Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 63



Trong thư phòng chỉ còn lại có một mình Hạ Kính Nguyên, cửa của nhĩ phòng bên cạnh bị đẩy ra, một vị lão giả tóc bạc da mồi đi tới nói: “Nói cho ta biết, nếu như tên họ Ngụy đó biết ngươi lá mặt lá trái như thế, ngươi còn có thể sống được bao lâu?”
Hạ Kính Nguyên chỉ nói: “Tại kỳ vị, mưu kỳ chính; mặc kệ mà tận chức tận trách. Hạ mỗ không thẹn với bách tính thiên hạ là đủ.”
Lão giả lắc đầu cười nói: “Lão đầu tử lần sau đến tìm ngươi uống rượu đánh cờ, hy vọng ngươi vẫn còn sống.”
Hạ Kính Nguyên nói: “Bất cứ lúc nào cũng đợi Thái phó đại giá, không biết tiếp theo Thái phó dự định đi nơi nào?”
Vị lão giả một thân áo tơi, mái tóc bạc phơ được búi bằng một trâm gỗ, bên hông treo một bầu rượu hồ lô, vươn vai một cái nói: “Tiểu nhi Trường Tín vương kia thỉnh thoảng phái người đến nhà tranh quấy nhiễu sự thanh tịnh của ta, phiền phức cực kỳ, lão đầu tử muốn đi chung quanh xem một chút.”
Hạ Kính Nguyên rũ mi mắt xuống nói: “Vẫn tưởng là Thái phó nghe được tin Hầu gia chiến tử sa trường, lúc này mới rời núi.”
Lão giả hừ một tiếng: “Bản lĩnh của lão đầu tử không nhiều, nhưng đời này chỉ dạy qua được một đồ đệ như thế, người đời này có thể lấy mạng của hắn vẫn chưa ra đời đâu, bằng không hắn liền đã có vô số sư đệ.”
Hạ Kính Nguyên nghe lão nhân nói, nhưng mỉm cười không nói gì.
Đào Thái phó từ quan quy ẩn nhiều năm, sau khi Trường Tín vương tạo phản nhiều lần phái người đi tìm ông ấy, nói muốn mời ông ấy về làm phụ tá, kỳ thực là muốn mời ông ấy dạy bảo nhị nhi tử của mình.
Câu nói cuối cùng của vị lão giả chính là nói nếu lại thu đồ đệ, thì chỉ thu những người có tư chất vượt qua Vũ An hầu.
Có lẽ là do nhị nhi tử của Trường Tín vương chưa từng lọt vào mắt xanh của ông ấy.
Hạ Kính Nguyên biết lý do còn cố hỏi: “Sau trận chiến ở Sùng châu, thế tử của Trường Tín vương được danh xưng là Tiểu Vũ An hầu, Thái phó vẫn không nhìn trúng?”
Vẻ mặt của Đào Thái phó không vui nói: “Năm đó tên tiểu tử thối kia mười tuổi, ta dạy hắn một quyển kỳ phổ, đều có thể rơi vào trên tay Trường Tín vương, ngươi nói Trường Tín vương là có chủ ý gì?”
Sắc mặt của Hạ Kính Nguyên có chút trầm xuống, Tiểu Vũ An hầu, Trường Tín vương là dựa theo Vũ An hầu nuôi lớn tiểu nhi tử?

Huyện Thanh Bình.
Khi gà gáy lần đầu tiên, Phàn Tiểu Linh liền tỉnh dậy.
Trời vừa rạng sáng, nàng mơ màng trở mình, khi lăn sang bên kia, kinh ngạc phát hiện trên giường lạnh đến kinh người, lập tức bị lạnh đến tỉnh.
Phàn Tiểu Linh vò mái tóc ngái ngủ ngồi dậy, nhớ tới tối hôm qua nàng và Ngôn Chính ngủ chung giường, ngẩng đầu nhìn chiếc bàn, quả nhiên thấy Ngôn Chính gối đầu ngủ ở bên cạnh bàn.
