Sau đó Lâm Dự Đông nhìn Cố Nghiêu Dã đã thu tay lại ngồi thẳng dậy, Giang Tĩnh Nguyệt có vẻ hơi mất hứng vì không được người ta xoa đầu nữa.
Anh mở miệng, cuối cùng cũng làm một người hiểu chuyện: “Tôi giao Tĩnh Nguyệt cho cậu, cô ấy uống say thích gây sự, cậu nên đưa cô ấy về nhà cũ.”
“…. Đừng làm chuyện nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của người khác, cậu biết tính tình Tĩnh Nguyệt rồi đấy.”
Sau khi Lâm Dự Đông căn dặn xong, anh ấy liền dẫn vợ của mình rời đi trước.
Anh ấy biết rõ tính cách của Cố Nghiêu Dã, hơn nữa vừa rồi trong nháy mắt đó anh ấy đã phát hiện ra bí mật của anh, trong lòng ngay lập tức liền yên tâm 100%.
Tin tưởng ngay cả khi mọi người trên toàn thế giới làm tổn thương Giang Tĩnh Nguyệt, Cố Nghiêu Dã chắc chắn sẽ không.
Cố Nghiêu Dã không nói gì, anh vốn định đưa Giang Tĩnh Nguyệt trở về nhà cũ.
Nhà cũ có người hầu trông nom, có thể khiến người ta yên tâm.
Hai người Lâm Dự Đông đi phía trước, Cố Nghiêu Dã chân sau đứng lên, định mang Giang Tĩnh Nguyệt đang rất say rời đi.
Không ngờ, người phụ nữ dường như đã nghe thấy lời Lâm Dự Đông vừa rồi nói muốn đưa cô về nhà cũ, cô lẩm bẩm cự tuyệt, không chịu để Cố Nghiêu Dã giúp mình: “Tôi không về nhà cũ… Không về…”
“Ông nội sẽ mắng tôi, ông nhất định sẽ mắng tôi rất hung dữ…” Cô vừa nói liền sắp khóc tới nơi.
Lập tức tính tình biến thành đứa nhỏ.
Cố Nghiêu Dã sững sờ tại chỗ, chân tay vô cùng luống cuống.
Một lúc lâu sau, anh mới đứng trước mặt người phụ nữ, khom người ôm lấy cô, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vỗ về tấm lưng gầy của cô, dịu dàng dỗ dành: “Chúng ta không về, chúng ta không về nữa được không em, đừng khóc mà.”
“Một lát nữa, mắt em sẽ sưng lên, công chúa Tĩnh Tĩnh sẽ không còn xinh đẹp nữa đâu.”
Tiếng khóc của Giang Tĩnh Nguyệt vừa đè nén, sau câu “không còn xinh đẹp” lại cao lên lần nữa.
Cố Nghiêu Dã: “…”
Cuối cùng, anh phải dỗ cô rất lâu, gấp đến độ trán đổ đầy mồ hôi, Giang Tĩnh Nguyệt thút thít hít mũi một cái mới bình tĩnh lại.
Cô không chịu quay lại nhà cũ, cũng không về chung cư.
Về lại nhà cũ sợ ông cụ hỏi tại sao, lại bị mắng.
Có lẽ nguyên nhân càng lớn là cô sợ đối mặt với ông cụ, bởi vì ngay từ đầu ông cụ đã luôn phản đối cô ở bên Chu Thỉ, đã nhiều lần nói Chu Thỉ không xứng với Giang Tĩnh Nguyệt.
Đáng tiếc Giang Tĩnh Nguyệt tâm như sắt, cô căn bản không nghe lời khuyên của ông cụ.
Bây giờ sự việc đã bại lộ, tạm thời cô không còn mặt mũi nào quay lại gặp ông cụ cũng là chuyện bình thường.
Về việc tại sao cô không chịu quay lại căn hộ, Cố Nghiêu Dã đã sớm hiểu.
