Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 54



Trấn Lâm An.
Sau khi Tạ Chinh bán xong thịt lợn, hắn cau mày dùng khăn lau sạch tay.
Sau đó hắn nâng mí mắt liếc nhìn trời, phát hiện đã sắp đứng bóng, đôi mày đẹp cau càng sâu hơn một chút.
Trấn Lâm An cách huyện thành không xa, sao nàng lại đến đó lâu như vậy?
Tạ Chinh đóng cửa hàng, khi hắn đi ngang qua chợ ngói, nhìn thấy một thương nhân người Hồ bày một quầy hàng bán các loại da động vật cùng với các món đồ da thành phẩm, ánh mắt của hắn rơi vào trong một đôi bao cổ tay.
Thấy hắn nhìn chằm chằm vào đôi bao cổ tay, thương nhân người Hồ gào lên: “Công tử muốn mua đôi bao cổ tay này sao? Đôi bao cổ tay này là da hươu, thật là món đồ tốt, bất quá công tử dùng… nhỏ một chút, chỗ này ta có da hoẵng, công tử nhìn thử xem?”
Vừa nói, hắn ta vừa cầm đôi bao cổ tay lớn hơn đưa cho Tạ Chinh.
Tạ Chinh không tiếp lấy, mà cầm lấy đôi bao cổ tay bằng da hươu kia nhìn một chút, đưa tay nhẹ nắm, giống như dựa vào ký ức ước lượng tay lớn nhỏ, một lát sau nói với thương nhân người Hồ: “Lấy cái này. ”
Hắn thanh toán xong liền cầm lấy đôi bao cổ tay định rời đi, lại nghe mấy người trong quán trà bên cạnh thở dài.
“Đáng thương cho mười mấy nhân mạng ở Mã gia thôn kia, những kẻ làm quan kia, mẹ nó đúng là không phải người!”
“Chỉ mong thư sinh kia có thể chạy thoát, vạch trần hết thảy những chuyện tốt đẹp mà bọn cẩu quan này đã làm!”
Tạ Chinh dừng chân lại nhìn về phía bên kia, thương nhân người Hồ thấy hắn có vẻ quan tâm đến chuyện những người đó nói, thở dài nói: “Đó là thảm án ở Mã gia thôn, trong thôn có một thư sinh không thể nhịn được quan phủ tàn bạo chinh lương, muốn dẫn người của toàn thôn đi đến phủ Tế châu quỳ xin lưu lại cho nông dân chút hạt giống, người trong thôn sợ người của quan phủ phát giác cho nên tối hôm qua đã lên đường, sáng nay lại có người phát hiện tất cả thôn dân bị c.h.é.m g.i.ế.c trên đường, thư sinh kia thì không thấy tăm hơi, không biết là bị bắt sống hay là đã trốn thoát được.”
Đáy mắt Tạ Chinh chợt lóe lên một tia lạnh lẽo, hỏi: “Người trong thôn kia là bị quan phủ giết?”
Thương nhân người Hồ nói: “Mọi người đều đoán là vậy, dù sao đều là nông dân nghèo hai bàn tay trắng, nếu sơn phỉ muốn cướp đường thì cũng phải cướp của người giàu, cũng không thể chỉ chặn đường ở đó cướp mười mấy người nghèo chỉ để mài đao, đúng không?”
“Nói tới cũng kỳ quái, người Mã gia thôn vừa chết, mấy con đường thông đến phủ Tế châu đều bị sơn phỉ chặn lại, sao có thể trùng hợp như vậy? Chẳng phải là sợ người đến phủ Tế châu cáo trạng sao? Nhóm nông dân ở thôn bên cạnh Mã gia thôn đã dẫn đầu nói sẽ đầu quân cho phản vương ở Sùng châu.”
Thương nhân người Hồ khi nói cũng không ngừng lắc đầu, hắn ta vốn không phải người Đại Dận, vào nam ra bắc chỉ vì buôn bán lông thú, nhưng cũng là bách tính dưới đáy, nghe được thảm án như vậy khó tránh khỏi vẫn thổn thức.
Tạ Chinh cau chặt mi tâm, hắn là người cầm quyền, tự nhiên thấy có chỗ không đúng.
Thảm án ở Mã gia thôn giống như là có người đang cố ý bức bách tính huyện Thanh Bình làm phản.
Nếu như thư sinh kia không chết, chạy thoát được chắc chắn sẽ đem trận thảm sát kia truyền đến phủ Tế châu, thậm chí là kinh thành.
