Sau khi ra khỏi phòng ngủ, Giang Tĩnh Nguyệt đi khắp tầng ba, nhưng không tìm thấy Cố Nghiêu Dã.
Cô tiếp tục đi xuống tầng hai, tầng một.
Cuối cùng trong nhà bếp ở tầng một, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó.
Khi cô đến cửa phòng bếp, bởi vì nhức đầu nên Giang Tĩnh Nguyệt đứng yên, nhíu mày xoa xoa thái dương.
Trùng hợp Cố Nghiêu Dã bận rộn trong bếp nghe điện thoại nên không chú ý đến Giang Tĩnh Nguyệt ở ngoài cửa phía sau.
Người đàn ông đang gọi điện cho em gái Cố Tri Vi, hỏi cô cách nấu canh giải rượu và cháo gà.
Cố Tri Vi vừa dạy anh qua điện thoại, Cố Nghiêu Dã đã thực hành ngay tại chỗ.
Sau khi làm việc gần hai giờ, cháo gà xé đã có thể ra lò, món canh giải rượu vẫn đang được nghiên cứu.
Chủ yếu là yêu cầu của Cố Nghiêu Dã quá cao, không chỉ phải có hiệu quả tốt mà còn phải ngon.
Cố Tri Vi sắp bị tiêu chuẩn cao của anh ép điên rồi.
“Anh trai, đây là lần đầu tiên anh làm, không cần phải yêu cầu cao như vậy.”
Ở đầu bên kia điện thoại, em gái Cố Tri Vi cố gắng thuyết phục người đàn ông rằng thế là đủ rồi.
Không cần quá cầu kỳ.
Nhưng Cố Nghiêu Dã từ chối, anh rót cho mình một bát canh giải rượu mà anh vừa làm, nếm thử mùi vị.
Cảm thấy vẫn không được, lại đổ sạch đi chế biến lần nữa.
Dù sao thì anh cũng không ngại phiền phức.
Người đàn ông rất tập trung vào công việc của mình, Giang Tĩnh Nguyệt đứng ngoài cửa bếp rất lâu mà anh cũng không chú ý.
Cuối cùng, Giang Tĩnh Nguyệt cảm thấy mình không nên tiếp tục đứng ngoài cửa nữa, trông giống như nghe lén hai anh em người ta nói chuyện vậy, liền đưa tay lên môi cố ý ho nhẹ một tiếng, hắng giọng.
Ngay khi cô phát ra tiếng Cố Nghiêu Dã đã lập tức quay lại.
Người đàn ông mặc một chiếc tạp dề kẻ sọc đen trắng, bên trong tạp dề là bộ quần áo mặc ở nhà màu xám nhạt.
Nhìn anh như vậy khiến người ta cảm thấy độ phóng túng trên người anh giảm mạnh, còn có chút cảm giác tĩnh lặng qua năm tháng.
Giang Tĩnh Nguyệt sửng sốt trong chốc lát, khó khăn nuốt nước miếng, vừa mới tỉnh lại giọng có chút khàn khàn: “Ừm… Tôi muốn uống chút nước.”
Miệng cô khô khốc đến mức cô cảm thấy cổ họng mình sắp bốc khói tới nơi rồi.
Cố Nghiêu Dã cũng sững sờ không kém, vội vàng cúp điện thoại, tùy tiện bỏ điện thoại vào túi trước của tạp dề.
Anh quay lại, lấy một cái cốc rồi rót nước cho Giang Tĩnh Nguyệt.
Không hiểu sao, Giang Tĩnh Nguyệt cảm thấy bầu không khí giữa họ có chút kỳ lạ.
Phản ứng của Cố Nghiêu Dã khác với mọi khi, không biết liệu đó có phải là ảo giác của cô hay không.
Nhìn qua… Anh có hơi bối rối?
Cố Nghiêu Dã quả thật có chút bối rối.
Dù sao mọi thứ xảy ra đêm qua vẫn còn sờ sờ ở trước mắt.
Anh vẫn chưa quên mình đã lén chạm vào mặt Giang Tĩnh Nguyệt khi cô say rượu.
Quả thực là không bằng cầm thú.
Trong lòng tự mắng mình, người đàn ông vẫn đưa ly nước cho Giang Tĩnh Nguyệt đang đến gần, ra vẻ trấn định hỏi cô: “Là tôi đánh thức em à?”
Giang Tĩnh Nguyệt vừa uống một ngụm nước liền cảm thấy như mình được cứu vớt: “…”
Cô dùng ánh mắt như nhìn thằng ngu nhìn Cố Nghiêu Dã, khóe miệng giật giật: “Anh ở tầng một, tôi ở tầng ba, anh đánh thức tôi?”