Dựa vào nhiệt độ giường bên này, chắc cả đêm hắn không ngủ trên giường.
Phàn Tiểu Linh không nói ra được trong lòng đang có loại cảm giác gì, đại khái là mấy phần hảo tâm bị xem là lòng lang dạ thú cho nên mới tức giận?
Sau đó lại hoang mang không biết bản thân nàng tức giận vì cái gì, lẽ ra nàng hẳn nên vui mừng vì hắn thủ lễ như vậy, lại cảm thấy hắn là một quân tử mới đúng.
Trong lúc nàng còn đang xoắn xuýt, người đang chống một tay nghỉ ngơi nghe thấy tiếng gà gáy đã tỉnh giấc, bắt gặp ánh mắt của Phàn Tiểu Linh, hắn hơi giật mình, sau đó nhẹ giọng nói: “Tỉnh rồi à?”
Phàn Tiểu Linh gật đầu, vò đầu bứt tóc nói: “Sớm biết vậy thì tối qua trực tiếp trở về trấn, hại huynh lại một đêm không ngủ.”
Tạ Chinh nói: “Ban đêm ta tỉnh dậy một giấc, thấy trời sắp sáng nên không quay lại ngủ tiếp.”
Phàn Tiểu Linh mờ hồ đáp trả, cũng không tranh luận quá nhiều với hắn về vấn đề này.
Chẳng qua là tranh thủ ngủ một giấc, dù sao hắn thích làm gì thì làm, cũng không phải là nàng thức đêm cảm lạnh.
Sau khi ăn sáng tại nhà của Vương bộ đầu, Phàn Tiểu Linh đưa Du Bảo Nhi và Tạ Chinh trở lại thị trấn.
Đêm qua Trường Ninh ngủ với Triệu đại nương, khi nhìn thấy Phàn Tiểu Linh trở lại thì suýt chút nữa khóc nhè, sau khi nhìn thấy Du Bảo Nhi, ngược lại là sợ mất mặt nên cố gắng kìm nén nước mắt nghẹn ngào nuốt trở lại.
Hai đứa trẻ có bạn ở cùng một chỗ, chơi đùa suýt chút nữa nhảy lên nóc nhà lật ngói, điều duy nhất khiến Phàn Tiểu Linh cảm thấy nhẹ nhõm là Du Bảo Nhi đã không đề cập đến việc tìm mẫu thân nữa, Trường Ninh dường như cũng đã quên chim ưng.
Để bắt những đồng đảng tặc tử còn lại ở huyện Thanh Bình, cả toàn thành đều đang trong tình trạng giới nghiêm, nhưng Vương bộ đầu đã cử người đến nhà nàng một chuyến, đúng là huyện lệnh đã bí mật thưởng cho nàng năm mươi lượng bạc.
Hôm đó tại phủ huyện lệnh, nàng nói mình là người của Vương bộ đầu, nghĩ đến phỏng chừng là huyện lệnh tham công, vì lung lạc lòng người mới đặc biệt ban cho nàng lợi ích. Phàn Tiểu Linh rất thông thạo nguyên tắc im ỉm kiếm bạc, tiếng tăm đối với nàng cũng sẽ vô dụng, ngược lại sẽ rước họa vào thân, không thực tế bằng vàng ròng bạc trắng.
Sau khi đưa tiễn quan sai, Phàn Tiểu Linh cười tủm tỉm đi vào trong phòng giấu bạc, đúng lúc gặp Tạ Chinh, liền hào phóng nói: “Chia cho huynh một nửa?”
Tên gia hỏa này muốn vạch rõ ranh giới với nàng là một chuyện, nhưng ngày đó giải vây huyện Thanh Bình là chủ ý của hắn, ở trên tường thành, nàng cũng được hắn cứu, mỗi khoản vẫn phải tính toán cho rõ ràng.
