Vào ngày lễ Giáng sinh, ngoài lượng người tập trung đông đúc tại các nhà hàng, ngay cả ô tô trên đường cũng ùn tắc thành hàng dài.
Chỉ trong một khoảng thời gian sau khi ra khỏi nhà hàng, Chu Văn Đường đã dừng xe ba lần. Đến đèn đỏ lại phải chờ thêm mấy chục giây nữa.
Chu Văn Đường bực bội châm một điếu thuốc, lòng kiên nhẫn đã hơi cạn kiệt.
Phùng Viện Viện đang ngồi ở ghế phụ nói chuyện điện thoại với ai đó ở bên kia, nghe cách nói chuyện thì đầu bên kia hình như là bố mẹ của cô ta, Phùng Viện Viện nói: “Cũng tốt lắm ạ, bây giờ bọn con đi xem phim, chắc sẽ về nhà muộn một chút.”
Sau khi Chu Văn Đường hút xong điếu thuốc, dòng xe cộ phía trước có dấu hiệu giãn ra.
Phùng Viện Viện cúp điện thoại, quay đầu nhìn Chu Văn Đường, cố gắng hết sức để nói chuyện bằng giọng điệu mềm mỏng: “Anh là người nghiện thuốc lá nặng à, từ khi chúng ta ăn tối đến bây giờ anh đã hút ba điếu thuốc.”
Chu Văn Đường quay mặt lại, liếc nhìn cô ta với vẻ mặt khó đoán ra biểu cảm.
Phải gần một tiếng sau xe mới đến rạp chiếu phim.
Phùng Viện Viện tháo dây an toàn xuống xe, thấy anh bất động, cô ta nhìn anh đầy khó hiểu: “Anh không xuống xe à?”
Chu Văn Đường hiền hòa cười với cô ta: “Xem phim thì cô xem một mình đi nhé, tôi không đi cùng cô đâu.”
Phùng Viện Viện sửng sốt.
Chu Văn Đường phớt lờ ánh mắt của cô ta, sau đó lái xe rời đi.
Nghê Bảo Gia đóng cửa phòng khách lại, đi dọn dẹp bát đĩa trên bàn ăn. Khi cô đang dọn dẹp máy tính, điện thoại di động của cô có cuộc gọi đến, màn hình hiện lên ba chữ Chu Văn Đường.
Từ lúc họ gặp nhau cho đến nay, dù là trong danh bạ hay WeChat, cái tên Nghê Bảo Gia đặt cho anh vẫn luôn là Chu Văn Đường, không có một chút ấm áp nào, giống như anh chỉ là một trong số ít những người có quan hệ xã hội mà cô đặt cho. Đó là một cái tên bình thường không có ý nghĩa gì đặc biệt, nhưng chỉ Nghê Bảo Gia mới hiểu được sự đặc biệt của nó.
Thật ra Nghê Bảo Gia có chút không dám nhận cuộc gọi này.
Cô kéo ghế ngồi xuống, ấn nút trả lời, nghe thấy anh hỏi ở đầu bên kia: “Em ngủ chưa?”
Nghê Bảo Gia theo bản năng lắc đầu, sau đó ý thức được anh không nhìn thấy, thế là nói: “Chưa ạ.”
“Em đang ở đâu?”
Nghê Bảo Gia: “Ở căn hộ của em.”
“Thạch Cảnh Sơn?”
Nghê Bảo Gia nhẹ nhàng “Vâng” một tiếng.
Giọng nói của anh hơi mệt mỏi: “Anh đến tìm em.”
“Được ạ.”
Trong lúc Chu Văn Đường lái xe đi tìm cô, Nghê Bảo Gia ngồi trên ghế sofa suy nghĩ, đến tìm cô thì anh muốn nói gì? Kể rằng anh đã gặp cái cô Phùng kia, cảm thấy rất hợp ý, có ý định muốn gần gũi với người ta à?
Trong lúc Nghê Bảo Gia đang suy nghĩ lung tung thì Chu Văn Đường đã gửi tin nhắn nói rằng anh đang ở tầng dưới.
Nghê Bảo Gia cầm lấy chiếc điện thoại di động bị úp ngược trên bàn, mở cửa nhẹ nhàng đi xuống lầu.