Sau đó Cố Nghiêu Dã mới phản ứng lại: “…”
Anh chỉ muốn nói điều gì đó để xoa dịu lương tâm cắn rứt của mình thôi mà.
Sau khi bị Giang Tĩnh Nguyệt vặn lại, anh mới nhận ra câu hỏi của mình ngu ngốc đến mức nào.
Cũng may Giang Tĩnh Nguyệt không vì chuyện này mà cười nhạo anh, uống nước xong, ánh mắt của cô giả vờ vô ý quét qua quầy bếp, kinh ngạc nói: “Cố đại thiếu gia còn có thể nấu ăn ư.”
Cố Nghiêu Dã lặng lẽ thu hồi ánh mắt dò xét cô.
Mặc dù Giang Tĩnh Nguyệt trước mặt anh ăn mặc chỉnh tề, không có gì không ổn, nhưng nhìn cô như vậy luôn khiến anh nhớ đến hình ảnh tối qua cô mặc quần áo của anh, còn nằm trên giường anh đắp chăn ngủ.
Có lẽ vì Cố Nghiêu Dã không trả lời, Giang Tĩnh Nguyệt cũng chú ý đến ánh mắt anh đang nhìn mình.
Nghĩ đến bản thân khi vừa tỉnh dậy… Cô lại ho khan một tiếng, không được tự nhiên quay mặt đi, hỏi người đàn ông: “Cái đó… Sao tôi lại ở chỗ anh?”
Cố Nghiêu Dã liếc một cái đã nhìn ra cô không được tự nhiên.
Nhận ra điều này, đột nhiên Cố Nghiêu Dã cảm thấy bớt tội lỗi hơn.
Nói đi nói lại, dù sao tối qua cũng là anh không kìm lòng được mà lén lút chạm vào mặt cô.
Nhưng Giang Tĩnh Nguyệt cũng ôm mặt anh ngắm anh rất lâu mà!
Nếu nói vậy thì xem ra anh bị cô chiếm tiện nghi nhiều hơn rồi.
Sau khi âm thầm điều chỉnh tâm lý, Cố Nghiêu Dã trở lại vẻ không đứng đắn thường ngày, anh nói với giọng điệu tùy tiện và phù phiếm hơn rất nhiều.
“Em uống say, còn nhất định muốn tôi đưa em trở về.”
“Tôi thực sự không có lựa chọn nào khác, đành phải thuận theo ý em.”
Vẻ mặt Giang Tĩnh Nguyệt cứng đờ, trong mắt hiện lên vẻ ngờ vực, hoàn toàn không tin lời anh nói.
“Không phải anh đã ra nước ngoài rồi sao?”
“Tối hôm qua sao anh còn đến Dục Sắc?”
Người đàn ông không ngờ cô vẫn nhớ một số chuyện tối qua, càng không nghĩ tới Giang Tĩnh Nguyệt có thể bình tĩnh như vậy.
Nếu là người phụ nữ khác, sau khi say mèm tỉnh lại phát hiện mình ở sẽ trong nhà người khác giới, còn mặc một bộ quần áo xộc xệch?
Giờ phút này khẳng định đang rất hoang mang, có thể sẽ còn suy nghĩ lung tung, bổ não ra đủ thứ.
Giang Tĩnh Nguyệt thì không.
Chẳng những không có, cô còn có thể suy nghĩ một cách lý trí và phán đoán những lời nói thiếu suy nghĩ của Cố Nghiêu Dã, đồng thời cố gắng tìm hiểu tường tận những gì đã xảy ra tối qua từ cuộc trò chuyện giữa hai người họ.
Cố Nghiêu Dã biết ý đồ của cô, anh vốn có thể tiếp tục trêu chọc cô.
Nhưng nghĩ đến hôm qua Giang Tĩnh Nguyệt đã xảy ra chuyện gì, giờ phút quan trọng này anh lại cảm thấy không thích hợp để trêu chọc cô.
Thế là người đàn ông trấn tĩnh lại, quay người bưng cho Giang Tĩnh Nguyệt một bát canh giải rượu mới làm, không vội giải thích: “Có việc phải hoãn lại, cho nên tôi đổi chuyến bay.”
“Vốn là đi Dục Sắc thả lỏng, không nghĩ tới gặp được em.”
Nói tới đây, anh nở nụ cười, nhìn chằm chằm người phụ nữ, ý tứ hàm xúc nói: “Không ngờ đường đường là Giang đại tiểu thư lại có tửu lượng kém như vậy.”
