Bên Nhau Đêm Đẹp Này - Cô Nương Đừng Khóc

Chương 12: Vượt ranh giới (3)



Lý Tư Lâm kiêm chức ca hát ở quán bar, mỗi lần hai tiếng. Lần đầu tiên hát từ 22:00 đến 24:00 khuya. Tô Cảnh Thu là ông chủ quán bar, ba năm nay đúng thật là thời kỳ vô cùng bấp bênh, ba năm qua, đa phần là mở một tháng đóng hai tháng. Anh ta xui xẻo hết lần này tới lần khác, còn phải mở một quán ăn vặt, tình hình buôn bán cũng chẳng khá khẩm gì hơn so với cái quán bar này. Kể từ đó, của cải dành dụm từ khi còn trẻ từ từ bay mất. Trên bờ vực phá sản, địa vị gia đình cũng ngập tràn nguy cơ.  

Anh ta nói với Lý Tư Lâm: Cậu tới đây ca hát thì gọi thêm mấy người bạn tốt tới đi. Quán bar tớ làm ăn ra tiền thì chẳng lẽ cậu không có phần ư? Họ trữ rượu* thì tớ chia phần trăm cho cậu.

*Theo mình hiểu thì “trữ rượu” chỉ một người bỏ ra 1 số tiền mua rượu rồi để quán bar bảo quản những chai rượu mà họ ưng ý. 

“Cậu sai bảo tớ là mấy em gái bán rượu đấy à?” Mọi người quen biết đã nhiều năm, Lý Tư Lâm biết Tô Cảnh Thu rất khó khăn, oán trách một câu nhưng vẫn đồng ý. Ba tiếng trước khi diễn, cô gửi tin nhắn cho nhiều người: “Hôm nay tớ hát ở quán bar, muốn nghe hát thì tới đây.” Đính kèm thêm định vị. Có gọi rượu hay không còn tùy vào tự nguyện, cô cũng không hề cố gắng chào hàng. Nhưng gu quầy rượu trong quán bar của Tô Cảnh Thu cũng coi như có chút danh tiếng trong ngành, Lý Tư Lâm cảm thấy người thật sự yêu thích rượu cũng sẽ bỏ ra kha khá để bảo quản.

Lận Vũ Chu cũng nhận được tin nhắn này, anh biết Lý Tư Lâm cho rằng anh sẽ không đi, lúc gửi một loạt cũng không loại anh ra. Lúc anh giao báo cáo xong thì đã hơn 9 giờ tối, nhìn giờ rồi đạp xe tới quán bar.

Anh rất ít đi quán bar, vài lần ít ỏi là đi theo anh rể. Có khi quán bar rất ồn ào, còn có người nhảy nhót, tay chân anh không hòa theo được nên không thể bắt kịp theo. Anh đứng giữa đám người như một tên kỳ quái.

Lúc bước vào cửa, anh không nghe thấy âm thanh đùng đùng chấn động sàn nhà, ngược lại, anh nghe thấy một giọng nữ dịu dàng như dòng suối trong veo, chậm rãi xuôi dòng. Lý Tư Lâm ôm đàn guitar ngồi trên khán đài hát bài《End of the world》của Anne Murray, đó là bài hát cổ vũ nổi tiếng trong sân trường đại học Thanh Hoa. Ngày đầu tiên Lận Vũ Chu nhập học đại học, có người ngồi đàn hát bài này trong sân thể dục, rất nhiều bạn học vây quanh nghe người đó ca hát. Anh bị giọng hát đó hấp dẫn, xuyên qua khe hở nho nhỏ nhìn thấy một bạn học nữ mặc áo sơ mi trắng, ngọn gió cuối tháng tám khẽ lướt qua người cô.

Ngày đó anh cảm thấy cuộc sống đại học rất tốt đẹp.

Lận Vũ Chu không biết cô gái ca hát ngày đó chính là Lý Tư Lâm, tiếng hát lướt trên mặt cỏ ngày hè là nỗi chấp niệm của sinh viên Thanh Hoa.

Hôm nay Lý Tư Lâm cũng mặc một chiếc áo sơ mi trắng, tóc được buộc lên. Cô là người “đam mê âm nhạc” rất nhiều, trong quán bar đều là người với người. Ông chủ Cảnh Thu đứng trong quầy bar pha rượu, đôi mắt nhìn lướt xung quanh nhìn thấy Lận Vũ Chu đứng ngoài cửa, rồi anh ta vẫy tay với anh.

