Hàm Ngọc - Trường Thanh Trường Bạch

Chương 59: H!



Edit: Khả Khả

Ánh đuốc lay động trong thư phòng, trong mắt Lâm Ngọc giống như những vì sao lấp lánh giữa trời đêm. Lý Hạc Minh bị nàng nhìn như vậy, thật khó để hắn bật ra từ “không”.

Hắn nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra, nhìn nàng thật sâu, nhẹ nói: “Ta cầu xin Thê Thê…”

Hắn cúi đầu, ngậm vú nàng, vô cùng thành khẩn, nói: “Thê Thê thương ta…”

Âm thanh trầm khàn lọt vào tai Lâm Ngọc khiến nó tê dại, đây là lần đầu tiên nàng nghe Lý Hạc Minh cầu xin người khác, thật không ngờ, đây cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn cầu người.

Nàng giữ lời, đỏ mặt ưỡn ngực dâng vú cho hắn, đầu lưỡi mềm mại phủ lên đầu vú. Khi thì hắn mút mạnh, khi thì nhẹ, động tác chậm rãi nhưng đúng trọng điểm, chiếc mũi hắn chọc lên bầu vú mềm lún sâu.

Khi ăn, hắn hoàn toàn yên lặng, chỉ phát ra tiếng nước không hề che giấu, đầu lưỡi đá lên đầu vú. Khi môi hắn ngậm vú nàng mút mạnh, Lâm Ngọc có cảm giác nơi kia cũng bị hắn ăn.

Lâm Ngọc ôm đầu hắn rên rỉ, ngón tay luồn vào tóc hắn nắm sau gáy: “Ưm…xiêm y sắp rớt…” Lý Hạc Minh nghe vậy vẫn không ngẩng đầu, đưa tay nắm áo khoác đang rơi xuống khuỷu tay kéo về lại vai, che tấm lưng mảnh khảnh của nàng, chỉ lộ ra nhũ thịt no đủ phía trước.

Hắn ăn rất chậm, không biết có phải vì ngậm lâu cho nên nếm được vị sữa của nàng hay không, mà hắn bắt đầu dùng sức, nhe răng như muốn cắn nàng, hắn đưa răng day day đầu vú, hận không thể hút ra được sữa.

Lâm Ngọc chịu không nổi, túm chặt tóc hắn: “Đừng…a…Nhị Ca… đừng cắn ta…đau…”

Lý Hạc Minh ngẩng đầu, thấy nàng đau đến mức hai mắt ngấn lệ, hắn khẽ động yết hầu, hôn lên môi nàng, đầu lưỡi đảo qua răng môi nóng ướt rồi rút lui, nhận sai không chút do dự: “Ta sai rồi!”

Hắn nhận sai rất dứt khoát, nhưng lại không đảm bảo là lần sau có tái phạm nữa hay không. Hắn cúi đầu nhìn nhũ thịt của Lâm Ngọc bị hắn ngậm đến ướt đẫm, đưa tay xoa nhẹ dường như an ủi.

Vú nàng mịn màng mềm mại, vừa rồi bị hắn làm ướt giờ đây xoa lên sẽ phát ra âm thanh khiến người khác đỏ mặt. Bàn tay thô ráp nắm chặt vú mềm, thịt vú tràn ra các khe hở của ngón tay, hắn thả lực, vú thịt kia lại ngoan ngoãn nằm trong tay hắn.

Xoa nắn thôi vẫn chưa đủ, ngón tay thô ráp véo lấy đầu vú và quầng vú phấn hồng, dùng sức kẹp chặt kéo căng ra như vắt sữa rồi lại buông ra, sóng thịt rung lên, tạo nên hình ảnh vô cùng dâm mỹ. Nếu Lâm Ngọc thật sự mang thai, có khi sẽ bị hắn làm cho bắn sữa.

Lâm Ngọc vừa nhìn thoáng qua, lập tức xấu hổ nghiêng đầu né tránh, nhưng trong miệng lại không áp chế được tiếng rên cùng tiếng thở dốc.

Chơi vú chán chê rồi, lúc này, Lý Hạc Minh cởi tiết khố nàng, tách hai chân nàng ra, đưa tay xoa xoa khe huyệt chật hẹp của nàng.

Có lẽ đã bị hắn thâm nhập vài lần trước đó, nên ngón tay hắn vừa mới chạm đến đã lún vào lối đi mềm mại. Lý Hạc Minh đè bàn tay xoa xoa tiểu huyệt mum múp, môi thịt bị cọ sát một hồi, rất nhanh đã làm ướt ngón tay hắn.

