Thiên Huyền vẻ mặt kinh ngạc nhìn Ninh Thần, tuổi còn nhỏ, vậy mà đã có nội hàm văn học như thế.
“Xem ra không bao lâu nữa, Đại Huyền hoàng triều ta sẽ xuất hiện một nhân vật làm chấn động văn đàn.”
Thiên Huyền không tiếc lời khen ngợi.
Ngay cả tên ẻo lả vẫn luôn khinh thường Ninh Thần, lúc này cũng lựa chọn im lặng.
Tuy hắn ta không hiểu biết nhiều về thơ từ, nhưng ý cảnh trong bài từ này của Ninh Thần đến kẻ ngu si cũng có thể nghe ra được nó cao siêu đến nhường nào?
Bài từ này vừa ra, tin rằng không bao lâu nữa, sẽ chấn động toàn bộ kinh thành.
Ninh Thần cười ngây ngô, “Ta không muốn nổi danh, ta chỉ muốn ăn no mặc ấm.”
Đúng lúc này, tiếng gõ cửa vang lên.
Gã ẻo lả đi tới mở cửa.
Mấy tiểu nhị của Trạng Nguyên Lâu nối đuôi nhau đi vào, trong tay đều bưng khay, trên khay là những món ăn ngon.
Ninh Thần nhìn bọn họ bày biện đồ ăn lên bàn, nhịn không được nuốt nước miếng.
Thiên Huyền nhìn hắn một cái, cười nói: “Lam Tinh, ngồi đi.”
Ninh Thần thăm dò hỏi: “Ngươi muốn mời ta ăn cơm sao?”
Thiên Huyền gật đầu.
Ninh Thần thật sự quá đói, bệnh nặng mới khỏi, từ hôm qua đến giờ, chưa có gì vào bụng.
Nhìn Ninh Thần ngồi xuống, Thiên Huyền nói: “Ăn đi, đừng khách sáo!”
“Cảm ơn đại thúc, vậy ta không khách sáo nữa!”
Ninh Thần đói lả, không để ý đến lễ nghi, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Thiên Huyền yên lặng nhìn hắn ăn, không động đũa.
“Thật là thô lỗ!”
Nhìn Ninh Thần ăn như hổ đói, gã ẻo lả lộ vẻ mặt ghét bỏ.
Đáng tiếc, hắn ta và gã râu quai nón, ngay cả chỗ ngồi cũng không có, đều cung kính đứng sau Thiên Huyền.
Ninh Thần cuối cùng cũng ăn no, ợ một cái.
Hắn ngẩng đầu mới phát hiện, Thiên Huyền vẫn chưa ăn gì, có chút ngượng ngùng, “Đại thúc, sao ngươi không ăn?”
“Ta không đói!”
“Vậy nửa con gà nướng này ta có thể gói mang về được không?”
Thiên Huyền nhìn hắn, “Ngươi thường xuyên không được ăn no sao?”
Ninh Thần gật đầu.
“Vậy ta bảo người ta gói lại một con khác cho ngươi.”
“Không cần đâu, ta gói nửa con này là được rồi.”
Thiên Huyền cũng không miễn cưỡng, khẽ gật đầu, rồi chuyển chủ đề, “Bài từ này của ngươi, định bán bao nhiêu tiền?”
Ninh Thần suy nghĩ một chút, “Đại thúc cứ định giá đi? Ngươi đã mời ta ăn cơm rồi, ta có thể bán rẻ cho ngươi một chút.”
Thiên Huyền suy nghĩ một chút, “Một trăm lượng thế nào?”
Ninh Thần há hốc mồm.
Phát rồi, phát tài rồi!
Một trăm lượng bạc, tương đương với bổng lộc một năm của một vị quan tam phẩm.
Ninh Tự Minh là quan nhị phẩm, bổng lộc hàng năm là một trăm năm mươi lượng.
Đương nhiên, đây chỉ là tiền lương chính thức, nếu cộng thêm tiền dưỡng liêm, còn có những phúc lợi khác, thu nhập ngoài luồng, thu nhập một năm đại khái trên vạn lượng bạc.
Một trăm lượng bạc, có thể mua một tiểu viện hai gian ở khu vực hẻo lánh trong kinh thành.
Hơn mười phút sau, Ninh Thần mang theo một tấm ngân phiếu một trăm lượng, thêm một lượng bạc lẻ…!à đúng rồi, còn có nửa con gà nướng.
Lúc rời đi, Thiên Huyền nói với Ninh Thần, hắn sẽ cách ba năm ngày đến Trạng Nguyên Lâu một lần…!Nếu có thơ từ hay, có thể tìm hắn.
Sau khi Ninh Thần rời đi, Thiên Huyền vẫn còn đang suy nghĩ về bài từ kia, nhịn không được tán thưởng: “Từ hay, thật sự là từ hay!”
Gã ẻo lả vội vàng nói: “Chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng Bệ hạ…!Bài từ này vừa ra, uy vọng của Bệ hạ chắc chắn sẽ tăng lên một bậc!”
Thiên Huyền không phải ai khác, chính là đương kim Thánh thượng, Huyền Đế!
Huyền Đế liếc nhìn gã ẻo lả, “Ngươi muốn trẫm mạo danh sao? Tuy trẫm yêu thích thơ từ, nhưng cũng không làm ra loại chuyện mua danh chuộc tiếng này.”
Gã ẻo lả thấy Huyền Đế không vui, sợ tới mức quỳ sụp xuống.
“Bệ hạ thứ tội! Nô tài cảm thấy, bài từ này là do Bệ hạ mua, vậy thì chính là của Bệ hạ.”
Huyền Đế hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi thật sự cho rằng bài từ này chỉ đáng giá một trăm lượng? Bài từ này, ngàn vàng khó cầu.”