Tô Cảnh Thu là bạn thân từ nhỏ kiêm bạn học của Cố Tuấn Xuyên, nên anh ta đã quen với Lận Vũ Chu từ lâu. Anh ta nhiều lần mời Lận Vũ Chu tới quán bar ngồi chơi, Lận Vũ Chu đều từ chối, thế mà hôm nay lại đến.

Anh ta đưa cho Lận Vũ Chu một ly rượu, anh lắc đầu: “Em đạp xe tới.”

“Xe đạp chứ đâu phải motor.”

“Xe đạp cũng không thể uống say.”

“Cậu uống bao nhiêu là không được chạy xe?”

“Đã uống rượu thì không chạy xe, đã chạy xe thì không uống rượu.” Lận Vũ Chu nói một cách nghiêm túc. Tất nhiên Tô Cảnh Thu đã quen với tác phong của cậu em trai này, lấy lệ khen anh là một công dân tuân thủ luật pháp. Còn nói, đúng là vì có kiểu người như anh nên mới có thể thúc đẩy nếp sống xã hội nhanh chóng phát triển.

Khi nói chuyện Tô Cảnh Thu kéo kéo cổ áo sơ mi đen, gật đầu với một cô gái đứng trước đã nhìn anh ta rất lâu, ra vẻ như đang bán sắc đẹp. Miệng cũng không rảnh rỗi: “Cậu cũng tới cổ vũ cho Lý Tư Lâm à?” Sau đó chỉ vào phía trước: “Tất cả mọi người hôm nay đều cổ vũ cho Lý Tư Lâm. Thấy người đó không? Anh trai hàng thứ nhất nạp phí 20 vạn, mở 10 vạn tiền rượu. Anh thật sự phải cảm ơn Lý Tư Lâm đã cứu vớt cái kẻ đang bên bờ vực phá sản như anh. Anh biết mời cậu ấy tới là không sai tí nào.”

Lận Vũ Chu không nạp được 20 vạn, cũng không mở nổi 10 vạn tiền rượu, anh cho rằng việc cổ vũ chính là lắng nghe và vỗ tay, cho nên anh nghe rất nghiêm lúc, lúc vỗ tay cũng vô cùng nghiêm túc. Tô Cảnh Thu nhìn thấy dáng vẻ chất phác đáng yêu của anh thì nhắn cho Cố Tuấn Xuyên: Còn trẻ không tiền mà chẳng tự ti, tớ đây là nói em vợ cậu đó. Lần đầu tiên tớ thấy một người thích một cô gái mà không hề quan tâm tới đối thủ giàu có. Đây là mù quáng tự tin hay là ngốc đây?  

Cố Tuấn Xuyên hồi: Bao cỡ nào?

“Trữ 20 vạn tiền rượu, mở 10 vạn tiền rượu. “

“Anh ta có trữ 200 vạn thì em trai tớ cũng không tự ti. Mắc gì phải tự ti? Không phục thì so bằng đầu óc.” Cố Tuấn Xuyên bao che người nhà, cảnh cáo Tô Cảnh Thu không được lấy chuyện này ra làm em trai anh ấy ấm ức, đừng để vấn đề 20 vạn làm cản trở nghiên cứu hạt nhân cho tổ quốc.

Tô Cảnh Thu bị thuyết phục bởi giá trị quan* của gia đình Lận Cố, ngón tay bấm thích liên tục hai mươi lần.

*Giá trị quan là sự nhìn nhận và đánh giá chung về ý nghĩa của một sự vật, sự việc nào đó xảy ra quanh ta.

Lý Tư Lâm hát xong một bài, nhìn xung quanh một vòng rồi chợt nhìn thấy Lận Vũ Chu, cô chỉ nhìn lướt qua, xong cúi đầu xem một tờ giấy ghi tên bài hát. Hình như ở chỗ này toàn là người cô quen biết, cho nên cô không thể biểu hiện thân quen với một người nhất định, bằng không những người khác sẽ mất vui. Lý Tư Lâm hiểu rất rõ loại tâm trạng như thế.