Quan phủ chinh lương, bức cho bách tính không có đường sống, bách tính quỳ tại huyện nha thì huyện lệnh không để ý tới, ngược lại còn dự định đến châu phủ để quỳ, lại trên nửa đường thì bị đồ sát, cho dù ai nghe được cọc thảm án như vậy đều hận không thể nghiền xương cốt của những quan binh thành tro.
Thảm án này có thể khơi dậy sự phẫn nộ của thế nhân, bức bách tính huyện Thanh Bình làm phản, đây chắc chắn là một đòn đả kích đối với đội quân của triều đình.
Nghĩ đến những thảm án truyền ra từ việc chinh lương ở Thái châu, hàn ý trong ánh mắt của Tạ Chinh càng sâu hơn.
Tất cả những thảm án gây ra bởi việc chinh lương này, tựa hồ có người ở phía sau cố tình thúc đẩy.
Mà người được lợi, không thể nghi ngờ cũng chỉ có phản tặc ở Sùng châu.

Phủ Tế châu.
Ngụy Tuyên ngồi trên chủ vị, không kiên nhẫn nhìn thuộc hạ kiểm kê lương thực thu được ở các quận huyện.
Rất nhanh liền có thân vệ lên báo cáo: “Tướng quân, lương thực thu được ở huyện Thanh Bình còn chưa được đưa tới.”
Ngụy Tuyên lúc này tâm tình không tốt, đá cái bàn con trước mặt văng lên, mắng to: “Chỉ là một huyện lệnh cũng dám chống lại quân lệnh của ta?”
Hắn ta rút kiếm đứng dậy: “Người tới! Điều binh! Theo đến huyện Thanh Bình tự ta chinh lương!”
Đúng lúc này, một tên trinh sát khác lao nhanh vào báo: “Báo —— Yến châu tám trăm dặm khẩn cấp!”
Sắc mặt của Ngụy Tuyên không được vui, Yến châu chỉ là dựa vào Yên sơn nơi rừng thiêng nước độc, là nơi hắn ta biếm thuộc hạ cũ của Tạ Chinh đến đó, có thể có gì để cấp báo?
Khi hắn ta mở thư tín ra, nhìn thấy chữ viết quen thuộc bên trên, trong nháy mắt m.á.u toàn thân muốn trào ngược ra ngoài.
Thân vệ không biết vì sao sắc mặt của tướng quân nhà mình lại đột nhiên trở nên khó coi như vậy, nhưng tiếp theo đã thấy Ngụy Tuyên đột nhiên rút kiếm c.h.é.m đôi cái bàn vừa đá thành hai nửa, mí mắt như muốn rách ra: “Hắn lại không chết! Hắn cố ý đợi đến lúc này mới lộ diện, không phải là bởi vì thấy ta bị đánh bại, muốn mượn chuyện này làm nhục ta!”
Thân vệ nhặt tờ giấy viết thư mà hắn ta ném xuống đất, nhìn thấy chữ viết mạnh mẽ ngông cuồng trên đó, cuối cùng chính là đề ba chữ “Tạ Cửu Hành”, cũng cảm thấy hoảng hốt.
Vũ An hầu Đại Dận, họ Tạ, tên Chinh, tên chữ Cửu Hành.
Tên chữ này chính là lão sư của hắn là Đào Thái phó lấy cho, Đào Thái phó nói chữ “Chinh” quá mức lệ khí, sợ hắn liều lĩnh cầu toàn, lấy chữ “Cửu Hành” để giảm một chút, khi ở bên ngoài làm việc cần phải nghĩ lại, khi hắn làm việc tốt nhất là cân nhắc chín phần.
Nhiều năm như vậy, Tạ Chinh chính xác là chưa phụ sự ủy thác của Đào Thái phó, trên chiến trường chưa từng liều lĩnh, tuy thiếu niên đã thành danh, nhưng ổn trọng không thua gì một lão tướng.
Thân vệ là tâm phúc của Ngụy Tuyên, đương nhiên cũng biết chuyện phụ tử Ngụy gia trên chiến trường thiết bẫy Vũ An hầu.
Thân vệ liền nói: “Vũ An hầu vẫn ẩn nấp đến nay tất nhiên là âm thầm nghỉ ngơi dưỡng sức mưu đồ báo mối thù ngày đó. Ngài ấy ở trên thư muốn ngài lui giữ Huy châu cửa ải quan trọng tây bắc vì để phòng ngoại địch, không chừng là gian kế, vùng tây bắc này không nên ở lâu! Điều lệnh của thừa tướng ít ngày nữa sẽ đến, tướng quân hồi kinh mới là thượng sách!”