Đó là bởi vì sợ Chu Thỉ sẽ chạy đến căn hộ để tìm cô.
Dù sao, trong lúc uống rượu, Chu Thỉ đã gọi điện cho Giang Tĩnh Nguyệt nhiều lần, nhưng cô không bắt máy.
Anh lại gọi cho Trần Thiến Hề.
Chuyện đến nước này, người Giang Tĩnh Nguyệt không muốn gặp nhất chắc chắn là Chu Thỉ.
Vì vậy, Cố Nghiêu Dã không có ý ép cô trở về nhà cũ hay căn hộ cô ở.
Khi rời quán bar Dục Sắc, Cố Nghiêu Dã đặc biệt hỏi Tô Dĩ Phàm, có thể ở bên chỗ Thẩm Văn không.
Câu trả lời của Tô Dĩ Phàm rất thành thật: “Có thể có thể, nhưng chị Tĩnh Nguyệt say rượu như vậy, ở đó sẽ không có ai chăm sóc chị ấy.”
“Văn Văn không biết chăm sóc người khác, anh yên tâm giao chị Tĩnh Nguyệt cho cô ấy à?”
Tô Dĩ Phàm vừa nói vừa nhìn biểu cảm của Cố Nghiêu Dã.
Từ khi cậu ta nhận ra sự quan tâm của Cố Nghiêu Dã dành cho Giang Tĩnh Nguyệt khác với người khác, bộ não của cậu ta giống như được khai sáng, nhìn cái gì cũng thấy rõ ràng, lòng như gương sáng.
Anh Dã thích chị Tĩnh Nguyệt.
Tại sao trước đây cậu ta không nhận ra điều này? Anh Dã rõ ràng đã biểu hiện như thế rồi, chỉ thiếu viết lên mặt mình dòng chữ “Tôi thích Tĩnh Tĩnh lắm“.
Trên thực tế, không trách Tô Dĩ Phàm trì độn.
Chẳng qua là ngày bình thường sự quan tâm và chăm sóc thầm kín của Cố Nghiêu Dã rất khó nhìn thấu, anh luôn có thể làm điều gì đó khiến mọi người xua tan ý tưởng thích Giang Tĩnh Nguyệt của anh.
Suy cho cùng cũng là vì Cố Nghiêu Dã, bất kể xuất thân hay ngoại hình, trên đời này không có khả năng tồn tại người khiến anh cầu mà không được.
Huống chi, anh ở nước ngoài tiếng xấu đồn xa như vậy, sau khi về nước còn thẳng thừng đồng ý cắt đứt hôn ước với Giang Tĩnh Nguyệt…
Tất cả các dấu hiệu đều khiến mọi người nghĩ rằng anh không thích Giang Tĩnh Nguyệt.
Thích một ai đó nhưng lại giấu giếm để không ai phát hiện ra… Đây hoàn toàn không phải tính cách của Cố Nghiêu Dã.
Nhưng sự thật là anh đã làm như vậy.
Từ ngày hôm qua khi Cố Nghiêu Dã hủy chuyến bay và yêu cầu Tô Dĩ Phàm tìm ra mối quan hệ giữa Chu Thỉ và Hạ Thính Vãn càng sớm càng tốt, cho đến tối nay sau khi anh biết mối quan hệ giữa hai người kia, lại nghe nói Giang Tĩnh Nguyệt và Trần Thiến Hề sẽ đến Dục Sắc uống rượu…
Hơn nữa, anh còn ngựa không dừng vó lái xe tới Dục Sắc.
Tất cả những hành vi này đã vượt quá sự hiểu biết của Tô Dĩ Phàm đối với tác phong trước sau như một của Cố Nghiêu Dã.
Cách đây không lâu, khi Tô Dĩ Phàm đến đón Cố Nghiêu Dã, cậu ta còn không biết tại sao anh lại quan tâm đến chuyện của Giang Tĩnh Nguyệt và Chu Thỉ như vậy.