Bài hát của anh trai nạp tiền xếp ở sau nhưng anh ta không biểu hiện cảm giác có đặc quyền, ngược lại ngồi nghe hát rất đúng mực mãi cho đến cuối cùng. Sau khi Lý Tư Lâm hát xong, anh ta đi lên nói vài lời với cô, chung chung là mấy năm không gặp, chào mừng cô về nước, sau này có thời gian thì cùng nhau chơi bóng linh tinh. Lý Tư Lâm cảm ơn anh ta đã tới cổ vũ, anh ta đáp ngay, uống ở đâu thì cũng là uống, quán bar của nhà này có tiếng tăm bên ngoài nên tới chỗ này uống rượu cũng thoải mái.

Cái gọi là “tiếng tăm bên ngoài” ám chỉ việc hồi trước quán bar của Tô Cảnh Thu bị đập phá vì bảo vệ một nữ sinh, sau đó lan truyền trong giới.

Lý Tư Lâm nói chuyện thì nhìn thấy Lận Vũ Chu đi ra ngoài, cô nhắn ngay một tin nhắn cho anh: “Cậu đợi chút. Cùng nhau về.”

“Tôi gọi xe nhé?”

“Ngồi xe đạp của cậu.”

Lý Tư Lâm lần lượt chào hỏi từng người bạn, mỗi bàn đều uống một chút rượu, chờ tới khi cô đi ra thì đã 1 giờ sáng. Lận Vũ Chu đứng cùng chiếc xe của anh dưới tàng cây trơ lá ở đối diện. Lận Vũ Chu nghĩ rằng đứng ở đối diện quá dễ thấy, sợ mang tới bất tiện cho công việc của Lý Tư Lâm.

Lý Tư Lâm chạy tới cửa hàng tiện lợi mua một ly sữa đậu nành nóng uống, rồi mới đi qua đường cái.

“Sao cậu lại tới đây?” Cô hỏi.

“Nhận được tin nhắn của cô.”

“… Đúng là do tôi lười, lúc gửi đồng loạt tiện tay ấn trúng cậu. Sau này cậu đừng tới nữa, ngày mai còn phải đi làm mà, không cần phải thức đêm thế này. Hơn nữa cậu không hợp với môi trường này đâu.” Lý Tư Lâm vỗ vỗ yên sau xe đạp của Lận Vũ Chu: “Chở tôi được không đó?”

“Cô không sợ lạnh à?”

“Tôi không sợ. Bên trong nóng quá, với lại thổi bớt mùi rượu trên người tôi đi thì càng tốt chứ sao?”

Nói xong cô cởi túi xách mà Lận Vũ Chu đang đeo trên vai xuống rồi đeo lên, sau đó nhảy lên yên sau, nhẹ nhàng nắm lấy áo lông của anh.  

Đêm khuya ngày xuân, trên đường chỉ còn vài ba người. Ánh đèn đường rọi lên mặt làm làn da như biến thành màu xanh lơ. Bóng chiếc xe đạp chiếu loang lổ  xuống đất, Lý Tư Lâm uống chút rượu nên cảm thấy mới lạ khi ngắm nhìn thế giới ban đêm. Khi đi ngang qua một xe mì xào, cô liền tóm lấy eo của Lận Vũ Chu: “Này này này! Dừng lại chút!” Một loại ngứa ngáy lạ lẫm từ bên hông truyền tới làm Lận Vũ Chu không vững, hai người xém tí nữa đã ngã xuống.  

Lý Tư Lâm ngồi vững lại nhìn Lận Vũ Chu đang lúng túng: “Sao vậy? Có chuột à?”

“Cô… có thể đừng tóm vào eo tôi không? Cô cứ nói là được.”

“Nam mà cũng không được bóp eo à?” Lý Tư Lâm tò mò lại muốn bóp tiếp, Lận Vũ Chu hoảng loạn trốn tránh, anh xấu hổ và giận dữ hô lên: “Lý Tư Lâm!”

Lận Vũ Chu không có cách nào nắm tay cô lại, vừa không thể nào giải thích cảm giác kỳ lạ đó, hai người giằng co một lát rồi Lý Tư Lâm chợt bừng tỉnh hiểu ra: “À à à! Thì ra là cậu bị nhột. Lần sau tôi sẽ chú ý.”

Cả ngày cô chưa ăn gì tử tế nên vô cùng đói bụng, lúc này mua một phần mì xào mà không dám ăn hết. Gọi thêm một chiếc hộp không, cô tự gắp vài đũa qua rồi đẩy hơn một nửa hộp mì cho Lận Vũ Chu: “Tới đi, mời cậu.”

