“Thế tại sao các anh lại bắt anh ấy?” Cố Thanh Thiển hất tay Cố Thanh Trạch ra, cất giọng chất vấn.
Lục Giản Dư cười lạnh, hạ giọng, “Chứa chấp tội phạm đã là tội nặng.
Cô không biết rõ sự việc, nhưng lại hiểu sai còn nghiêm trọng hơn.
Phải dạy dỗ đàng hoàng! Đưa đi!”
“Đưa…!đưa đi?” Cố Thanh Trạch chưa kịp phản ứng thì đã có hai binh lính tiến đến bắt Cố Thanh Thiển.
Lục Giản Dư liếc nhìn Cố Thanh Trạch, quay lưng chuẩn bị rời đi cùng thuộc hạ.
“A Trạch, cứu em! A Trạch…”
“Không phải…!Lục trưởng quan, Lục trưởng quan! Anh đừng mang Tiểu Thiển đi mà!” Cố Thanh Trạch vội vàng chạy đến chặn Lục Giản Dư, liếc nhìn Cố Thanh Thiển đang bị áp giải, rồi nói, “Tiểu Thiển chỉ là trẻ con không hiểu chuyện, nghĩ rằng giúp người khác là làm việc tốt.
Cô ấy không có ý xấu, xin anh tha cho cô ấy!”
“Giúp người?” Lục Giản Dư quay sang nhìn Cố Thanh Thiển, rồi lại nghiêm mặt nhìn thẳng vào Cố Thanh Trạch, “Cậu có biết người này là quân nhân Quốc dân, nhưng lại làm chuyện bỉ ổi như cưỡng bức phụ nữ không? Mà cậu còn nói là giúp người?”
Cố Thanh Trạch và Cố Thanh Thiển nhìn nhau, đều ngỡ ngàng.
Cố Thanh Trạch buông tay khỏi áo Lục Giản Dư, cảm giác bối rối lấn át.
“Đưa đi!” Lục Giản Dư ra lệnh.
“Tiểu Thiển!” Cố Thanh Trạch hét lên, nhìn Cố Thanh Thiển bị đưa vào xe của Lục Giản Dư mà không thể làm gì.
—
Tại tư gia của Giang Hải
Cố Thanh Trạch chạy thục mạng đến nhà Giang Hải, lính gác thấy dáng vẻ hốt hoảng của cậu liền vội mở cổng cho vào.
Cố Thanh Hàn lúc này đang ở trong sân trông con chơi, thấy em trai mình chạy đến trong bộ dạng lấm lem, liền lo lắng hỏi.
“Chị, anh rể có ở nhà không? Anh rể về chưa?” Cố Thanh Trạch vừa khóc vừa hỏi.
Cố Thanh Hàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thấy em trai hoảng loạn như vậy, liền vội vàng đáp, “Về rồi, mới vào nhà thay đồ thôi! Em cần gì…”
Cố Thanh Trạch không chờ chị gái nói hết câu, lập tức xông vào nhà, “Anh rể, anh rể! Mau cứu Tiểu Thiển, cô ấy bị Lục trưởng quan bắt đi rồi!”
“Em nói gì?” Cố Thanh Hàn kinh ngạc hỏi lại.
Lúc này, Giang Hải vẫn chưa cởi bỏ đồng phục, chỉ mới cởi vài chiếc cúc áo, từ trên cầu thang bước xuống, “Lại ầm ĩ gì nữa thế? Lần này là chuyện gì?”
“Anh rể, Tiểu Thiển bị Lục trưởng quan bắt đi rồi!”
“Lục trưởng quan? Lục trưởng quan nào?” Giang Hải cau mày, vẻ mặt không hiểu chuyện gì.
“Còn Lục trưởng quan nào nữa! Là Lục Giản Dư ấy!” Cố Thanh Trạch lo lắng đến mức sắp khóc, nhưng thấy Giang Hải bỗng bật cười, “À, thì ra là bị Lục Giản Dư bắt đi à, không sao, bị bắt thì cứ để bị bắt, tôi còn đang định đưa Tiểu Thiển đến gặp anh ta đây!” Nói xong, Giang Hải còn định quay trở lại phòng.
“Không phải thế đâu anh rể! Hôm nay có một người đàn ông nói rằng anh ta bị vu cho là cộng sản và có người đang truy bắt anh ta.
Tiểu Thiển liền giấu anh ta đi, sau đó Lục trưởng quan nói rằng cô ấy chứa chấp tội phạm!” Cố Thanh Trạch lắp bắp kể, Giang Hải nhận ra chuyện không đơn giản, ánh mắt cũng dần thay đổi.
“Sau đó mới biết người đàn ông đó là lính Quốc quân, vì tội cưỡng hiếp phụ nữ nên bị truy bắt, nhưng Tiểu Thiển không biết, lại lỡ miệng nói về cộng sản nên bị Lục trưởng quan bắt đi!”
“Chuyện này chúng ta có thể nói riêng với nhau, nhưng ăn nói lung tung trước mặt quân đội là có thể bị bắn đấy!” Giang Hải vội vàng cài lại khuy áo rồi chạy xuống cầu thang, “Tôi phải đi tìm Lục Giản Dư!”
“A Hải, anh nhất định phải đưa Tiểu Thiển về!” Cố Thanh Hàn vội vàng hét lên khi thấy chồng chạy ra ngoài.
Rồi cô quay sang nhìn Cố Thanh Trạch, đang đứng bất động không biết làm gì, bình tĩnh nói, “Chị sẽ gọi điện cho ba mẹ, bảo rằng hôm nay em và Tiểu Thiển sẽ ở lại đây, để họ khỏi lo lắng.”
“Vâng, chị…”