Tiệc liên hoan kết thúc cũng đã gần mười một giờ. Xe buýt về khu đại học đã dừng từ lâu, vì vậy Lâm Tri Du quyết định bắt taxi trở về. Nhưng không biết có phải do tối nay cô xui xẻo hay không, trên ứng dụng đặt xe mãi không đặt được xe.
Lâm Tri Du đứng trong gió đêm, khi đi ra ngoài, cô chỉ mặc một chiếc áo len dệt kim màu hồng, bên trong là áo hai dây mỏng. Lâm Tri Du cắn môi cau mày nhìn chằm chằm vào điện thoại, đợi gần mười phút cũng không có ai nhận. Lâm Tri Du khẽ thở dài, thoát khỏi ứng dụng, đang định đi xa hơn xem có taxi không, thì đột nhiên nghe thấy giọng nói của Bồ Minh Chương vang lên từ phía sau.
“Tri Du, còn chưa về à?”
Lâm Tri Du quay đầu lại, nhìn thấy Bồ Minh Chương cách đó vài bước và một nhóm người phía sau anh ấy, năm sáu người có cả trai lẫn gái, tất cả đều ăn mặc rất thời trang, trên mặt nở nụ cười vô tư. Trong số những người này, Lâm Tri Du chỉ biết Triệu Kinh Duy, nhưng cũng chỉ là biết từ một phía.
“Đang đợi xe ạ.” Lâm Tri Du nói.
“Đừng đợi nữa, bọn anh đưa em về.” Bồ Minh Chương đụng cùi chỏ của Triệu Kinh Duy, Triệu Kinh Duy đang nói chuyện với nam sinh bên cạnh thì bị đụng vào, anh quay sang nhìn Bồ Minh Chương: “Không phải cậu về chung cư sao? Thuận tiện đưa đàn em của tôi về luôn.”
Một nữ sinh trong nhóm không muốn: “Bồ Minh Chương, sao anh không tự mình đưa?”
Chính là cô nàng vừa gọi Triệu Kinh Duy ở ngoài cửa phòng. Vừa nãy hành lang thiếu sáng nên không nhìn rõ mặt, bây giờ dưới ánh đèn đường có thể nhìn ra ngũ quan tinh xảo, khuôn mặt rất nhỏ, gần bằng lòng bàn tay.
Bồ Minh Chương phớt lờ cô nàng, nói thẳng với Triệu Kinh Duy, “Nói gì đi, nếu không đàn em của tôi không dám lên xe của cậu mất.”
Lâm Tri Du không muốn đi xe của Triệu Kinh Duy, dù sao hai người thậm chí còn không biết nhau, cô mấp máy môi định từ chối, nhưng ánh mắt Triệu Kinh Duy lướt qua cô một cái rồi gật đầu: “Được.”
Bồ Minh Chương cũng nói: “Con gái đi taxi vào ban đêm không an toàn đâu.”
Một nam sinh mặc áo hoodie đen trong nhóm pha trò: “Nói như vậy thì xe của Triệu Kinh Duy an toàn sao?”
Đối với lời trêu đùa của bạn bè, Triệu Kinh Duy không để ý, chỉ giật giật khóe miệng. Hiển nhiên bọn họ thường dùng loại lời này trêu chọc lẫn nhau, Triệu Kinh Duy tập mãi thành thói quen, anh đi tới: “Đi thôi.”
Lâm Tri Du do dự hai giây giữa việc ngồi ở ghế sau và ghế phụ, sau đó cô chọn ghế phụ. Dù sao cô và Triệu Kinh Duy thực sự không quen biết, nếu ngồi ở phía sau, giống như cô coi anh là tài xế vậy.