Hạt châu thịt mẫn cảm cũng không thể giấu được, nổi cộm lên, dán lên lòng bàn tay thô ráp của hắn. Lý Hạc Minh phát hiện ra, liền ra sức xoa cánh môi và hạt châu cùng lúc. Lâm Ngọc chịu không nổi muốn nhấc chân lên theo bản năng, nhưng rồi bị cản lại, nàng đành rên rỉ nhích mông lại gần tay hắn hơn.

Lý Hạc Minh thủ sẵn đầu gối để giữ chân nàng, ngón tay tách hai cánh môi thịt, chà xát âm đế và hoa huyệt, chỉ trong chốc lát, Lâm Ngọc bị hắn cọ xát đã đạt đến cao trào.

Dâm thuỷ tràn trề, Lý Hạc Minh giữ đùi nàng, cúi đầu, đưa ngón tay tách huyệt ra nhìn cửa huyệt trống trải đang chờ được lấp đầy sau cơn cao trào. Hắn không thể nhịn được, khép năm ngón tay đánh lên huyệt nàng một cái.

Dâm dịch phun ra, cửa huyệt co rút dữ dội, người nàng run rẩy theo. Rõ ràng là có hơi đau, nhưng nàng vẫn dạng chân ra, như thể đang mong chờ một cái tát nữa.

Nàng thèm khát, Lý Hạc Minh lại không thể đợi được, hắn kéo Lâm Ngọc đến cạnh bàn, bắt lấy chân nàng quấn lên thắt lưng hắn, sau đó vén áo lên, cởi lưng quần, móc dương vật căng tức ra đặt ngay cửa huyệt rồi đẩy vào.

Lần này hắn vào cực kỳ thuận lợi, tinh hoàn no đủ đè lên cửa huyệt ướt dầm dề. Đột nhiên, Lâm Ngọc căng người, cắn môi phát ra tiếng rên rỉ cực kỳ thoải mái, mang theo chút tiếng nức nở, như muốn phun ra lần nữa vì lần đâm vào này của hắn.

Nàng chống một tay phía sau, một tay bám lấy cánh tay Lý Hạc Minh, huyệt siết lại dữ dội. Lý Hạc Minh bị nàng cắn chặt chịu không nổi, hai tay liền giữ eo nàng, thúc mạnh côn thịt thô cứng vào trong.

Vì Lâm Ngọc đang ngồi, nên khi côn thịt đi vào trong cơ thể cảm giác càng trở nên rõ ràng hơn, nàng gần như có thể cảm nhận được hình dạng của quy đầu và độ cong của dương vật, ngay cả mạch máu quấn quanh thân gậy nàng cũng có thể cảm nhận rất rõ.

Côn thịt không ngừng tiến vào chà đạp tiểu huyệt nóng bỏng chật hẹp “không nghe lời” này, đây là lần đầu tiên Lý Hạc Minh tiến vào mà khiến đầu óc Lâm Ngọc trống rỗng, nàng sướng đến độ chỉ biết rên rỉ, không thể nói được lời nào.

Lý Hạc Minh vuốt mái tóc nàng, nhìn thấy nàng cắn môi, ánh mắt đê mê, hắn cúi đầu hôn lên gò má nàng, hỏi: “Đâm như vậy có thoải mái không?”

Lâm Ngọc nghe thấy nhưng phải một lúc sau mới phản ứng lại, đôi mắt ngấn nước nhìn hắn, giọng mềm mỏng quyến rũ “ừm” một tiếng.

Dâm thủy chảy ra từ nơi hai người kết hợp, Lâm Ngọc đưa tay xoa xoa chiếc bụng nhỏ nhô lên vì bị hắn “đâm”, không biết là đang khen hắn hay trách hắn, giọng đứt quãng: “Ư…to quá…ưm…đâm đến tận đây…”

Đối với Lý Hạc Minh, chuyện ân ái giống như luyện đao bắn tên, làm nhiều sẽ quen. Trước kia hắn không biết kỹ thuật, chỉ tận dụng sức khoẻ tốt đâm hùng hục vào, lúc trước, sau khi cắm toàn bộ vào, hắn nhấp thêm vài cái đã khiến Lâm Ngọc khóc nức nở vô cùng đáng thương…

Nếu muốn hầu hạ nàng thì Lý Hạc Minh phải tiết chế lại, không thể cái gì cũng muốn. Hiện tại cũng vậy, hắn xót nàng vừa mới bệnh dậy không chịu được tác động mạnh, nên hắn nắc chậm và nhẹ hơn trước rất nhiều.

Nhưng, có lẽ Lâm Ngọc đã quen với cách hắn “giã” nàng tàn bạo, nên sau nửa nén nhang, nàng cảm thấy không sướng như lúc trước, đầu óc mơ màng, mở miệng nói: “Lý Hạc Minh…ưm… có phải chàng…ư…có phải chàng đã kiệt sức rồi không….”

 

——oOo——

 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.