Lận Vũ Chu bị bắt quét dọn chiến trường, hai người đứng đó ăn mì xào. Có một  chiếc xe dừng ở ven đường ấn còi, cửa sổ xe trượt xuống, “anh trai 20 vạn” chào hỏi Lý Tư Lâm: “Đi ăn bữa ăn khuya không?”

Lý Tư Lâm xua tay: “Không đi! Ăn no rồi! Cảm ơn nhé!”

“Anh trai 20 vạn” nhìn Lận Vũ Chu rồi lại nhìn Lý Tư Lâm, trong đầu đang diễn cảnh tiểu thư bị chàng thư sinh nghèo lừa gạt, nghĩ thầm đó là kiểu không thông minh nên mới đi đâm tường nam*. Nhưng Lý Tư Lâm cũng không giống kiểu không có đầu óc, “anh trai 20 vạn” đúng thật không hiểu nổi, mì xào lề đường mà có gì ngon, ngồi xe đạp thì có gì hay ho. Đường xá xa xôi, có cô gái nào mà chẳng chọn một chiếc xe tốt. Có lúc rồi cũng sẽ khóc. Anh ta thở dài, để tài xế lái xe rời đi. 

*Câu thành ngữ đầy đủ là: Chưa đụng tường Nam chưa quay đầu (不撞南墙不回头): ý chỉ những người cố chấp, đến nỗi chưa gặp phải sự thất vọng thì không quay đầu.

Lận Vũ Chu bị ánh mắt của “anh trai 20 vạn” càn quét, trong lòng cũng biết là có chuyện gì, vì thế nói với Lý Tư Lâm: “Lần sau cô đón xe về đi.”

“Vì sao?”

“Vì cho tiện.”

Lý Tư Lâm dừng lại: “Cậu đừng để những suy nghĩ linh tinh ấy làm ảnh hưởng, cũng không cần quan tâm tới ánh mắt của người khác. Chị cậu có kể năm nhất đại học cậu từng có thiện cảm với một bạn học, cùng nhau đi ăn một bữa cơm rồi từ bỏ. Đó là thói quen lạc hậu đó cậu biết không? Đừng nói tới giữa hai ta có chuyện gì hay không, cho dù là có đi nữa thì cũng không tới lượt người khác quản. Sống trong ánh mắt người khác, có mệt hay không?” Nói xong ước lượng cặp sách: “Mau mau mau, đi thôi.”

Lận Vũ Chu im lặng đạp xe, Lý Tư Lâm ngồi ở sau ngâm nga ca hát. Cô biết Lận Vũ Chu từng trải qua những năm tháng tự ti, hoặc là đó không phải là tự ti, mà là một loại tình cảm châm chước. Bây giờ Lận Vũ Chu vẫn đối xử tốt với mọi người y như lúc trước, nếu không thì lúc tan làm sẽ chẳng chạy tới cổ vũ cô. Chỉ là việc cô yêu cầu anh chở cô về là ngoài dự định của anh, nhưng anh cũng không từ chối. 

“Lận Vũ Chu.” Cô ngồi sau gọi anh.

“Hửm?”

“Cậu buồn ngủ không?”

“Tinh thần của tôi đang đạp xe.”

Lý Tư Lâm cười khanh khách, cô hơi buồn ngủ, đầu gục xuống vài lần, mắt nhắm rồi mở. Cảm giác giới hạn bắt cô phải duy trì sự tỉnh táo mà ý chí lại gương cờ đầu hàng. Cuối cùng dựa vào lưng Lận Vũ Chu, ngủ mất.

Cô dựa vào rất gần rất gần, Lận Vũ Chu ngồi thẳng lưng lên theo bản năng, cảm thấy cô lắc lư rồi lại hơi nghiêng về sau. Lo lắng duy nhất là sợ cô bị cảm lạnh, vì thế gọi cô: “Lý Tư Lâm.”

“Ừm?”

“Trong cặp sách tôi có một cái áo khoác, cô mặc vào đi.”

“Ừ.”

Lý Tư Lâm mơ màng ôm cặp sách phía sau vào lòng, chậm chạp lấy áo khoác ra mặc vào, chờ khi cô lộn xộn xong thì bọn họ đã về đến nhà. Lý Tư Lâm rửa mặt nằm lên giường ngủ. Hôm sau mở mắt ra thì Lận Vũ Chu đã đi làm, trên bàn đặt trứng gà đã đã lột vỏ, và còn táo đã cắt xong, cà phê trong bình còn bốc hơi nóng.  