Xe của Chu Văn Đường đỗ dưới gốc cây hòe cách tấm bảng khu chung cư không xa, hôm nay anh không ngồi trong xe như ngày thường, anh dựa vào thân xe hút thuốc, vẻ mặt lơ đãng, một tia lửa đỏ lập lòe.
Mười giờ đêm, dưới khu chung cư không có bóng người.
Nghê Bảo Gia hít một hơi thật sâu, tiến bước chân đi về phía anh, dừng lại khi còn cách anh một sải tay.
Chu Văn Đường dập điếu thuốc: “Em đứng xa như vậy làm gì?”
Nghê Bảo Gia đến gần anh, dùng giọng điệu bình thường nói: “Cuộc gặp mặt tối nay như nào rồi ạ?”
Chu Văn Đường hạ thấp tầm mắt nhìn cô, nheo mắt hỏi: “Em không ghen chút nào sao?”
“Ghen tuông có ích lợi gì?” Nghê Bảo Gia cười nói: “Dù sao cũng là ông nội anh lên tiếng, anh không thể từ chối. Nếu anh không thích cô Phùng, về sau chẳng phải còn có cô Trình cô Lâm à, thế chẳng phải em sẽ ghen chết mất ư?”
Đêm nay anh không nhàn nhã vui đùa với cô, anh nhìn cô, chậm rãi nói: “Hết rồi.”
“Sao chứ?”
Anh lặp lại lần nữa: “Sau này sẽ không có cô Trình hay cô Lâm nữa.”
Nghê Bảo Gia chậm rãi ngước mắt nhìn anh.
Một chiếc ô tô từ xa tiến đến, phá vỡ khoảnh khắc im lặng này, hai chùm ánh sáng trắng chiếu sáng con đường nhỏ rợp tán cây.
Chiếc xe chạy ngang qua họ, rung chuyển nhẹ, một lúc sau thì yên tĩnh trở lại.
Nghê Bảo Gia mím môi: “Là cái ý mà theo em hiểu ấy ạ?”
Trong đôi mắt Chu Văn Đường ánh lên vẻ mệt mỏi, dưới ánh mắt nóng bỏng của cô, anh gật đầu: “Trên lầu có gì ăn không?”
“Anh vẫn chưa ăn à?”
“Cái cô Phùng đó lúc ăn, một miếng đồ ăn phải nhai hơn mười lần mới nuốt được.” Chu Văn Đường thản nhiên nói: “Răng còn kém hơn của bà ngoại anh, anh sợ cô ta không chú ý ăn sẽ bị mắc nghẹn, cả buổi tối anh thấp tha thấp thỏm làm gì thấy thèm ăn?”
Nghê Bảo Gia cảm thấy người đàn ông này có cái miệng thật xấu xa, nhưng cô lại thích sự xấu tính của anh vào lúc này. Nghê Bảo Gia suy nghĩ một chút rồi dẫn anh lên lầu, trước khi bước vào, Nghê Bảo Gia quay người nhẹ giọng nói: “Bạn cùng phòng của em đang ngủ ở phòng dành cho khách, anh nhẹ tay nhẹ chân một chút nhé.”
Chu Văn Đường khẽ cau mày: “Sao lại đến chỗ của em?”
“Hôm nay không phải là Giáng sinh sao? Bạn trai của Mễ Lạp đang ở Nam Kinh, Tiền Tuyết vừa thất tình không bao lâu, cho nên ba người chúng em đang cùng nhau đón lễ.”
Chu Văn Đường nhìn cô hồi lâu, sau đó nói như muốn bù đắp cho cô: “Lần sau anh sẽ cùng em đón Giáng sinh.”
Nghê Bảo Gia thản nhiên cười.
Cô mở ngăn đá của tủ lạnh rồi lấy một gói sủi cảo: “Nấu cho anh mấy cái sủi cảo đây?”
Chu Văn Đường hỏi: “Em biết nấu à?”
“Thì thử xem sao, chắc không khó lắm đâu.” Nghê Bảo Gia nói: “Chỉ là nấu vài cái sủi cảo thôi mà.”
Chu Văn Đường “Ừ” một tiếng, tựa người vào khung cửa, ánh mắt uể oải dừng trên người cô.
Nghê Bảo Gia không để ý đến bóng người phía sau, lấy mấy cái sủi cảo ra để rã đông, đổ một ít nước sôi vào nồi.
