấp tấp chạy vào đánh thức.
Tính tình Lý Hạc Minh kỳ cục, bằng hữu bên ngoài không có mấy ai, người hầu hạ bên người cũng chẳng có. Lâm Ngọc không giống hắn, ban đêm nàng muốn uống trà hay đi tiểu đêm, cần có người cầm đuốc đi theo. Đêm qua Trạch Lan muốn ở ngoài hầu đêm, nhưng Lý Hạc Minh không muốn để người lại.
Trạch Lan không dám làm trái ý hắn, đành sáng ra mới đến hầu hạ Lâm Ngọc, nàng còn lo lắng nếu buổi tối tiểu thư khát, cô gia có thể rót trà cho tiểu thư hay không.
Trạch Lan dậy sớm, Lý Hạc Minh đã đi rồi, nàng thấy Lâm Ngọc còn nghỉ ngơi nên đã chuẩn bị mang chăn giường và xiêm y đi giặt, nhưng nàng thấy một thứ đồ đã biến mất, chuyện lớn ập đến rồi.
“Tiểu thư, tiểu thư!” Nàng bước nhanh vào cửa, sau khi nhìn thấy trong phòng ngập tràn sắc đỏ hỉ, nàng mới nhớ ra, Lâm Ngọc đã không còn là cô nương chưa xuất giá nữa, vội bịt miệng sửa lời: “Phu nhân! Không xong rồi!”
Trạch Lan tính tình bộp chộp, nhưng đây là lần đầu tiên Lâm Ngọc thấy nàng hoảng hốt như vậy. Lâm Ngọc vội bò dậy từ giường, đang định hỏi “làm sao” thì nàng liền đỡ eo mình trước, rên lên: “Ui”
Khi trời chưa sáng, Lý Hạc Minh đã đi rồi, nàng ngủ thêm hai canh giờ nữa, tất cả mệt mỏi đều tích tụ trong cơ thể, eo đau chân mỏi, bên dưới càng khó chịu hơn.
Trạch Lan vào tìm kiếm ở mép giường, cuối cùng quỳ xuống mặt đất xem ở khe hở phía dưới.
Lâm Ngọc thấy Trạch Lan như vậy, vội vén màn giường nói với Trạch Lan đang nằm bò dưới đất: “Có chuyện gì vậy?”
Trạch Lan ngẩng đầu, mếu máo nhìn Lâm Ngọc: “Phu nhân, không thấy nguyên khăn đâu hết!”
Lâm Ngọc ngẩn ra, nguyên khăn là vật quan trọng trong đêm tân hôn, lạc hồng trên nguyên khăn tượng trưng cho trinh tiết của nữ tử. Hôm sau, tân lang phải cầm nguyên khăn đến cho trưởng bối kiểm tra, để sau này sẽ đốt xuống trình cho tổ tông.
Giờ không thấy đâu, thật sự không hay chút nào.
Lâm Ngọc nhịn đau bước xuống giường: “Đã đi tìm chưa? Lần cuối cùng ngươi nhìn thấy hôm qua là khi nào?”
Nàng vừa hỏi, Trạch Lan đã bật khóc: “Lúc đó nô tì không nhìn rõ, quấn chăn đệm thành một cục ôm ra ngoài, nghĩ là nó lẫn trong đó, nhưng vừa rồi xem lại, thì không thấy đâu nữa!”
Trạch Lan nói xong, lấy xiêm y hầu hạ Lâm Ngọc mặc vào, sau đó đến cạnh giường.
Lâm Ngọc hỏi: “Tìm được chưa?”
Trạch Lan đau khổ lắc đầu.
Lâm Ngọc im lặng một lát, nàng ngẫm nghĩ, rồi nói: “Đừng vội, có lẽ Lý Hạc cầm đi rồi cũng không chừng, đợi hắn về đi ta hỏi hắn xem sao!”
Trạch Lan vẫn ủ rũ: “Lỡ như cô gia không lấy thì sao?”
Lâm Ngọc cũng không biết, nàng mím môi: “Hỏi rồi tính sau!”
Mỗi ngày Lý Hạc Minh đều bận đầu tắt mặt tối, Lâm Ngọc đợi đến đêm.