Lý Tư Lâm đứng đó ngửi một lúc, mùi thơm của cà phê đánh thức cơ thể của cô, một ngày của cô bắt đầu bằng hành động ấm áp của vị khách ở trọ. Lý Tư Lâm thời thiếu niên chưa từng cảm nhận sự chăm sóc tỉ mỉ một cách trọn vẹn, đến khi cô 30* thì đã đạt được rồi.

*Từ gốc: Nhi lập chi niên (而立之年) 

Điều này làm cô cảm thấy hạnh phúc.

Loại hạnh phúc này thậm chí còn bắt đầu xóa nhòa ranh giới giữa người với người. Cô độc lập đã quen, từ hôm nay chợt bắt đầu cảm thấy, làm gì phải luôn tự độc lập? Ở nhà mình mà còn độc lập cái gì? Cô không muốn độc lập nữa, cô phải làm đồ ăn hại.

“Buổi tối ăn đồ Thái được không?” Lý Tư Lâm hỏi Lận Vũ Chu.

“Được.” Tới giữa trưa Lận Vũ Chu mới trả lời cô, tất nhiên lúc làm việc phải vô cùng tập trung tinh thần, sợ rằng độ chính xác của số liệu thí nghiệm xảy ra vấn đề.

“Thế thì để tôi đặt về nhà nhé?”

“Đi ra ngoài ăn được không?”

“Cũng được.”

Lý Tư Lâm gửi địa chỉ ở gần đó cho anh, chỗ đó là nhà hàng đồ Thái mà cô rất thích ăn. Từ lúc về nước cô chưa từng ra ngoài ăn cơm với Lận Vũ Chu, đến lúc nhìn thấy Lận Vũ Chu thay áo lông bằng chiếc trench coat. Anh đứng trước cửa nhà hàng, mang theo vẻ phóng khoáng tri thức của một nhà thơ.

Lý Tư Lâm tưởng mình nhìn lầm, nhìn kỹ lại, đó không phải Lận Vũ Chu thì còn là ai đây? Cô giống như đã phát hiện một lục địa mới, cầm điện thoại lên chụp lén rồi gửi cho Lận Vũ Lạc: “Kỷ niệm, ngày 20 tháng 2, gu thẩm mỹ của Lận Vũ Chu nhảy vọt lên rồi.”

“Trời đất ơi, đây là thằng em tớ đấy à?” Lận Vũ Lạc vô cùng kinh ngạc thốt lên: “Nó đây là muốn đi hẹn hò sao? Chuyện của hai người sao rồi?”

“Tớ chỉ đề nghị đi ăn đồ Thái thôi, em cậu mới nói ra ngoài ăn, sau đó thì như vậy.” Lý Tư Lâm nói: “Em trai yêu dấu của cậu đang làm gì vậy?”

“Thích cậu?”

“Không thể nào. Trả hết nợ à?”

Lý Tư Lâm chạy tới vỗ một bên vai Lận Vũ Chu, rồi lách người trốn qua một bên. Lận Vũ Chu biết rõ trò vặt này của cô, vẫn phối hợp diễn với cô một phen, cố ý nhìn đông nhìn tây, thì thầm: “Ai chụp tôi đấy?”

Diễn xong, anh chợt đưa tay nắm lấy cánh tay Lý Tư Lâm giơ lên nhìn đồng hồ: “Cô đến muộn.”

“Cậu đến sớm.”

“Được thôi.”

Lận Vũ Chu cho Lý Tư Lâm nhìn thoải mái, ánh mắt cô lướt từ đầu đến chân, miệng chậc chậc chậc: “Đúng là một chàng đẹp trai phong lưu!”

Lận Vũ Chu gãi đầu không biết nên làm thế nào, bàn tay che trước mặt Lý Tư Lâm: “Không có gì đẹp, cô đừng nhìn.”

“Vậy thôi.” Lý Tư Lâm đẩy tay anh ra: “Tại sao lại ra đây ăn? Sao muốn mời khách thế?”

“Vì cảm ơn dì đã giới thiệu bạn gái cho tôi.”