Ngay cả chuyến bay cũng hủy bỏ.
Khi đó, Tô Dĩ Phàm càm ràm không ít, vừa dẫn đường cho Cố Nghiêu Dã, vừa lảm nhảm.
Người đàn ông cũng không phản ứng lại cậu ta.
Khi sắp đến cửa phòng riêng, Tô Dĩ Phàm quay lại trêu chọc Cố Nghiêu Dã với giọng nửa đùa nửa thật: “Anh Dã, anh quan tâm đến chị Tĩnh Nguyệt nhiều như vậy, sẽ không phải là thích chị ấy chứ?”
Khi nói điều này, trong lòng Tô Dĩ Phàm thực sự không nghĩ theo hướng kia.
Không ngờ, Cố Nghiêu Dã đang đi phía sau đột nhiên dừng lại, trầm mặc một hồi, trầm giọng nói: “Đúng thì sao?”
Người đàn ông im lặng một lúc rồi đột ngột lên tiếng.
Tô Dĩ Phàm đang đi phía trước, sợ hết hồn.
Nhưng vì khiếp sợ quá mức, cậu ta còn tự hỏi liệu mình có nghe nhầm hay không.
Nhưng Cố Nghiêu Dã đã nhanh chóng chứng minh mọi thứ cho Tô Dĩ Phàm.
Anh đi ngang qua cậu, đặt tay lên cửa phòng riêng, trước khi đẩy ra còn quay đầu hỏi Tô Dĩ Phàm: “Tôi không thể thích cô ấy à?”
Giọng anh lạnh lùng, như thể anh không hài lòng với giọng điệu đùa giỡn vừa rồi của Tô Dĩ Phàm.
Tô Dĩ Phàm đã bị sốc đến mức mãi không nói lên lời.
Cậu ta không thể tin được, một Cố Nghiêu Dã chưa bao giờ nghiêm túc sẽ dùng vẻ mặt nghiêm túc nói ra lời nghiêm túc như vậy.
Điều này khiến Tô Dĩ Phàm tin rằng anh thực sự thích Giang Tĩnh Nguyệt, hơn nữa đó không chỉ là yêu thích nhất thời.
Trong đôi mắt u ám của người đàn ông ẩn chứa cảm xúc tích tụ đã lâu, nhìn qua không thấy gì, nhưng một khi cẩn thận thăm dò, sẽ bị cảm xúc nóng bỏng ẩn chứa trong đáy mắt thiêu đốt.
Một tình cảm mạnh mẽ như vậy chắc chắn không thể chỉ là một sớm một chiều.
Sau đó, khi Tô Dĩ Phàm đang sững sờ, người đàn ông mở cửa bước vào phòng riêng, để cậu ta ở bên ngoài.
Chuyện đã đến nước này, Tô Dĩ Phàm không phải là người không có mắt, người thông minh sẽ không đi vào.
Cậu ta cứ đợi ở cửa, một lúc sau, Cố Nghiêu Dã từ phòng riêng đi ra, bảo cậu ta đi lấy hai tách trà giải rượu.
Tô Dĩ Phàm: “…”
Cậu ta mở quán bar, sao có thể chuẩn bị trà giải rượu.
Nhưng Cố Nghiêu Dã đã đưa ra yêu cầu, Tô Dĩ Phàm chỉ có thể làm theo.
Cũng may sau bếp có nguyên liệu nên cậu ta pha hai cốc trà giải rượu đưa cho anh.
Bây giờ Cố Nghiêu Dã muốn đưa Giang Tĩnh Nguyệt đi, nhưng anh lại buồn rầu không biết nên đi đâu.
Đầu óc của Tô Dĩ Phàm xoay mấy vòng, cho anh một ý tưởng: “Anh Dã, tại sao anh không đưa chị Tĩnh Nguyệt về chỗ của anh, dù sao, chỗ của anh rất lớn, cũng không có người khác.”