Lâm Tri Du vừa thắt dây an toàn thì chàng trai mặc áo hoodie đen đi tới, gõ vào cửa sổ bên cạnh cô. Triệu Kinh Duy hạ cửa sổ bên ghế phụ xuống, chàng trai chống khuỷu tay lên cửa sổ, ánh mắt dừng lại trên mặt Lâm Tri Du hai giây rồi mới nhìn Triệu Kinh Duy: “Không đi tăng 2 thật à?”
Triệu Kinh Duy: “Không, các cậu đi đi.”
Khi nam sinh đang định rút cánh tay trên cửa kính xe lại, dường như nghĩ đến điều gì, lấy điện thoại di động ra: “Đàn em, tiện thêm thông tin liên lạc không?”
Lâm Tri Du giật mình, cô còn chưa kịp từ chối, Triệu Kinh Duy đã quay mặt sang nhìn anh ta: “Uống nhiều rồi lại bắt đầu tán tỉnh, có muốn tôi gọi bạn gái cậu để cậu tỉnh táo không?”
“Được rồi, tôi đi đây.”
Nam sinh ngượng ngùng sờ sờ mũi, đứng thẳng người nhìn Triệu Kinh Duy lái xe đi.
Lâm Tri Du nhớ lại, có lẽ anh cũng không muốn đưa cô về mà chỉ lấy cớ này để tránh đi chơi tiếp với bạn bè.
Lâm Tri Du không phải là người thích xã giao cho lắm, ban đầu cô chỉ muốn lịch sự trò chuyện với anh hai câu. Sau khi xe lái vào đường lớn, Triệu Kinh Duy mở nhạc. Danh sách nhạc của anh rất đa dạng, từ slow rock đến punk rock. Trời bắt đầu mưa về đêm, tiếng mưa rơi trên nóc xe dồn dập như nhịp trống. Trong không gian kín của xe là tiếng nhạc và bên ngoài là tiếng mưa rơi, Lâm Tri Du nghe nhạc suốt quãng đường đến cổng trường đại học Nghi. charlene t.y.t
Cô ngồi thẳng lưng, chống tay lên cần số xe, nhìn người ngồi ở ghế lái: “Dừng ở đây thôi nhỉ?”
Ngón tay Triệu Kinh Duy chạm nhẹ vô lăng: “Trời vẫn mưa, tôi đưa em đến dưới ký túc xá.” Anh không định để cô xuống xe ở đây, Lâm Tri Du nhìn xe rẽ vào cổng nam đại học Nghi, chuẩn xác dừng lại ở dưới ký túc xá.
Tòa ký túc xá này là nơi ở của nữ sinh khoa quảng cáo và khoa ngôn ngữ Trung, Lâm Tri Du tháo dây an toàn và nói cảm ơn với anh, cô đẩy cửa xe ra chạy đến dưới mái hiên của ký túc xá, lấy thẻ ra vào trong túi ra, đằng sau vang lên tiếng xe khởi động lái đi.
Trở lại ký túc xá, Trịnh Phù và Hạ Miểu Miểu còn chưa ngủ. Hạ Miểu Miểu đã lên giường, nghe thấy tiếng đẩy cửa liền vén rèm giường thò đầu ra ngoài: “Muộn mười phút nữa thì cậu sẽ không vào được cửa ký túc xá.”
Trịnh Phù cũng nói: “Thế nào, liên hoan có vui không?”
“Cũng được.” Lâm Tri Du hỏi cô ấy: “Ký túc xá còn nước ấm không? Mình muốn đi tắm.”
“Còn đấy.” Trịnh Phù nói.
Lâm Tri Du mở tủ quần áo lấy ra một bộ quần áo để thay, đêm nay cô không định gội đầu, nhưng vừa rồi ở KTV có mấy nam sinh trong ban hút thuốc, hình như tóc cô cũng bị dính khói thuốc.
Lâm Tri Du tắm nước ấm xong ra ban công sấy khô tóc rồi đi vào, Trịnh Phù và Hạ Miểu Miểu đang thì thầm nói chuyện với nhau. Lâm Tri Du nghe được không đầu không đuôi, cô thuận miệng hỏi: “Hai người đang nói gì vậy?”
