Khi Đêm Đông Ấm Dần Lên - Hoàng Ngư Thính Lôi

Chương 8



Lâm Tri Du đi ra khỏi tòa nhà dạy học ở khu C, cô đến căng tin mua một bát mì thịt bò cho Hạ Miểu Miểu rồi trở về ký túc xá, Hạ Miểu Miểu vừa từ phòng vệ sinh đi ra, Lâm Tri Du đưa cho cô ấy mì thịt bò và trà sữa.

“Sao còn có trà sữa?”

Lâm Tri Du vốn định nói rằng Triệu Kinh Duy đã mua nó, nhưng lời nói đến miệng lại thay đổi: “Trong ban mời.”

Hạ Miểu Miểu cực kỳ hâm mộ: “Đãi ngộ ở Ban Đối ngoại của cậu tốt thật, mở họp còn mời trà sữa, hâm mộ quá đi.”

Lâm Tri Du đi ra ban công thu quần áo: “Trịnh Phù không ở đây sao?”

Hạ Miểu Miểu mở vỏ ni lông ống hút: “Đi thư viện trả sách rồi.”

Lâm Tri Du gấp từng bộ quần áo và đặt chúng vào tủ quần áo, cô lấy một sợi dây buộc tóc màu đen từ trong ngăn kéo, tùy tiện buộc tóc, vài sợi tóc bay bay làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Cô vừa buộc tóc xong thì điện thoại rung lên, là tin nhắn của Lương Hân.

Lương Hân: Chị Tri Du, chị có ở đó không?

Hôm đó, Lâm Tri Du và Lương Hân đã thêm bạn tốt ở quán bar, nhưng họ chưa bao giờ trò chuyện. Đây là lần đầu tiên Lương Hân nhắn tin với cô, Lâm Tri Du có chút bối rối trả lời tin nhắn cho cô ấy.

Lương Hân: Thứ 3 tuần sau, Mục Viễn có một trận đấu, chúng ta cùng đi xem anh ấy thi đấu nhé?

Lâm Tri Du sững người một lúc, ngón tay dừng trên màn hình, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần: Hôm đó tôi có tiết học, có thể sẽ không đi được.

Lương Hân có vẻ hơi thất vọng: Vậy thôi, không sao, em sẽ tự đi.

Lâm Tri Du nghĩ rằng cuộc trò chuyện đã kết thúc, nhưng Lương Hân lại gửi một tin nhắn khác.

Lương Hân: Chị Tri Du, bây giờ chị có bận không? Em có thể trò chuyện với chị một lúc được không?

Lâm Tri Du hiểu rõ hỏi: Về Tống Mục Viễn sao?

Lương Hân gửi một biểu tượng ngại ngùng: Có được không?

Các câu hỏi của Lương Hân chủ yếu xoay quanh quá khứ yêu đương của Tống Mục Viễn, hỏi Tống Mục Viễn có bao nhiêu bạn gái. Lâm Tri Du trả lời rằng cô ấy là người đầu tiên, Lương Hân có vẻ rất vui vẻ, gửi liền mấy cái biểu tượng cảm xúc.

Một lúc sau, Lương Hân bình tĩnh, lại hỏi: Trước kia anh ấy thực sự không thích ai sao?

Lâm Tri Du mím môi, do dự vài giây rồi gõ hai chữ: Không.

Hạ Miểu Miểu ăn mì thịt bò xong, thu dọn rồi ném vào thùng rác, quay đầu lại thì thấy Lâm Tri Du cầm điện thoại di động gửi tin nhắn: “Cậu đang nói chuyện với ai vậy? Vừa nãy cứ cầm điện thoại mãi.”

Lâm Tri Du nhìn Hạ Miểu Miểu, cầm ly trên bàn lên và uống một ngụm nước: “Lương Hân.”

Hạ Miểu Miểu tò mò: “Cô ta nói chuyện với cậu làm gì? Mình đoán cô ta đang hỏi cậu về lịch sử tình cảm của Tống Mục Viễn đúng không?”

Lâm Tri Du ừ một tiếng.

Lương Hân không tiếp tục truy hỏi Lâm Tri Du, cuộc trò chuyện kết thúc sau mười phút. Lâm Tri Du cầm điện thoại, thở dài một hơi. Cô nhìn mức pin hiển thị ở góc trên bên phải điện thoại, lượng pin sắp cạn rồi.

Cô lấy dây sạc ra để sạc điện thoại, sau đó lấy một cuốn sách trên tủ sách và lên giường đọc.

Vào ngày thi đấu của Triệu Kinh Duy, Lâm Tri Du từ chối lời mời của Lương Hân không phải là nói dối. Cô thực sự có hai tiết tự chọn. Hạ Miểu Miểu và Trịnh Phù đến đại học Khánh để xem trận đấu, ngầm ăn ý không hỏi Lâm Tri Du có đi không.