Trong không gian yên tĩnh, tiếng rung của điện thoại di động của anh đặc biệt rõ ràng. Nghê Bảo Gia quay lại và nhắc nhở anh nghe điện thoại.
Chu Văn Đường lấy điện thoại di động từ trong túi quần ra, tặc lưỡi, ấn nút từ chối.
Đại khái Nghê Bảo Gia có thể đoán được là ai gọi, cô nói: “Anh không trả lời sao?”
“Lười ứng phó.”
Nghê Bảo Gia hỏi: “Anh chở cô Phùng về nhà rồi chứ?”
“Cô ta muốn đi xem phim nên anh thả cô ta ở rạp rồi rời đi.”
Nghê Bảo Gia vạch trần anh: “Em nghĩ là người ta muốn xem phim với anh, đừng có nói là anh bỏ người ta lại đấy nhé?”
“Cũng xem là như vậy.”
Nghê Bảo Gia im lặng một lát, hả hê nói: “Vậy anh tiêu rồi, em đoán ông nội anh sẽ kiếm chuyện với anh.”
Chu Văn Đường thản nhiên cười: “Anh làm vậy còn không phải vì em à?”
Sau khi nấu gần mười phút, vỏ sủi cảo có màu giống như vôi sống. Nghê Bảo Gia không chắc liệu nó đã được nấu chín hay chưa nên cô đợi cho đến khi màu của vôi sống trở nên nhạt hơn và trong suốt hơn. Cô mới lấy những chiếc sủi cảo ra, nhưng một số chiếc bị vỡ vỏ bánh vì không chỉnh đúng nhiệt, nhân thịt bên trong cũng rơi vãi vì sủi cảo nhừ.
Nghê Bảo Gia hỏi Chu Văn Đường: “Anh có muốn ăn sốt cà chua không?”
“Không cần.”
Chu Văn Đường kéo ghế ra, nhìn mấy lon bia vứt trong thùng rác bên cạnh, anh nhướng mày: “Em uống rượu à?”
“Vâng, đều là bạn cùng ký túc xá em uống.” Cô giơ một ngón tay ra: “Em chỉ uống một lon thôi.”
“Vậy em có say không?”
“Không.”
Lúc này trong phòng khách vang lên tiếng mở cửa, là Tiền Tuyết tỉnh lại định đi vệ sinh. Nhìn thấy người đàn ông đột nhiên xuất hiện trong nhà, cô ấy sững sờ một lúc, sau khi nhận ra mới từ từ chào hỏi, cô ấy bèn vờ như mắt nhìn thẳng, sau đó đi một mạch vào nhà vệ sinh.
Nghê Bảo Gia dời ánh mắt: “Tối nay anh có về không?”
Chu Văn Đường: “Ba cô gái các em đều ở đây, một người đàn ông trưởng thành như anh ở lại không thích hợp đâu.”
Nghê Bảo Gia gật đầu, cô cũng hy vọng anh có thể quay về, sợ bạn cùng phòng sáng mai tỉnh dậy sẽ mất tự nhiên.
Chân trước Chu Văn Đường vừa ra khỏi cửa, Tiền Tuyết phía sau đã bước ra khỏi nhà vệ sinh. Cô ấy vỗ ngực, sợ hãi nói: “Mình sợ chết khiếp, còn tưởng anh ấy sẽ ở lại đây qua đêm.”
Nghê Bảo Gia cười lớn, nghi hoặc hỏi: “Sao cậu với Mễ Lạp lại sợ anh ấy như vậy?”
“Cũng không phải thấy sợ.” Tiền Tuyết suy nghĩ một chút: “Mình chỉ không biết phải đối phó với những người như anh Chu như thế nào. Giống như khi còn nhỏ lúc trông thấy thầy giáo, cái tư tưởng muốn trốn tránh đó đó, cậu hiểu không?”
Nghê Bảo Gia âu sầu trong lòng “Ừ” một tiếng.
“Lúc nãy khi chúng ta ăn lẩu, mình đã muốn hỏi cậu tại sao anh ấy không đón Giáng sinh với cậu.” Tiền Tuyết lại hỏi: “Anh ấy bận quá nên bây giờ mới có thời gian đón lễ với cậu sao?”