Hôm nay, trời vẫn lạnh như vậy, mới chạng vạng mà trời đã tối đen, còn nhỏ vài hạt mưa, cả Đô Thành bị sương mù bao phủ, phát ra cái lạnh sởn gai ốc.
Hôm qua Lý Hạc Minh làm nàng quá tàn nhẫn, hôm nay mỗi bước đi đều khiến Lâm Ngọc đau nhức, cho nên đến cửa phòng cũng lười bước đi, chỉ ở trong phòng cả ngày.
Khi Lý Hạc Minh trở về, nàng đang ngồi ở cạnh lo xem danh mục quà khách tặng, xem thử có đồ nào có thể lấy ra dùng không, còn lại đưa vào nhà kho của Lý Hạc Minh.
Lý Hạc Minh dậy sớm chỉ mặc một bộ quan phục, khi về có khoác thêm một chiếc áo choàng bên ngoài, không biết ở đâu ra, có lẽ là xiêm y hắn để ở Bắc Trấn Phủ Tư.
Lý Hạc Minh rất cao, khoác thêm chiếc áo choàng khiến khí thế hắn càng thêm bức người, hắn đặt dù ở ngoài cửa, khi bước vào phòng, hắn chắn nửa ánh nến hắt lên tường.
Trạch Lan thấy Lý Hạc Minh quay về, nàng biết điều không quấy rầy đôi tân phu thê này, lặng lẽ lui xuống.
Lý Hạc Minh thấy Lâm Ngọc nhìn chằm chằm hắn từ lúc hắn bước vào cửa đến giờ, nói: “Nhìn cái gì, mới một ngày không gặp, đã không nhận ra ta nữa sao?”
Hắn đùa giỡn với nàng bằng gương mặt nghiêm túc, Lâm Ngọc không trả lời, nhẹ giọng hỏi: “Cái khăn….có phải ngươi lấy đi rồi không?”
Lý Hạc Minh vừa cởi áo choàng vừa đáp: “Khăn nào?”
Lâm Ngọc cảm thấy có chút xấu hổ, ấp úng nói: “Là nguyên khăn!”
Hắn liếc qua vành tai ửng đỏ của nàng, móc áo choàng lên giá: “Không có!”
Lâm Ngọc và Trạch Lan đã lục lọi nát cái phòng này rồi mà vẫn không có, bây giờ Lý Hạc Minh lại nói không lấy, nàng nôn nóng: “Trên giường hỉ luôn có một tấm khăn, ngươi thử nhớ lại xem, có phải đã lấy cất rồi không?”
Lý Hạc Minh nghe giọng sốt ruột của nàng, hắn hỏi: “Tìm không thấy sao?”
Lâm Ngọc khẽ gật đầu: “Ừm!”
Nàng lo lắng cả một ngày, vậy mà lúc này Lý Hạc Minh hửng hờ đáp: “Tìm không thấy thì thôi!”
Với ngữ khí kia của hắn hình như hắn không biết tục lệ của nguyên khăn, Lâm Ngọc nói: “Phải đem thiêu, trình cho tổ tông biết, cái này không ai nói với ngươi sao?”
Lý Hạc Minh thật sự không biết, hắn nhíu mày: “Thiêu cái kia để làm gì?”
“Ai da, sao ngươi hỏi nhiều quá vậy!” Lâm Ngọc nói: “Dù sao thì thứ đồ kia cũng không thể thiếu được!”
Lý Hạc Minh nhìn nàng: “Thiếu thì sẽ thế nào?”
Lâm Ngọc khẽ siết bàn tay: “Ngươi thật sự không hiểu sao? Ý nghĩa của nguyên khăn lạc hồng là biểu thị trinh tiết của thê tử trong đêm tân hôn, nếu không có, tức là ý chỉ ta không trong sạch!”
Chuyện của nàng và Lý Hạc Minh có rất nhiều khúc chiết, thời gian trước, trên phố lan truyền rất nhiều tin đồn, bây giờ hai người thành thân rồi, không biết có bao nhiêu người ngồi đợi để hả hê, chế giễu.
Nàng rũ mắt, nói: “Có rất nhiều người rảnh rỗi đi đồn đoán, nói ta đã thất tiết ở chỗ người khác!”