“Coi như chị Tĩnh Nguyệt say rượu đùa nghịch thì vẫn có đủ chỗ để chị ấy làm ầm lên.”
“Anh tự mình chăm sóc chị ấy chẳng phải sẽ yên tâm hơn sao?”
Cố Nghiêu Dã đặt Giang Tĩnh Nguyệt vào ghế sau của xe, thắt dây an toàn cho cô.
Từ trong xe chui ra, anh đã nghe thấy lời đề nghị của Tô Dĩ Phàm.
Người đàn ông suy nghĩ một lúc, cũng không bác bỏ đề nghị này.
Thấy vậy, Tô Dĩ Phàm vội vàng đổ thêm dầu vào lửa: “Em nghe nói khi trái tim của một cô gái bị tổn thương là lúc lòng yếu ớt nhất. Lúc này, nếu có người đối xử tốt với cô ấy, thì cơ hội để xông vào trái tim cô ấy là rất cao.”
“Anh Dã, anh phải nắm bắt cơ hội.”
Sau khi Tô Dĩ Phàm nói xong, cậu ta cười đầy ẩn ý với Cố Nghiêu Dã.
Bộ dáng kia, giống như Cố Nghiêu Dã đêm nay sẽ biến thành một con sói lớn, ăn tươi nuốt sống thỏ con Giang Tĩnh Nguyệt không có sức phản kháng.
Mặc dù… Ý nghĩ xấu xa này cũng đã từng xuất hiện trong lòng Cố Nghiêu Dã.
Nhưng khi nghĩ đến khuôn mặt của Giang Tĩnh Nguyệt, Cố Nghiêu Dã từ bỏ ý định lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
Anh thậm chí không muốn ép buộc cô làm bất cứ điều gì chứ đừng nói là lợi dụng cô.
Kiểu suy nghĩ bẩn thỉu này sẽ chỉ khiến anh tự coi thường mình.
Mặc dù Cố Nghiêu Dã chưa bao giờ nghĩ đến việc lợi dụng người khác, nhưng anh vẫn đồng ý với đề nghị của Tô Dĩ Phàm, quyết định đưa Giang Tĩnh Nguyệt trở lại biệt thự Tây Đình Xuân Tuyết.
Từ trung tâm thành phố trở lại Tây Đình Xuân Tuyết, đêm đã sâu như mực, yên tĩnh không tiếng động.
Khu biệt thự càng thêm vắng vẻ, dọc đường không thấy một bóng người.
Sau khi về đến nhà, Cố Nghiêu Dã đỗ xe trong ga ra, xuống xe trước, sau đó đi vòng ra ghế sau, tháo dây an toàn cho Giang Tĩnh Nguyệt đang ngủ mê man rồi cẩn thận bế cô ra khỏi xe.
Trong lúc đó, Giang Tĩnh Nguyệt vẫn không bị đánh thức.
Động tác của Cố Nghiêu Dã rất nhẹ nhàng, đôi chân dài của anh di chuyển không nhanh không chậm, bước đi rất vững vàng.
Sau khi vào cửa, đèn cảm biến ở lối vào dần sáng lên.
Những ánh sáng trắng lạnh lùng đổ xuống, mở ra đường phía trước.
Có lẽ là bởi vì ánh sáng, Giang Tĩnh Nguyệt cau mày như sắp tỉnh lại.
Cố Nghiêu Dã không còn cách nào khác ngoài việc cúi đầu che đi ngọn đèn trên đầu cô, để cô tiếp tục ngủ yên trong bóng tối.
Quả nhiên, một lát sau, lông mày nhíu lại của Giang Tĩnh Nguyệt dần dãn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn rúc vào trong ngực anh, gần như vùi hoàn toàn vào lồng ngực vững chãi ấy.