Nghê Bảo Gia cười nói không có, nói hôm nay anh ấy đi xem mắt.
Tiền Tuyết “A” một tiếng, đầu óc mơ hồ: “Vậy bây giờ anh ấy đến gặp cậu là có ý gì? Gặp đối tượng xem mắt xong lại qua gặp cậu như thế cũng thật quá đáng.”
Nghê Bảo Gia không nói gì.
Tiền Tuyết cau mày: “Anh ấy không xem cậu như người tình lén lút đó chứ?”
“Không phải.” Nghê Bảo Gia nói thay Chu Văn Đường: “Ở một gia đình như bọn họ, chuyện hôn nhân không thể do bọn họ quyết định.”
Vẻ mặt Tiền Tuyết trở nên nghiêm túc: “Vậy sau này nếu như anh ấy kết hôn rồi, cậu cũng chấp nhận đi theo anh ấy kiểu không rõ ràng như thế này ư?”
Nghê Bảo Gia lên tiếng: “Mình sẽ không tự sỉ nhục bản thân như vậy.”
Tiền Tuyết thở dài: “Sau chuyện xảy ra chuyện với Hứa Thụy Lâm, hiện tại mình rất sợ những người này.”
…
Kể từ khi Chu Văn Đường để cô Phùng ở lại rạp chiếu phim đêm đó, điện thoại di động của anh mấy ngày nay chưa từng được yên tĩnh.
Đầu tiên, Chu Bách Thanh gọi điện mắng anh. Ngay cả Chu Tấn đang trong quân đội cũng tranh thủ giữa thời gian bận rộn để gọi điện cho anh, bảo việc anh làm tối hôm đó là không phù hợp, cho dù anh không thích cô gái đó, anh cũng không thể bỏ rơi cô ta ở lại rạp chiếu phim.
Chu Văn Đường nằm ngửa trên giường, lười biếng nói chuyện với Chu Tấn: “Cô Phùng không phải là cô gái mười bảy, mười tám tuổi, người ở tuổi đó lẽ nào không thể tự mình bắt taxi về.”
Chu Tấn: “Văn Đường, đó không phải là vấn đề, chú đừng giả vờ lơ mơ nữa. Chú làm việc này thì cũng phải để ý đến thể diện của ông nội, dù sao ông nội và ông ngoại của cô Phùng cũng là bạn thân của nhau.”
Chu Văn Đường không có hứng thú, cùng Chu Tấn trao đổi mấy câu xong bèn cúp điện thoại.
Vú Chu gọi anh xuống lầu ăn sáng, Chu Văn Đường đáp lại, anh cầm áo khoác rồi đi xuống lầu.
Bà cụ Hạ cau mày khi nhìn thấy anh: “Bố cháu có gọi điện cho cháu không?”
Mấy ngày nay Chu Văn Đường đều ở nhà bà ngoại, không trả lời điện thoại của Chu Bách Thanh. Chu Bách Thanh bất lực nên gọi điện cho bà cụ Hạ, hỏi xem Chu Văn Đường có ở chỗ bà không.
Chu Văn Đường gật đầu cùng vẻ mặt thản nhiên.
Bà cụ Hạ nhìn anh: “Cháu không thích cô Phùng kia sao?”
“Mới gặp mặt một lần, không thể biết có thích hay không ạ.” Chu Văn Đường nhìn bà cụ Hạ: “Bà ngoại, bà có suy nghĩ như nào ạ?”
Bà cụ Hà nói: “Bà chỉ mong người vợ mà sau này cháu sẽ kết hôn, là người mà cháu yêu thật lòng.”
Chu Văn Đường cụp mắt xuống, nhếch khóe môi.
Ăn sáng xong, Chu Chi Nam đang ở Pháp xa xôi gọi điện hỏi anh xem có chuyện gì, kể là ông cụ tức điên lên rồi, bà gọi điện sang đó còn bị ông cụ mắng cho một trận.
Chu Văn Đường nghe với dáng vẻ thờ ơ, Chu Chi Nam thấy mình nói cả đống chuyện mà anh thì chẳng đoái hoài, không nhịn được bèn nói: “Văn Văn, cháu tính học theo cô út đấy à?”
Chu Văn Đường cắn điếu thuốc, nửa thật nửa giả hỏi: “Không được sao ạ?”