Tạ Chinh chỉ cảm thấy trong hai ngày này kể từ khi trở về, Phàn Tiểu Linh dường như đã vạch rõ giới hạn với hắn không ít.
Khi nàng nhìn thấy hắn, mặc dù vẫn sẽ mỉm cười chào đón hắn như trước, nhưng khiến cho người ta cảm giác được rõ ràng là khác với trước đây.
Hắn áp chế sự không vui khó hiểu trong lòng, không nhanh không chậm hỏi: “Quan phủ biết thân phận của ta?”
Phàn Tiểu Linh lắc đầu: “Ta không có nói cho người khác biết huynh là ai, huyện lệnh là muốn tham công, ngay cả tên của Vương bộ đầu còn không nhắc tới, cho nên cũng sẽ không chủ động nhắc tới huynh.”
Chính nàng cũng không muốn để lộ bản thân, sợ bị những người đó ghi hận, khi Ngôn Chính xuất hiện trên tường thành thậm chí còn đeo mặt nạ, Phàn Tiểu Linh cũng đoán được hắn nhất định không muốn bại lộ thân phận.
Dù sao đắc tội với những kẻ làm quan kia sẽ có vô số phiền phức đang chờ bọn họ.
Tạ Chinh nói: “Những số bạc thưởng này đều mang đến cho nàng, vì sao lại muốn chia cho ta?”
Phàn Tiểu Linh nói: “Chủ ý không phải là do huynh đưa ra sao?”
Tạ Chinh cụp mắt xuống: “Huyện lệnh ban thưởng số bạc này cho nàng, cũng không phải là bởi vì nàng giữ vững cửa thành, mà là do nàng cứu ông ta thoát nạn, còn trói bọn tặc tử lại, cùng ta không có quan hệ gì.”
Phàn Tiểu Linh không nói lại hắn, sau khi cầm bạc trở về phòng, một lát sau mới ôm một đống đồ vật ra: “Lúc trước huynh nói muốn đi, chỉ là không khéo đụng phải huyện thành bị phong tỏa, cho nên huynh mới ở lại mấy ngày như thế này, ta đã chuẩn bị cho huynh một vài thứ, hai bộ y phục này huynh mang theo để đổi lấy mà mặc. Đôi hài hai chỉ thêu này rất là bền. Đúng rồi, ta còn đổi giúp huynh năm mươi lượng bạc thành ngân phiếu, huynh mang trên người cũng thuận tiện một chút….”
Nàng nói liên miên lải nhải, phảng phất như lão mẫu muốn sắp tiễn người đi xa quê: “Thư hòa ly ta cũng viết rồi, còn thiếu dấu chỉ tay của huynh là được.”
Hưu thư chỉ cần một bên viết, thư hòa ly dù sau cũng khác với hưu thư, chính là hòa khí cùng kết thúc đoạn nhân duyên này, cần phải có dấu chỉ tay của hai bên.
Mấy ngày nay Tạ Chinh đè nén sự ngột ngạt vào trong một ngăn tim, nghe nàng nói những lời như vậy thì càng khó chịu hơn.
Hắn khoanh tay dựa vào khung cửa nhìn nàng một lúc, bỗng nhiên cười cười rồi cay nghiệt nói: “Làm phiền nàng thay ta suy nghĩ chu đáo như vậy.”
Phàn Tiểu Linh không muốn đấu võ mồm với hắn, chỉ nói: “Ra ngoài không thể so được với khi ở nhà, có thể chuẩn bị đầy đủ một chút thì cố gắng chuẩn bị đầy đủ một chút, nếu ở bên ngoài gặp phải cái gì đó khó khăn, sẽ không ai có thể giúp đỡ huynh…”
Nơi trái tim cuồn cuộn một số cảm xúc khó hiểu, nụ cười cay nghiệt trên mặt của Tạ Chinh cũng không kìm được, hắn đưa mắt nhìn tuyết trên tường viện, đột nhiên hỏi: “Còn nàng, về sau có tính toán gì không??”