“Cậu nói cái gì?” Lý Tư Lâm cho rằng mình nghe nhầm, đôi mắt trợn to: “Mẹ tôi thật sự giới thiệu bạn gái cho cậu đấy à?”

“Đúng vậy. Điều kiện rất tốt.”

Lý Tư Lâm cũng người mẹ hay lo việc của người khác của mình dọa sợ, chẳng lẽ người nào già rồi cũng thích làm Nguyệt Lão hay sao? Có phải do bà rảnh rỗi quá không?

“Điều kiện ra sao?”

“Vô cùng tình cờ, người mà dì giới thiệu cho tôi là em gái họ của bạn học, 25 tuổi, bây giờ đang làm quản lý dự án cho một công ty thiết bị phòng thí nghiệm. Nói đến cũng khéo, công ty đó từng hợp tác với nhóm của chúng tôi, trước đó có họp cùng nhau nên tôi đã gặp rồi.”

“Không phải, ý là cậu có cần nói tỉ mỉ với tôi như vậy không?” Lý Tư Lâm tự nhiên giận dỗi mà chẳng hiểu vì sao, thậm chí tức giận không muốn ăn. Lúc gọi món vẫn nghĩ rằng dù sao Lận Vũ Chu mời khách, rồi cô gọi hai món ăn đắt tiền thật, muốn tàn nhẫn làm thịt anh một trận. Vì tính tình này của cô mà lúc ăn vẫn còn hầm hừ.  

Khó chịu nhất là lúc Lận Vũ Chu ăn rất nhã nhặn, nhìn anh ăn có vẻ rất ngon. Hiển nhiên “đối tượng” đó hợp ý anh.

Lý Tư Lâm giơ tay lên, gọi thêm một phần cua, đã ăn thì ăn thật đắt tiền, thế thì không cần tỏ ra đồng cảm với Lận Vũ Chu!

Còn về phần Lận Vũ Chu, có đôi khi anh nhìn thấy ý cười trong ánh mắt cô, như một con hổ biết cười.

Đồ phiền phức!

Trên đường về Lý Tư Lâm thấy Lận Vũ Chu ăn mặc không vừa mắt, đừng nói là đang luyện tập trước để đi hẹn hò đấy! Con người bắt đầu bắt bẻ, kéo kéo áo anh để bới lông tìm vết: “Cậu gầy như vậy thì đừng mặc cái này đi hẹn hò đấy, như cái sào tre vậy.”

“Vậy mặc gì giờ?” Lận Vũ Chu hỏi.

“Như bình thường là đẹp.”

“Nhưng cô từng nói với chị tôi bình thường tôi rất quê mùa mà?”

“…”

“Cô cũng nói với chị tôi rằng cô không hiểu vì sao những ô ca rô trên áo sơ mi trông rất giống nhau, rõ ràng là màu sắc khác nhau, vậy tại sao nhìn thì thấy y như nhau? Không phải cô từng khổ não vì điều đó ư?”

“Vậy thì cũng đẹp hơn cậu của hôm nay!”

“Phải không? Vậy thì đáng tiếc quá, anh rể tôi đã tư vấn để tôi mua thêm quần áo rồi.”

“Chỉ là một buổi xem mắt thôi mà? Cậu có cần làm tới vậy không?”

“Tại sao không phải là vì tôi muốn tự làm mình vui? Hoặc có thể là vì muốn giúp cô bớt suy nghĩ linh tinh trong những ngày bình thường chúng ta sống chung? Vì sao nhất định phải là vì buổi xem mắt?”

Lý Tư Lâm bị Lận Vũ Chu niệm kinh đến nỗi đau đầu, che tai ngăn anh nói tiếp: “Lận Vũ Chu! Im miệng!”

Lận Vũ Chu nắm lấy cổ tay cô ra để cô không bịt tay nữa: “Bình thường cô nói thì tôi sẽ nghe mà. Không cần dậm chân cũng không cần bịt tai đâu.”

Lý Tư Lâm cũng không biết mình có bị chạm sợi dây thần kinh nào hay không mà đã chạm một cái tới tận trái tim. Cô tự khinh bỉ chính mình đúng là đồ háo sắc, 18 tuổi háo sắc, 25-26 tuổi háo sắc, đầu 30 rồi mà còn háo sắc! Cái tên Lận Vũ Chu kia vẫn chưa làm gì mà tại sao cô lại thấy anh rất vừa mắt thế? 


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.