Với chất giọng đặc sệt, vị giáo sư già trên bục giảng đang phân tích một đoạn trích của một bài thơ. Lâm Tri Du chăm chú lắng nghe, khi chuông kết thúc tiết học vang lên, cô vẫn còn bàng hoàng vì thời gian trôi qua quá nhanh. Lâm Tri Du thu dọn sách và đi ra từ cửa sau của lớp học, cô nghe thấy một vài nam sinh đi ra từ lớp bên cạnh đang nói về trận đấu giữa đại học Khánh và đại học Nam.

“Nghe nói tỷ số đuổi rất gắt, nhưng khi trận đấu sắp kết thúc, Triệu Kinh Duy đã ghi 3 điểm với cú ném từ xa để giành chiến thắng, coi như là lật ngược tình thế.”

Nam sinh tấm tắc hai tiếng: “Biết vậy đã trốn học đi xem rồi.”

Lâm Tri Du nghe vậy thì dừng lại, cô lấy điện thoại ra và kiểm tra vòng bạn bè, thấy Lương Hân đã đăng một bức ảnh của cô ấy và Tống Mục Viễn, nói chúc mừng đội bóng bạn trai của cô ấy đã giành chiến thắng, kèm theo đó là emoji tay chiến thắng.

(*) Emoji tay chiến thắng✌: giơ tay hình chữ V, là viết tắt của từ “Victory”. charlene t.y.t

Lâm Tri Du nghĩ một lúc, sau đó nhấn like bài đăng của Lương Hân.

Đang là giờ tan học cao điểm, dòng người chen chúc xô đẩy ở căng tin tầng hai, đều là sinh viên đến mua đồ ăn. Lâm Tri Du gọi một phần Malatang mang về ký túc xá, Trịnh Phù và Hạ Miểu Miểu đã về. Lâm Tri Du chủ động hỏi hai người họ: “Trận đấu có hay không?”

Hạ Miểu Miểu buột miệng: “Bọn mình chỉ là thường dân, chủ yếu là đi xem trai trẻ tràn đầy hormone.”

Lâm Tri Du nhịn không được cười thành tiếng: “Vậy trai trẻ đó có đẹp không?”

“Đó là điều đương nhiên. Mình phát hiện nam sinh ở đại học Nam cũng không tệ.”

Trịnh Phù cũng nói: “Tuy rằng xem không hiểu nhưng Triệu Kinh Duy thực sự rất giỏi, anh ta ghi bàn rất nhiều.”

“Lợi hại như vậy sao?”

Hạ Miểu Miểu: “Khi anh ấy thực hiện cú ném cuối cùng, toàn bộ sân bóng rổ đều gào thét.”

Thời gian phỏng vấn người mới của Ban Đối ngoại được ấn định vào lúc 7 giờ tối thứ Tư, Lâm Tri Du đến phòng phỏng vấn sớm hơn một tiếng để đợi, ngoại trừ cô, phó ban Chương Tiêu và Trịnh Thư Dĩnh, Bồ Minh Chương còn sắp xếp một nam sinh khác tới đây. Địa điểm cũng không cần bố trí lại, mọi thứ đều được giản lược, miễn là người được phỏng vấn đứng trên bục nghe câu hỏi. Vì vậy một tiếng này hơi nhiều.

Chương Tiêu đang nói chuyện điện thoại ngoài hành lang, nam sinh được sắp xếp đến Liễu Đông Vũ đang nói chuyện với Trịnh Thư Dĩnh về trận đấu bóng rổ vào thứ ba. Hai người trò chuyện rất hăng say.

Liễu Đông Vũ nói: “Hình như cuối tuần này đội bọn họ định đi Yến Sơn để ăn mừng. Hôm nay không phải là buổi phỏng vấn tuyển thành viên mới sao? Có vẻ đàn anh Bồ cũng định đến khu biệt thự suối nước nóng Yến Sơn để tổ chức tiệc chào mừng người mới cùng với đội của Triệu Kinh Duy.”

Hàng năm, Ban Đối ngoại tuyển thành viên mới, Bồ Minh Chương sẽ tổ chức cho các thành viên đi ăn cùng nhau hoặc đi chơi gần đó để xây dựng tình đoàn kết. Cái này đối với bọn họ không có gì lạ lẫm.

“Thật không, vậy chắc chắn sẽ rất vui.”

“Nếu đàn anh Bồ có kế hoạch này, hẳn là sẽ thông báo vào trong nhóm hai ngày tới, cứ chờ xem.”

Quả nhiên, sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, Lâm Tri Du trở về ký túc xá, Bồ Minh Chương liền ở trong nhóm nói về việc đi Yến Sơn vào cuối tuần.

Lâm Tri Du đang lướt tin nhắn trong nhóm thì nghe Hạ Miểu Miểu hỏi kế hoạch của các cô vào cuối tuần là gì, có muốn đi xem phim cùng nhau không, sau đó đi trung tâm thương mại ăn tối.

Trịnh Phù hỏi ý kiến ​​của cô, Lâm Tri Du đặt điện thoại xuống: “Cuối tuần này Ban Đối ngoại tổ chức team building.”