Phàn Tiểu Linh cười nói: “Trước đó huynh không phải đã hỏi rồi sao? Chỉ cần huyện Thanh Bình có thể tiếp tục bình yên, ta liền xây chuồng lợn…”
Tạ Chinh nửa nâng mắt phượng: “Ý của ta là, nàng là dự định sẽ xuất giá, hay tiếp tục kén rể?”
Câu hỏi này làm Phàn Tiểu Linh khựng lại, nàng đặt đống đồ kia lên trên bàn, đi tới trước bậc thang ở cửa ngồi xuống, nhìn cây lê trụi lá trong sân suy nghĩ một chút rồi nói: “Thành thân khẳng định vẫn là muốn thành thân, về phần kén rể hay là xuất giá, đến lúc đó rồi nói sau.”
Tạ Chinh vân vê hòn đá nhỏ trong tay, tùy ý ném lên cây lê, khiến lũ chim đậu trên đó giật mình: “Thích kiểu gì? Nếu tương lai không ai cưới nàng, ta sẽ thay nàng tìm kiếm.”
Phàn Tiểu Linh nghe hắn đang châm chọc mình, không khỏi bực bội nói: “Dù sao cũng không phải người tính tình xấu như huynh! Miệng lưỡi của huynh lợi hại như vậy, huynh vẫn nên lo lắng mình không lấy được nương tử đi!”
Tạ Chinh khuỵu một chân ngồi xuống, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt mà không phải giễu cợt, hắn nói: “Ta sẽ không lấy kiểu người như nàng, ta phải cưới một người ôn nhu dịu dàng, có thể chưởng quản việc nhà.”
Viên đá duy nhất còn lại trong tay bị hắn ném đi rất xa, bay qua bức tường viện không biết rơi xuống nơi nào.
Phàn Tiểu Linh liếc nhìn một bên mặt tinh xảo của hắn, mắt to giật giật khóe miệng, thản nhiên nói: “Ta thích kiểu người ôn hòa nhã nhặn, tốt nhất là người đọc nhiều sách, có tài học, lại khiêm tốn, bản tính thiện lương và thích cười. Khi mẫu thân của ta còn sống đã nói, tính tình của ta quá nóng nảy, cần phải có người nhã nhặn một chút chăm sóc ta, sau này mới có thể chung sống lâu dài.”
Trong lòng không hiểu vì sao có một tia chua chát, Phàn Tiểu Linh nghĩ nguyên do là vì nàng cảm thấy nhớ mẫu thân của mình.
Nàng nói: “Hai ta tốt xấu gì cũng cùng chung hoạn nạn lâu như vậy, huynh cũng phải rời đi, cũng đừng nguyền rủa ta sau này không ai cần, ta chúc huynh sau này cưới được một nương tử ôn nhu dịu dàng, huynh cũng nên chúc ta sau này có thể tìm được lang quân thanh tú nhã nhặn đi!”
Tạ Chinh nói: “Được.”
Hắn quả thật đã cười đến thập phần đẹp mắt.
Khi đứng dậy, hắn còn ân cần đưa tay cho Phàn Tiểu Linh, Phàn Tiểu Linh ngồi rất lâu, chân có hơi tê, nhìn thấy hắn đưa tay tới cho mình, không nghĩ nhiều liền đặt tay lên.
Biến cố đã phát sinh trong nháy mắt đó, Phàn Tiểu Linh bị một lực đạo rất lớn kéo nhào vào trong n.g.ự.c của hắn, hắn siết chặt cổ tay không bị thương của nàng, mạnh đến mức tựa hồ suýt chút nữa là làm gãy cổ tay nàng.
Hắn giữ chặt cằm của nàng, cúi đầu gần như thô bạo ngang ngược ngăn chặn môi của nàng.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.