Ngụy Tuyên kéo cổ áo của thân vệ, hung ác nói: “Lão tử sợ hắn sao?”
Thân vệ biết Ngụy Tuyên khắp nơi thích so sánh mình với Vũ An hầu, đặc biệt là khi người khác nói hắn ta không bằng Vũ An hầu, nhưng lúc này lại không dám chạm vào vảy ngược của hắn ta, khẩn thiết nói: “Tướng quân lúc này chớ tức giận! Tây bắc đã loạn thành thế kia, mười bảy vạn tướng sĩ ở Huy châu lại là do từ tay Vũ An hầu đưa ra, Vũ An hầu bỏ mình, bọn họ cho là Vũ An hầu bị phản tặc ở Sùng châu g.i.ế.c chết, vì báo thù cho Vũ An hầu nên nghe theo lời ngài, nhưng bây giờ Vũ An hầu còn sống, chúng ta ở tây bắc xem như thịt cá dưới đao của Vũ An hầu!”
Làm sao Ngụy Tuyên có thể không biết những lời thân vệ nói là sự thật, nhưng hắn ta càng hiểu rõ thì lại càng cảm thấy tức giận, từ nhỏ hắn ta đã bị người như vậy đè đầu, Tạ Chinh như là một cái gai trong mắt của hắn ta.
Gốc rễ cái gai này không được rút ra, cả đời hắn ta cũng sẽ không được thoải mái.
Nhưng cuối cùng Ngụy Tuyên vẫn phải tạm thời nhượng bộ sự mềm yếu này, tức giận đùng đùng mang theo hai ngàn thân binh rời khỏi Phủ Tế châu.
Khi Hạ Kính Nguyên ở phủ nghe được việc này thì thở dài một tiếng, nửa vui mừng lại nửa hổ thẹn.
Vui mừng vì vị “sát tướng” nổi danh thiên hạ kia chỉ là hung ác với ngoại tộc, nhưng khi đối với bách tính Đại Dận thì trong lòng vẫn mang nhân tâm.
Hổ thẹn vì chính bản thân mình là quan phụ mẫu một phương, lại chịu để cho Ngụy Tuyên bức bách tính Tế châu đến mức này. Trịnh Văn Thường xin chỉ thị của ông ta: “Đại nhân, những lương thực thu được do chinh lương phải xử trí như thế nào?”
Hạ Kính Nguyên nói: “Tất cả hạt giống đều trả lại cho nông dân, đã đầu xuân, không thể trì hoãn vụ mùa năm sau.”
Trịnh Văn Thường tuân lệnh.
Hạ Kính Nguyên hỏi: “Nghe nói có một huyện không chinh được lương, có biết đó là huyện nào không?”
Trịnh Văn Thường trả lời: “Là huyện Thanh Bình.”
Lần nữa nghe được địa danh này, ánh mắt của Hạ Kính Nguyên trầm xuống, nói: “Huyện lệnh Thôi Thủ Đức là hạng người gan chuột, sao lại dám không chinh lương nộp lên? Việc này sợ là có chút kỳ quái, ngươi dẫn người đi thăm dò một chút.”
Trịnh Văn Thường vừa định ôm quyền, chợt một thị vệ vội vàng tới cửa nói: “Tâu đại nhân, không xong rồi, trước phủ nha có một thư sinh đánh trống kêu oan, làm thơ mắng chửi quan phủ cưỡng bức chinh lương, g.i.ế.c sạch nông dân trên đồng ruộng, hiện đã gây huyên náo xôn xao dư luận!”
Hạ Kính Nguyên và Trịnh Văn Thường cũng giật mình.
Trịnh Văn Thường vội vàng chắp tay nói: “Sau khi mạt tướng nhận được lệnh của đại nhân, một mực phái người theo dõi đám quân binh chinh lương dưới trướng Ngụy Tuyên, cũng không phát hiện ra bọn họ g.i.ế.c người đoạt lương.”
Hạ Kính Nguyên chỉ phân phó cho thị vệ kia: “Mang người kia đến cho ta hỏi một chút.”
Thị vệ lĩnh mệnh đi ra ngoài.

Huyện Thanh Bình.
Phàn Tiểu Linh đề nghị bắt trói huyện lệnh không nghi ngờ gì liền bị Vương phu nhân bác bỏ, bà ấy bất đắc dĩ nói: “Dù sao nha sai ở huyện nha ít nhất cũng có khoảng trăm người, như thế nào có thể bắt trói được huyện lệnh?”