“Vừa nãy mình đi lấy nước ấm, nghe thấy Hứa Lâm ở phòng bên cạnh nói nhìn thấy xe của Triệu Kinh Duy ở dưới, hình như là đưa cô gái nào về ký túc xá của chúng ta.” Trịnh Phù nói, “Bọn mình đang đoán xem người đó là ai, gần đây có nghe nói Triệu Kinh Duy thân thiết với ai ở đại học Nghi đâu nhỉ?”
Hạ Miểu Miểu thêm vào một câu: “Tri Du, vừa nãy trở về cậu có thấy không?”
Lâm Tri Du giơ tay ấn nút nguồn trên laptop, cô hơi chột dạ: “Mình không nhìn thấy.”
Không phải Lâm Tri Du không muốn nói sự thật cho Trịnh Phù và Hạ Miểu Miểu, chỉ là nếu cô bảo Triệu Kinh Duy đưa cô về, khó tránh khỏi việc hai người Trịnh Phù sẽ nói sang chuyện khác. Hơn nữa, Triệu Kinh Duy cũng chỉ nể mặt Bồ Minh Chương đưa cô về, có lẽ anh không muốn có bất kỳ liên hệ nào với cô vì việc này.
Lâm Tri Du cũng không muốn trở thành chủ đề bàn tán, huống hồ đối tượng là Triệu Kinh Duy, người được đông đảo nữ sinh thầm mến. Lâm Tri Du có thể tưởng tượng việc đi nhờ xe bình thường qua miệng của những nữ sinh đó sẽ bị bẻ cong thành cái dạng gì.
Sau khi Triệu Kinh Duy đưa Lâm Tri Du đến ký túc xá, anh lái xe trở về căn hộ của mình. Hầu hết thời gian anh sống trong căn hộ này, mặc dù Triệu Kinh Duy có nhiều bạn bè nhưng anh không thích sống trong ký túc xá cho lắm. Điều này không có nghĩa là tính cách anh lập dị, chỉ là anh hy vọng nơi mình ngủ ít nhất được yên tĩnh, dù sao quả thật là có một hai người bạn cùng phòng ngáy rất to mỗi đêm, điều này thực sự ảnh hưởng đến giấc ngủ của anh.
Triệu Kinh Duy vừa về đến chung cư thì nhận được một cuộc gọi từ Bồ Minh Chương: “Đưa người về chưa?”
“Lo lắng thế, cậu với người ta có quan hệ gì?”
“Còn có thể là quan hệ gì?” Bồ Minh Chương cười nói, “Quan hệ đàn anh đàn em đơn thuần thôi.”
Triệu Kinh Duy cũng không thật sự tò mò quan hệ của hai người bọn họ, anh mở loa ngoài, cầm di động đi vào phòng ngủ: “Còn chuyện gì nữa không, không thì cúp máy đây.”
Triệu Kinh Duy cúp điện thoại, ném điện thoại lên giường, cởi áo len, mặc áo cộc tay vào. Điện thoại lại vang lên, Triệu Kinh Duy cau mày liếc nhìn màn hình điện thoại, là của Chu Tư Nghi.
Anh nhấn nút nghe máy: “Có chuyện gì thế?”
“Lạnh lùng vậy.” Giọng nói của Chu Tư Nghi có vẻ hơi uể oải, “Triệu Kinh Duy, em nhớ anh.”
Triệu Kinh Duy ngữ khí không thay đổi: “Em uống say rồi.”
Chu Tư Nghi là một người có lòng tự trọng mạnh mẽ, Triệu Kinh Duy và Chu Tư Nghi đã chia tay hai tháng trước. Khi họ chia tay, Chu Tư Nghi không quá dây dưa, chia tay rất dứt khoát, Triệu Kinh Duy không ngờ rằng sau hai tháng cô vẫn gọi điện cho anh.