Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng này làm cho kinh ngạc!
Thủ đoạn của Ninh Thần quá tàn nhẫn, đá hạ bộ, móc mắt…!đều là những chiêu trò bỉ ổi bị người luyện võ khinh thường.
“Làm càn, còn không dừng tay!”
Tả tướng gầm lên, sắc mặt xanh mét.
Nhìn thấy Ninh Thần còn nhảy lên giẫm lên người ta, Phan Ngọc Thành khóe miệng giật giật, “Còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Phùng Kỳ Chính và Trần Xung xông lên, một trái một phải giữ lấy vai Ninh Thần.
Ninh Thần đang muốn hất hai người ra, kết quả phát hiện mình không nhảy được nữa, chân đã rời khỏi mặt đất.
Phùng Kỳ Chính và Trần Xung nắm lấy cánh tay hắn, nhấc bổng hắn lên, sợ Ninh Thần nhảy không đủ cao, giẫm không đủ mạnh.
Thật biết điều! Không uổng công hắn mời hai tên này đi Giáo phường ti nhiều lần như vậy.
Có hai người hỗ trợ, Ninh Thần nhảy càng cao, giẫm càng mạnh.
“Ninh Thần, mau dừng tay…”
“Lão Trần, ngươi dùng sức một chút!”
“Ta đã dùng sức rồi, nhưng không kéo được hắn.”
“Lão Cao, mau tới giúp một tay…!Chúng ta không kéo được Ninh Thần.”
Cao Tử Bình ồ một tiếng, xông tới giúp đỡ, ôm lấy eo Ninh Thần…!Không phải kéo xuống, mà là nhấc lên.
Được rồi, người đông sức mạnh lớn, lần này Ninh Thần nhảy càng cao hơn.
Sắc mặt Tả tướng tái mét, gầm lên: “Các ngươi là người chết sao? Tách bọn họ ra cho ta.”
Đinh quản gia mang theo một đám hộ vệ xông tới.
Ba người Cao Tử Bình thấy vậy, vừa kéo vừa lôi, thở hổn hển cuối cùng cũng kéo được Ninh Thần ra.
Tên nam tử gầy gò kia, xương cốt toàn thân không biết đã gãy bao nhiêu cái? Mặt mũi đầy máu, nằm trên mặt đất rên rỉ, thân thể hơi co giật.
Sắc mặt Tả tướng khó coi đến cực điểm, “Ninh Thần, ngươi thật to gan, dám hành hung ở phủ đệ của bổn tướng…!Người đâu, bắt hắn lại cho ta.”
“Chờ một chút!”
Ninh Thần quát lớn một tiếng, nhìn về phía Tả tướng, cười nói: “Tả tướng đại nhân, vừa rồi là chính hắn nói, chỉ cần ta có thể nguôi giận, muốn trừng phạt hắn thế nào cũng được, thậm chí giết hắn cũng được…!Yêu cầu ti tiện như vậy, ta vẫn là lần đầu tiên nghe thấy, đương nhiên phải thỏa mãn hắn.”
“Hắn điều khiển xe ngựa đâm ta, ta đánh hắn một trận không quá đáng chứ?”
“Nếu Tả tướng đại nhân không đồng ý, ta có thể ở lại tướng phủ, nhưng hắn có hiềm nghi mưu sát ta, phải theo đồng liêu của ta về Giám sát ti tiếp nhận thẩm vấn.”
Sắc mặt Tả tướng tái xanh, ánh mắt âm hiểm.
Đại lao của Giám sát ti, đó chính là Diêm Vương điện…!Không có mấy người có thể chịu đựng được những cực hình của Giám sát ti.
Hắn không dám đánh cược, người này là tâm phúc của hắn, biết quá nhiều chuyện.
Độc Lang Quân đã khiến hắn bị liên lụy, người này tuyệt đối không thể vào Giám sát ti.
“Đinh quản gia, đưa hắn đi, tìm đại phu chữa trị cho hắn.”
“Vâng!”
Đinh quản gia vội vàng sai người khiêng tên nam tử nửa sống nửa chết kia xuống.
Tả tướng ánh mắt âm lãnh nhìn chằm chằm Ninh Thần, “Thời gian không còn sớm, ta không tiễn chư vị nữa.”
Khốn kiếp!!!
Như vậy cũng có thể nhịn? Tả tướng đúng là thần rùa nhẫn nhịn.
“Tả tướng đại nhân, khi chúng ta truy đuổi tên trộm, hắn đã bỏ ngựa mà chạy…!Mà con ngựa đó, là ngựa của tướng phủ.”
Ninh Thần đột nhiên nói.
Tả tướng lạnh lùng nói: “Ninh Ngân Y nhầm rồi, đó không phải ngựa của tướng phủ.”
“Thật sao? Nhưng người gác cổng tướng phủ ngươi đã xác nhận, đó chính là ngựa của tướng phủ.”
Tả tướng hừ lạnh một tiếng: “Hắn nhận nhầm!”
Ninh Thần ồ một tiếng: “Vậy chúc Tả tướng đại nhân ngủ ngon, chúng ta cáo từ!”
Ninh Thần căn bản không trông cậy vào một con ngựa mà có thể làm gì? Hắn chỉ muốn chọc tức Tả tướng một chút, khiến hắn thêm khó chịu…!Tả tướng đêm nay e là ngủ không ngon rồi!
Mấy người đi ra khỏi tướng phủ.
Phùng Kỳ Chính nhịn không được nói: “Tên Độc Lang Quân kia chắc chắn đang trốn trong tướng phủ, chi bằng chúng ta xin thánh chỉ, lục soát tướng phủ.”