Lý Hạc Minh thân là nam nhi, hắn không thể nào hiểu được nguyên khăn kia quan trọng với Lâm Ngọc thế nào. Dường như hắn chỉ nghe được nửa câu sau, trầm giọng nói: “Người khác? Ai? Dương Kim Minh?”
Lâm Ngọc nói “trời” với hắn, hắn lại nói “đất” với nàng, nàng nhíu mày: “Đang yên đang lành ngươi nhắc đến hắn làm gì? Hắn có liên quan gì ở đây?”
Lý Hạc Minh cúi đầu nhìn nàng: “Không liên quan? Nếu Dương gia không xảy ra chuyện, thì Lâm gia đã sớm bàn đến chuyện thông gia với Dương phủ rồi, còn nàng mặc nhiên ngồi ở nhà đợi làm thê tử của Dương Kim Minh!”
Lâm Ngọc cả giận nói: “Ai nói ta gả cho hắn?”
Lý Hạc Minh hiểu rõ hơn ai hết, nhân duyên của Lâm Ngọc không do nàng định đoạt. Nên sau chuyện bị từ hôn, mỗi bước đi cho đến bây giờ đều do hắn cưỡng cầu.
Hắn nói: “Nếu ta không thỉnh hoàng thượng tứ hôn, nàng có dám nói mình hoàn toàn không có khả năng với hắn không? Sòng bạc cũng đã mở cược, xem xem hai nhà Dương Lâm khi nào sẽ đính hôn kìa!”
Lâm Ngọc nghe hắn càng nói càng sai, liền lớn giọng quát: “Lý Hạc Minh!”
Lý Hạc Minh nghe tiếng quát của nàng, liền ngưng lại, hắn nhìn nàng một lúc lâu, sau đó quay lại câu chuyện lúc đầu: “Nếu nàng đã để ý tới chiếc khăn kia đến vậy, chi bằng tối nay làm một chiếc khăn khác đi!”
Dứt lời, hắn lạnh mặt khom lưng định ép Lâm Ngọc dựa ra ghế.
Đột nhiên hắn đến gần, Lâm Ngọc mở to mắt, nàng cho rằng hắn muốn “hành” nàng nữa. Nếu như giống đêm hôm qua, ngày mai nàng sẽ không thể hồi Lâm phủ được mất.
Nàng quơ tay đẩy hắn theo bản năng, nhưng nhất thời không kiểm soát được, ma xui quỷ khiến lại tát lên mặt Lý Hạc Minh.
“Bốp” một tiếng giòn tan, ánh nến nổ tí tách, mành trướng khẽ lung lay, âm thanh phát ra, trái tim Lâm Ngọc cũng run rẩy theo.
Ánh trăng trong veo soi sáng ngoài cửa sổ, cơn mưa phùn thổi cánh hoa Mơ trong viện, không khí trong phòng trở nên yên lặng.
Lâm Ngọc trơ mắt nhìn Lý Hạc Minh nghiêng đầu qua vì bị nàng tát, rất nhanh, má trái hiện lên nửa dấu tay.
Cái tát này hoàn toàn ngoài ý muốn, nhưng sắc mặt kia của Lý Hạc Minh hình như không cho là vậy, vì hắn rất rõ bản thân mình từng bước ép nàng gả cho hắn thế nào.
Lần đầu tiên Lý Hạc Minh bị người khác vả vào mặt, hàm hắn căng chặt, gân xanh nổi lên thái dương. Mặt hắn lạnh lùng quay đầu lại, giữa mày nhíu chặt, hai mắt nhìn chằm chằm Lâm Ngọc.
Rất hiếm người không khiếp sợ trước khí thế này của hắn. Lâm Ngọc bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, giọng nhỏ lại, dáng vẻ có chút lo lắng, lại có chút hối hận.
“Ta……”
Nàng muốn nói gì đó, nhưng Lý Hạc Minh lại không muốn nghe, hắn đứng lên, túm Tú Xuân Đao trên bàn, xoay người bước ra ngoài, ngay cả dù cũng không lấy.
Bên ngoài mưa rả rích, Lâm Ngọc ngơ ngác nhìn, dưới ánh nến mờ ảo, bóng dáng Lý Hạc Minh đi ra xa, chỉ để lại những dấu chân ướt trên đất.
Khả: Có cái khăn không mà cũng cự lộn!!!
——oOo——