Edit: Đậu Xanh
Minh Châu lái xe đậu trước cổng trường từ sớm, cổng trường vừa mở ra, Triệu Đại Lạc đứng từ xa chạy như bay đến đó, khi đến trước chiếc xe nhìn thấy Minh Châu, cậu nhóc lập tức trừng mắt, nói với Minh Bảo ở phía sau, “Minh Bảo! Là chị của cậu nè!”
Minh Bảo nghe thấy câu này thì vui vẻ chạy tới, vừa lên xe đã ríu ra ríu rít hỏi cô, “Chị ơi, sao chị lái xe đến đây thế? Sau này chúng ta không đi xe đạp nữa sao?”
Minh Châu trả lời, “Đúng vậy, sau này chị lái xe đến đón các em.”
“Được ạ!” Minh Bảo vui sướng hoan hô, ôm chặt Triệu Đại Lạc cùng nhau nhảy múa trong khoang xe, “Tốt quá!”
Minh Châu bật cười nhắc nhở cậu nhóc ngồi đàng hoàng, cô dừng xe trước cổng công ty đòi nợ, dẫn hai đứa nhỏ lên tầng trên.
Trước khi đến trường học cô có nấu sẵn đồ ăn, ba người Đại Hồng, Đại Cát và Trang Phong đã đói meo từ lâu nên vồ vập ăn uống như hổ đói, lúc này bọn họ đang ngồi trên ghế dùng tăm xỉa răng, thấy Minh Châu dẫn hai đứa nhỏ lên tầng, Đại Hồng nhanh nhẹn đi đến sờ đầu Triệu Đại Lạc nói, “Triệu Đại Lạc em lại béo lên rồi, cẩn thận sau này lớn lên giống hệt anh trai em đấy.”
“Nói xạo!” Triệu Đại Lạc tuy nhỏ nhưng khẩu khí không nhỏ, cậu nhóc chỉ vào Đại Hồng nói, “Sau này em chắc chắn sẽ giống như đại ca của em, vừa cao lớn vừa đẹp trai!”
Minh Châu nghe nửa ngày mới hiểu ra, đại ca mà cậu nhóc nói là Cảnh Dực, cô bị đứa nhỏ này chọc cười.
Cảnh Dực đang đứng bên cửa sổ hút thuốc, nghe thấy lời nói của Triệu Đại Lạc thì bật cười, anh xoay người qua, đứng từ xa nhìn Triệu Đại Lạc, tiếp đến anh nhìn thấy Minh Châu đang cười.
Ánh mắt cô dịu dàng, khóe miệng mang theo nụ cười không kìm nén được, môi đỏ răng trắng, lúm đồng tiền hơi nông.
Anh chậm rãi phả khói thuốc ra ngoài, khói mù vương vấn, khiến ánh mắt của anh sâu thẳm hơn vài phần, anh hút một điếu thuốc xong rồi đi qua đó, chỉ vào đầu nhỏ của Triệu Đại Lạc, nói với cậu nhóc: “Cặp sách đâu, lại không mang về à?”
“Anh, hai anh em chúng ta đừng nói những chuyện không vui vẻ này nữa.” Triệu Đại Lạc nói chuyện giống như người lớn vậy, Minh Châu nghe xong không nhịn được mà phì cười.
Cảnh Dực lại chỉ vào đầu nhỏ của Triệu Đại Lạc, “Đi ăn cơm.”
Có Minh Bảo ở đây, Triệu Đại Lạc nghịch ngợm không thôi, ăn cơm cũng không chịu ngừng, khó khăn lắm mới ăn xong bữa cơm, cậu nhóc kéo tay Minh Bảo đi xuống tầng chơi game, Minh Bảo cũng lật đật chạy theo, Minh Châu ở tầng trên dọn dẹp bếp núc, lâu lâu nghe thấy tiếng hai đứa nhỏ chơi đùa ở dưới.
Cả ngày nay cô vất vả không thôi, sau khi dọn dẹp bếp núc xong, cô nằm trên ghế sô pha định nghỉ ngơi một lát, nào ngờ vừa nhắm mắt đã ngủ thiếp đi, đợi khi cô tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối đen.
Cô ngồi bật dậy, phát hiện mình đang nằm trên giường, trên người đắp một tấm chăn màu đen.
Tấm chăn này ban sáng cô từng xếp gọn, là chăn trong phòng của Cảnh Dực, trong phòng rất ấm áp, máy sưởi mở rất vừa phải, cô cúi đầu nhìn đôi giày bên cạnh giường, không rõ là ai cởi giúp cô.
Trong đầu có một giọng nói nói cho cô biết là Cảnh Dực.
Cô cúi đầu mang giày, lúc đi ra ngoài nhìn thấy Cảnh Dực nằm trên ghế sô pha, giường trong phòng ngủ phụ đã bị hai nhóc Triệu Đại Lạc và Minh Bảo chiếm mất, Minh Châu nhẹ tay nhẹ chân đi xem thử, giúp hai đứa nhỏ dém chăn, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Người đàn ông nằm trên ghế sô pha mở mắt ra, anh nhấc cổ tay lên xem giờ, có lẽ vì quá lâu không nói chuyện nên giọng nói có hơi khàn, “Tỉnh rồi à?”
“Thật ngại quá.” Minh Châu nhỏ giọng nói xin lỗi, sau đó chỉ vào phòng ngủ nói, “Anh vào phòng ngủ đi.”
Trời đã muộn vậy rồi, Minh Bảo cũng đã ngủ say, cô không thể về nhà được nữa, định ngủ tạm bợ trên ghế sô pha một đêm.
Cảnh Dực ngước mắt nhìn cô, “Em ngủ ở ghế sô pha?”
Có lẽ vì phòng khách không mở đèn nên khiến đôi mắt nhạt màu của anh trông càng hút hồn hơn cả ban ngày, Minh Châu không dám nhìn vào mắt anh, cô cúi đầu nói, “Dạ, em không còn buồn ngủ nữa, anh đi ngủ đi.”
Cảnh Dực nửa ngồi dậy, ngồi trên ghế sô pha một lúc, bỗng nhiên anh đứng bật dậy đi về phía của Minh Châu, Minh Châu tưởng rằng mình chắn đường của anh nên không ngừng bước lùi về sau, nào ngờ anh ngày càng đến gần, cô có chút hoảng loạn lùi về sau, lùi mãi đến bên vách tường, giọng nói có chút cứng nhắc, “Anh, anh muốn làm gì?”
Anh đứng yên trước mặt cô, bởi vì dáng người của anh cao hơn cô nên đôi mắt phải nhìn xuống, ánh đèn trong phòng ngủ lọt ra ngoài, một nửa hắt trên vai anh, một nửa hắt trên mặt anh.
Dưới ánh đèn, đôi mắt của anh có màu rất nhạt, sắc mặt cũng điềm nhiên, chỉ có điều cảm giác áp bức vô cùng mạnh mẽ, đến vết sẹo ngay đuôi mắt cũng toát ra vài phần cường thế.
“Em không sợ đám người Đại Chí.”
“Chỉ sợ mỗi mình anh.”
Cơ thể anh đổ về phía trước, gương mặt tiến lại gần cô hơn, giọng nói hơi khàn vì vừa tỉnh giấc, “Tại sao vậy?”
——oOo——