“Trẫm nói một trăm lượng, là vì suy nghĩ cho thiếu niên kia…!Tuổi còn nhỏ mà đã có nhiều tiền như vậy trong người, ắt sẽ chiêu mời tai họa.”
Gã ẻo lả vội vàng nói: “Bệ hạ nhân từ!”
Huyền Đế xua tay, nói: “Ngươi đi lấy giấy bút đến đây, trẫm muốn viết bài từ này ra, dán ở bên ngoài, để cho mọi người cùng xem…!Nhiều văn nhân nho sĩ như vậy, thế mà lại không bằng một thiếu niên lang, thật đúng là lãng phí công sức trẫm xây dựng Trạng Nguyên Lâu này.”
“Nô tài tuân mệnh!”
Gã ẻo lả vội vàng bò dậy, đi lấy bút mực.
Huyền Đế suy nghĩ một chút, nói: “Nhiếp Lương?”
“Thần có mặt!”
Gã đàn ông râu quai nón, vẻ mặt dữ tợn quỳ một gối trước mặt Thiên Huyền.
Huyền Đế nói: “Ngươi đi theo Lam Tinh, điều tra lai lịch của hắn.”
“Tuân mệnh!”
……
Ninh Thần ra khỏi Trạng Nguyên Lâu, đến một tiệm may, bỏ ra năm tiền bạc mua cho mình một bộ quần áo dày, lại bỏ ra một tiền bạc mua một đôi giày.
Đại Huyền hoàng triều có tiền đồng, một quan tiền đồng chính là một ngàn văn, thứ này quá nặng, mọi người vẫn thích dùng tiền bạc hơn, ngoại trừ dân chúng bình thường.
Cho nên, những nơi buôn bán, đều có cân nhỏ do triều đình thống nhất quản lý, kèm theo một cây kéo lớn.
Dùng bao nhiêu bạc? Cứ cắt trực tiếp, sau đó cân lên là được.
Ninh Thần mặc quần áo mới, xách nửa con gà nướng, trở về Ninh phủ, giẫm lên hòn đá ở góc tường, nhảy vào trong.
Vừa mới vào trong, hắn đã thấy Ninh Mậu dẫn theo đám gia đinh đang đợi hắn.
“Ninh Thần, ngươi được lắm, quả nhiên là đồ con hoang không ai quản…!Leo tường vào nhà, ngươi còn biết liêm sỉ là gì không?”
“Phụ thân bảo ngươi đóng cửa sám hối, ngươi thì hay rồi, dám trèo tường ra ngoài, nếu để phụ thân biết, ta xem ngươi…”
Ninh Mậu chỉ vào hắn mắng xối xả, nước bọt văng tung tóe.
Nhưng đột nhiên, tiếng mắng chửi của hắn im bặt.
Bởi vì Ninh Thần không nói một lời, chỉ lặng lẽ nhặt một cây gậy to bằng cánh tay ở góc tường, đi về phía hắn.
Ninh Mậu nhớ tới Ninh Hưng bị gối sứ đập vỡ đầu, hiện tại vẫn còn đang nằm trên giường dưỡng thương.
Lại nhớ tới hành động tối hôm qua Ninh Thần bảo phụ thân thiêu sống mình, trong lòng sợ hãi, liên tục lùi về phía sau.
“Ninh, Ninh Thần, ngươi muốn làm gì?”
Ninh Thần lạnh lùng nói: “Đừng sợ, ta chỉ đơn giản là muốn đập nát cái đầu chó của ngươi thôi.”
“Ngươi…!ngươi còn dám hành hung? Phụ thân mà biết, ngươi thử nghĩ xem mình sẽ có kết cục gì?”
Ninh Thần lạnh lùng nói: “Chờ hắn biết, ngươi đã chết rồi! Cùng lắm thì giết ta để đền mạng cho ngươi, có ngươi lót đường, ta cũng không thiệt.”
Ninh Mậu đột nhiên nhớ ra, mình dẫn theo nhiều gia đinh như vậy, có gì phải sợ chứ?
“Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Bắt lấy hắn cho ta.”
Mấy tên gia đinh, tay cầm gậy gộc, tiến về phía Ninh Thần.
Sài thúc xông tới che chở Ninh Thần, cả người run run vì sợ hãi.
Ninh Thần tức giận nói: “Ta xem ai dám động vào ta? Tuy ta không được sủng ái, nhưng cũng là Tứ công tử của Ninh phủ, há có thể để cho lũ nô tài các ngươi tùy tiện động vào?”
Mấy tên gia đinh sững lại, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ninh Thần nói không sai, chủ tử chính là chủ tử, nô tài chính là nô tài, tuy Ninh Thần không được sủng ái, nhưng cũng là Tứ công tử của Ninh phủ, không phải là người bọn họ có thể động vào.
Ninh Mậu gào lên: “Lũ cẩu nô tài các ngươi, hắn tính là cái thá gì mà Tứ công tử? Ở Ninh phủ này, hắn còn không bằng một con chó…!Đánh cho ta, xảy ra chuyện ta chịu trách nhiệm.”
Ninh Thần cười lạnh: “Hắn là con trai của Ninh Thượng thư, ta xảy ra chuyện, Ninh Thượng thư sẽ không làm gì hắn? Nhưng các ngươi đám ác nô này, phạm thượng, nhẹ nhất cũng là bị đánh ba mươi trượng, nghĩ lại xem xương cốt các ngươi có chịu nổi không?”
“Cút hết cho ta!”
Ninh Thần quát lớn, dọa lũ gia đinh run rẩy.
Ninh Thần vung gậy, xông thẳng về phía Ninh Mậu.
Ninh Mậu hét lên kinh hãi, quay đầu bỏ chạy.