Phan Ngọc Thành lắc đầu: “Vô dụng! Đó là Tả tướng, thế lực trong triều thâm căn cố đế, từng hầu hạ tiên đế, là lão thần hai triều, lại có quân công…!Nếu không có chứng cứ xác thực, Hoàng thượng sẽ không hạ chỉ.”
“Hiện tại, chỉ có bắt được Độc Lang Quân, có lẽ mới có thể lay chuyển được cái cây đại thụ là Tả tướng này.”
Trần Xung vẻ mặt nghi ngờ: “Ta vẫn không hiểu, đường đường là Tả tướng, vì sao lại bao che cho một tên giang hồ thảo khấu như Độc Lang Quân?”
Ninh Thần cười lạnh: “Chuyện này có gì khó hiểu? Hắn là Tả tướng, càng phải giữ thể diện…!Cho nên, có một số việc bẩn thỉu, việc không thể để người khác biết, thì dùng loại giang hồ thảo khấu như Độc Lang Quân sẽ thuận tiện hơn.”
Phan Ngọc Thành xua tay: “Được rồi, đừng đoán mò nữa…!Không có chứng cứ, tất cả những suy đoán của chúng ta đều có thể biến thành vu cáo.”
“Ta sẽ phái người âm thầm theo dõi tướng phủ…!Thời gian không còn sớm, mọi người về nghỉ ngơi đi! Tiếp theo nên làm như thế nào? Ta sẽ thương lượng với Cảnh Tử Y, rồi tính sau.”
Mấy người Ninh Thần gật đầu.
“Xui xẻo! Cả đêm nay vất vả uổng công.”
Phùng Kỳ Chính than thở.
Trần Xung cười nói: “Cũng không tính là uổng công, Độc Lang Quân mai danh ẩn tích nhiều năm, bây giờ rốt cuộc cũng lộ diện, đây cũng coi như là tin tốt!”
“Còn nữa, Ninh Thần đã đánh cho tên điều khiển xe ngựa đâm hắn một trận, trút giận một phen, cũng coi như đêm nay không uổng công.”
Phùng Kỳ Chính xoa xoa cánh tay: “Thời tiết quỷ quái này, lạnh thật…!Giá mà có cô nương nào ôm cho ấm thì tốt biết mấy!”
Vừa nói, vừa liếc mắt nhìn Ninh Thần.
Trần Xung hà hơi ấm, xoa xoa tay, “Đúng là rất lạnh, tay ta cũng lạnh cóng rồi, nếu có thứ gì ấm áp mềm mại để nắm thì tốt biết mấy.”
Ninh Thần im lặng.
“Lũ háo sắc…!Đi thôi, Giáo phường ti, ta mời!”
Hai tên háo sắc ánh mắt sáng lên, cười dâm đãng.
“Ninh Ngân Y, cho phép ta gọi ngươi một tiếng nghĩa phụ, để bày tỏ tâm tình của ta lúc này.”
Phùng Kỳ Chính vẻ mặt dâm đãng.
Ninh Thần lắc đầu: “Lão Phan, cùng đi không?”
Phan Ngọc Thành lắc đầu: “Ta phải đi tìm Cảnh Tử Y, các ngươi cứ đi đi!”
Ninh Thần nhìn về phía những Ngân Y khác: “Giáo phường ti, ta mời!”
Đám người này lập tức reo hò!
Liên tục gọi cha, gọi nghĩa phụ.
Ngoại trừ mấy Ngân Y cần âm thầm theo dõi tướng phủ, những người khác đi thẳng tới Giáo phường ti.
Đến Giáo phường ti, Ninh Thần đưa toàn bộ mấy chục lượng bạc trên người cùng mấy thỏi vàng cho đám người Phùng Kỳ Chính.
Vũ Điệp nghe nói Ninh Thần tới, vui mừng hớn hở xách váy chạy từ trên lầu xuống đón.
“Ninh lang.”
Ninh Thần cười nói: “Nàng xuống đây làm gì? Ta đang định lên tìm nàng.”
Vũ Điệp liếc nhìn đám người Phùng Kỳ Chính, có chút ngại ngùng, nhỏ giọng nói: “Nô gia nhớ Ninh lang.”
Một câu nói, khiến đám người kia gào lên, vừa hâm mộ vừa ghen tị.
“Vũ Điệp bái kiến chư vị đại nhân!”
Vũ Điệp dịu dàng hành lễ.
Phùng Kỳ Chính xông tới, ngẩng đầu, vênh váo nói: “Vũ Điệp cô nương, ta làm một bài thơ…!Nàng giúp ta nghĩ xem, nên tặng cho cô nương nào ở Thập Nhị phòng thì được?”
Những người khác cũng tò mò, tên thô kệch Phùng Kỳ Chính này, vậy mà biết làm thơ?
Chỉ có ba người Ninh Thần, Trần Xung, Cao Tử Bình lặng lẽ che mặt.
Vũ Điệp dịu dàng nói: “Đại nhân xin đọc.”
Phùng Kỳ Chính ngẩng đầu, chắp tay sau lưng, lớn tiếng nói: “Mông nàng trắng như tuyết, ta yêu mông không yêu tuyết…!Hai câu sau ta vẫn chưa nghĩ ra.”
“Thế nào? Có phải cảm thấy tài hoa của ta không thua kém gì tên Ninh Thần này không?”
Chờ Phùng Kỳ Chính nói xong, cả lầu hai đều im lặng.
Vũ Điệp sững người, mặt đỏ bừng, thầm mắng một câu…!Cái này mà cũng gọi là thơ?
Những người khác sau khi hoàn hồn, nhìn nhau, rồi cười ầm lên…!Cả đám cười như heo kêu.