“Uống say còn coi nhà người khác như nhà của mình, không chỉ chiếm phòng và giường của tôi mà còn lấy quần áo của tôi để mặc.”
Nghe Cố Nghiêu Dã nói như vậy, trong đầu Giang Tĩnh Nguyệt mơ hồ nhận ra gì đó.
Quả nhiên, tối hôm qua chính cô đã tự mình mặc quần lót nam.
Hơn nữa thoạt nhìn, tối hôm qua cô còn chạy vào phòng tắm.
Cho nên đúng như Cố Nghiêu Dã đã nói, cô thực sự coi nhà anh như nhà mình?
Ngủ trong phòng của anh, sử dụng phòng tắm của anh, nằm trên giường và mặc quần áo của anh…
Nghĩ đến quần áo, Giang Tĩnh Nguyệt không được tự nhiên nuốt nước miếng, lỗ tai ửng đỏ sửa lại lời nói của người đàn ông: “Là… Hai cái.”
Cô mặc hai cái quần áo của anh.
Cũng không biết Cố Nghiêu Dã có bao giờ mặc hai cái cô đã mặc chưa…
May là Giang Tĩnh Nguyệt không cảm thấy mình và Cố Nghiêu Dã sẽ phát sinh cái gì, nhưng nghĩ đến mình đã mặc quần áo của anh… Hơn nữa còn là quần lót.
Trong lòng cô dâng lên một cảm giác xấu hổ chưa từng có, đành cúi đầu xuống, không dám nhìn mặt người đàn ông.
Cầm canh giải rượu tong tay, Cố Nghiêu Dã lại sửng sốt, cố gắng để hiểu “hai mảnh quần áo” mà Giang Tĩnh Nguyệt đang nói chính xác là gì.
Nhưng Giang Tĩnh Nguyệt không cho anh cơ hội để suy nghĩ về điều đó, cô cầm lấy canh giải rượu rồi uống một hơi cạn sạch, trả lại cái bát trống rỗng cho anh, còn liếm môi một cái.
Khuôn mặt đỏ bừng một cách khả nghi, không có bao nhiêu tự tin nói: “… Là anh tự mình đưa tôi về.”
“Anh có thể lựa chọn ném tôi ra cửa mà.”
Cố Nghiêu Dã: “…”
Tại sao anh có cảm giác bị trả đũa.
Nghẹn lời hồi lâu, Cố Nghiêu Dã lựa chọn không thèm so đo với Giang Tĩnh Nguyệt.
Anh trở lại chuyện chính: “Em và Chu Thỉ…”
Nói chuyện được nửa chừng, Cố Nghiêu Dã chợt nhận ra dường như anh không có tư cách hỏi cô về phương diện tình cảm.
Vì vậy nửa đường đã ngậm miệng, rũ mi xuống, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Sợ mình không giữ mồm giữ miệng, trong lúc vô tình chạm vào vết thương của Giang Tĩnh Nguyệt.
Giang Tĩnh Nguyệt cũng ổn định suy nghĩ của mình, nghĩ đến chuyện của Chu Thỉ, cô không kìm chế được cau mày.
Ngay cả giọng cũng trở nên trầm hơn rất nhiều: “Ngay cả anh cũng biết.”
“Chắc là Lâm Dự Đông nói cho anh biết.”
Là giọng điệu trần thuật, ẩn ẩn chứa sự tự giễu.
Cố Nghiêu Dã hơi nhướng mi, nhìn khuôn mặt đang chìm xuống của cô, vội vàng nói: “Không phải… Là hôm qua tôi tình cờ nhìn thấy anh ta lên xe bảo mẫu của Hạ Thính Vãn trên đường đến sân bay.”
Dừng một chút, giọng nói của người đàn ông trở nên trầm hơn một chút: “Tôi vốn là muốn xác nhận quan hệ giữa bọn họ, sau đó sẽ nói cho em biết… Thật có lỗi.”
Giang Tĩnh Nguyệt cũng ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt thâm thúy như mực của người đàn ông, cô cười nói: “Cho nên ngày hôm qua anh mới gửi tin nhắn WeChat cho tôi.”
Cố Nghiêu Dã không phủ nhận điều đó.
Chính Giang Tĩnh Nguyệt mới là người nên xin lỗi vì thái độ của mình ngày hôm qua.
Và, cô cũng phải cảm ơn lòng tốt của Cố Nghiêu Dã.
Bầu không khí giữa họ hiếm khi nghiêm túc và hài hòa như vậy.