Phàn Tiểu Linh sợ làm Vương phu nhân sợ hãi nên cúi đầu không nói gì, nhưng điều nàng nghĩ lại là cho dù ông ta có bao nhiêu người, những người này không thể một ngày mười hai canh giờ đều đi theo huyện lệnh, huyện lệnh luôn có thời điểm ở một mình.
Vương phu nhân muốn nói gì đó, nhưng đầu đường phía trước lại truyền đến âm thanh ồn ào.
Một đám quan binh như lang như hổ trói gô một đám người áp giải qua phố, Phàn Tiểu Linh nhìn thấy xiêm y trên người những người đó thì kinh hãi: “Đó không phải là tiểu nhị của Dật Hương lâu sao!”
Trong lòng của Vương phu nhân cũng lộp bộp: “Huyện lệnh nhanh như vậy đã hạ thủ rồi?”
Phàn Tiểu Linh không nhìn thấy Du Thiển Thiển trong số những người bị áp giải, vội vàng tiến lên chen vào đám đông người vây xem để xem.
Những người đứng xem bên lề cũng đang thảo luận: “Tại sao tất cả đầu bếp tiểu nhị ở Dật Hương lâu đều bị bắt?”
“Ta nghe nói đồ ăn ở Dật Hương lâu có người ăn vào thì chết, nhà của người kia khiêng quan tài đến cửa Dật Hương lâu gây sự, quan phủ vì tra án lúc này mới niêm phong Dật Hương lâu, mang tất cả tiểu nhị bên trong tửu lâu về thẩm vấn.”
Phàn Tiểu Linh kiễng chân nhìn vào đội ngũ bị quan binh áp giải, cuối cùng nhìn thấy Du Thiển Thiển bị trói hai tay đi ở chính giữa, Du Thiển Thiển cũng nhìn thấy nàng, bình tĩnh lắc đầu với nàng, ra hiệu cho nàng đừng đi qua, mở miệng không tiếng động nói ra hai chữ.
Từ hình dạng khẩu hình của nàng ta, Phàn Tiểu Linh nhận ra nàng ta là nói hai chữ “Bảo Nhi”.
Phàn Tiểu Linh cẩn thận nhìn đội ngũ bị áp giải, không nhìn thấy đứa trẻ, trong lòng biết Du Bảo Nhi nhất định đã được Du Thiển Thiển giấu ở đâu đó, Du Thiển Thiển tự làm khẩu hình kia chính là muốn nàng chăm sóc Du Bảo Nhi.
Vương phu nhân đã đuổi theo nàng, sợ nàng hành động hấp tấp, một mực siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, ghé vào tai nàng thì thầm: “Mặc kệ cháu cùng với vị chưởng quỹ kia có giao tình như thế nào, lúc này cũng đừng tiến lên, sẽ khiến quan binh chú ý tới cháu, không chừng sẽ dẫn lửa thiêu thân.”
Phàn Tiểu Linh cũng hiểu điều này, cố gắng chịu đựng không nhúc nhích.
Sau khi đội quan binh kia rời đi, Vương phu nhân nhìn Phàn Tiểu Linh nói: “Nếu cháu muốn lấy sơ đồ huyện nha và phủ của huyện lệnh, ta có thể lấy cho cháu.”
Phàn Tiểu Linh biết tình cảnh của Vương gia, để cho Vương phu nhân sẵn lòng nói ra điều này cũng không dễ dàng, vì thế nàng nói cảm tạ, nói khi nào cần sẽ đến lấy, sau đó bước nhanh đi đến Dật Hương lâu.
Du Thiển Thiển bị bắt ở Dật Hương lâu, Du Bảo Nhi có thể đã bị nàng ta giấu ở đâu đó trong Dật Hương lâu.
Khi đến đường cái, từ xa Phàn Tiểu Linh đã nhìn thấy cửa lớn của Dật Hương lâu bị niêm phong, nàng đi vòng ra ngõ sau, thấy sân viện của tiểu nhị Dật Hương lâu cũng bị niêm phong, nàng nhìn thoáng qua tường viện ở phía sau Dật Hương lâu, đang định leo đi vào, bên cạnh lại có người vươn một cánh tay ra, kéo nàng đến lối hẹp ở giữa hai bức tường viện trong ngõ tối.
Phàn Tiểu Linh trở tay túm lấy vạt áo của đối phương, vừa định dùng lực đẩy người xuống đất, sau khi ngửi thấy mùi thuốc đắng và hương vị kẹo trần bì trên người đối phương, sức lực trên tay đột nhiên buông lỏng.
Nàng gọi một tiếng: “Ngôn Chính?”
Tạ Chinh rũ mắt ra hiệu nàng im lặng, mắt phượng lạnh lùng liếc ra ngoài ngõ tối, Phàn Tiểu Linh không khỏi cảnh giác.
Tiếng bước chân của một đám quan binh từ xa tới gần, canh giữ ở bên ngoài cửa sau Dật Hương lâu: “Huyện lệnh ra chỉ thị, án mạng Dật Hương lâu một ngày chưa kết án không thể gỡ niêm phong, phòng ngừa chứng cứ tội phạm bị tiêu hủy, phải canh giữ nghiêm ngặt tửu lâu này!”
Phàn Tiểu Linh nhỏ giọng nói: “Du Bảo Nhi không bị quan binh bắt đi, ta lo Du Thiển Thiển giấu cậu nhóc ở nơi nào đó bên trong tửu lâu.”
Hai người cách nhau rất gần, đối phương hô hấp đều có thể nghe rõ ràng, để tránh cho quan binh ở bên ngoài canh giữ nghe được cái gì, âm thanh của nàng ép đến cực kỳ thấp.
Tạ Chinh cảm giác như có côn trùng bò ở trong tai, hắn nhíu mày, đứng thẳng người cách xa nàng một chút, nói: “Ta đã đến đây trước nàng một khắc, cũng đã vào trong tửu lâu mang người đi.”
Phàn Tiểu Linh thở phào nhẹ nhõm, lúc này còn muốn hỏi hắn: “Huynh không phải ở cửa hàng thịt sao, làm sao lại tới huyện thành?”
Ánh mắt Tạ Chinh lạnh xuống, chỉ nói: “Bán thịt lợn xong, thấy nàng lâu rồi mà vẫn chưa về, ta tới xem một chút.”
Phàn Tiểu Linh nói: “Ta không sao, chỉ là Du chưởng quỹ gặp phiền phức.”
Sau khi kể cho hắn nghe về phỏng đoán của mình và Du Thiển Thiển, nàng lại nói: “Ta định trói huyện lệnh lại để cứu Du chưởng quỹ, huynh mang Du Bảo Nhi và Ninh Ninh đi tìm chỗ trốn, nếu như ta bị bắt, làm phiền huynh chăm sóc Ninh Ninh.”
Tạ Chinh cau mày nhìn nàng: “Ai cho nàng chủ ý ngu xuẩn như vậy?”
Phàn Tiểu Linh bị hắn giận như thế thì không hiểu lắm, nghĩ đi nghĩ lại, hẳn là hắn cảm thấy bản thân hắn bị liên quan vào cũng nên bực mình, hắn đã sắp rời đi mà nàng còn muốn âm thầm nhét hai đứa trẻ cho hắn, nói: “Là do ta tự nghĩ ra, bất quá là ta nói khả năng khi ta bị bắt mà thôi, ta nhất định là thừa dịp thời điểm bên cạnh huyện lệnh không có ai mới ra tay, làm sao có thể bị bắt… ”
Tạ Chinh hừ một tiếng: “Nông thôn đã có không ít nông dân làm phản, sắp san bằng huyện nha đi đầu quân cho phản vương, nàng cảm thấy nếu huyện lệnh là chủ mưu thì sẽ đem chính mình đặt vào chỗ nguy hiểm như vậy sao?”
Phàn Tiểu Linh hiểu rõ ý tứ trong lời nói của hắn, thậm chí cưỡng ép huyện lệnh cũng không thể cứu được Du Thiển Thiển.
Nàng nghĩ nghĩ cũng không nghĩ ra được chủ ý gì khác, giương một đôi mắt trong veo thành thật nhìn Tạ Chinh: “Vậy ta nên làm thế nào đây? Ai là chủ mưu thì chúng ta đi trói người đó có hữu dụng không?”
Tạ Chinh nghe nàng vẫn không từ bỏ dự định đi bắt trói người, tức giận đến muốn cười.
Hắn nói: “Trói ai cũng vô ích, đây là có người châm ngòi ly gián, có ý đồ muốn bức bách tính huyện Tế châu làm phản, sau đó dẫn được quan binh phủ Tế châu đến trấn áp bạo dân, bằng cách này, lời đồn triều đình chinh lương bức bách tính làm phản liền thành sự thật rồi.”
Huyện Thanh Bình không đem lương thực thu được gửi đến phủ Tế châu, với tính khí của Ngụy Tuyên, nhất định sẽ đánh tới huyện Thanh Bình, đến lúc đó vừa đối đầu với phản dân, Ngụy Tuyên cũng có thể để thuộc hạ đồ sát toàn bộ huyện Thanh Bình.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.