“Hả, lại đi đâu chơi?” Hạ Miểu Miểu hỏi.

“Biệt thự suối nước nóng ở Yến Sơn.”

Trịnh Phù thở dài: “Làm việc ở Ban Đối ngoại đúng là “đào vàng” trong trường đại học. Đàn anh Bồ cũng quá biết hưởng thụ rồi.”

Hạ Miểu Miểu chắp hai tay trước ngực: “Tri Du, cậu hỏi đàn anh Bồ xem liệu có thể mang theo người nhà được không? Làm ơn thêm mình đi.”

Trịnh Phù: “Đàn anh Bồ thực sự rất hào phóng.”

Lâm Tri Du cảm thấy thay vì nói rằng Bồ Minh Chương hào phóng thì nói rằng anh ấy chỉ là một người thích chơi, thích tụ tập, thích những nơi có nhiều người. Lúc trước, một thành viên trong ban đã hỏi Bồ Minh Chương rằng anh ấy tham gia Ban Đối Ngoại là vì để tăng tín chỉ sao, Bồ Minh Chương thẳng thắn nói rằng anh ấy đến đây để chơi và kết bạn.

Còn Lâm Tri Du tham gia Ban Đối Ngoại để rèn luyện kỹ năng xã giao, nhưng sau khi đến đây, kỹ năng của cô không được rèn luyện nhiều, thay vào đó, cô được đi đến nhiều nơi, thậm chí cả leo núi trong nhà.

Lâm Tri Du nhớ lại, Liễu Đông Vũ và Trịnh Thư Dĩnh đã nói rằng đội bóng của Triệu Kinh Duy cũng sẽ đến Yến Sơn chơi, cô hơi do dự có nên đi hay không, dù sao điều đó đồng nghĩa với Tống Mục Viễn cũng sẽ đi, mà cô đang trong quá trình cắt đứt với anh.

Không để Lâm Tri Du suy nghĩ nhiều, rất nhanh đã đến thứ bảy. Tối thứ sáu, Bồ Minh Chương thông báo trong nhóm tập trung tại cổng nam của đại học Nghi lúc 9 giờ sáng mai, đi cùng các thành viên trong đội bóng của Triệu Kinh Duy, mọi người không được đến muộn.

Từ đại học Nghi đến Yến Sơn chỉ mất hai giờ lái xe, Lâm Tri Du vốn nghĩ rằng Bồ Minh Chương đã thuê một chiếc xe buýt, nhưng sau khi đến cổng nam, cô phát hiện ra không phải vậy, họ định tự mình lái xe đến đó. Một vài nam sinh không nhịn được đứng bên cạnh xe hút thuốc.

Lâm Tri Du cảm thấy như vậy có hơi phô trương, cô nhìn xung quanh, đang suy nghĩ nên lên xe nào thì nghe thấy Lương Hân gọi cô, “Chị Tri Du.”

Lương Hân lon ton chạy tới: “Chị ngồi cùng xe với bọn em đi.”

Lâm Tri Du chưa kịp từ chối, Lương Hân đã vươn tay kéo vali của cô, nhiệt tình nói: “Đi thôi, chúng ta ngồi cùng nhau có thể tâm sự, em không biết rõ những người khác.”

Hai người đi về phía Tống Mục Viễn chỗ đậu xe, Tống Mục Viễn xuyên qua kính chắn gió phía trước liếc cô một cái, xuống ghế lái, đem hành lý của cô nhét vào cốp xe: “Em ăn sáng chưa?”

“Em ăn rồi.”

Lâm Tri Du mở cửa ghế sau, lúc này mới nhận ra rằng đã có một nam sinh ngồi trong đó, cũng thuộc đội bóng của Tống Mục Viễn. Nam sinh chơi bóng rổ đều cao lớn, ngồi ở ghế sau nhìn có vẻ hơi chật chội. Chàng trai cười tươi với Lâm Tri Du: “Xin chào.”

Lâm Tri Du nhẹ nhàng gật đầu, không hề ngượng ngùng, lên xe ngay lập tức.

Tống Mục Viễn và Lương Hân cũng lên xe, Lương Hân bóc một túi khoai tây chiên đưa cho Lâm Tri Du và hỏi cô có muốn ăn không, Lâm Tri Du lấy hai miếng, Lương Hân lại quay sang nhìn Tống Mục Viễn: “Còn phải đợi bao lâu vậy? Khi nào thì anh lái xe?”

Tống Mục Viễn quay đầu lại và hỏi nam sinh bên cạnh Lâm Tri Du: “Uông Tuyền, Triệu Kinh Duy tới chưa?”

Chàng trai tên Uông Tuyền lấy điện thoại trong áo khoác thể thao ra xem tin nhắn, sau đó ngồi thẳng dậy nhìn ra ngoài cửa sổ: “Cậu ấy nói sẽ đến muộn, chúng ta lái xe đi trước.”

Trên đường đi, Uông Tuyền trò chuyện với Lâm Tri Du, hỏi cô học chuyên ngành gì. Lâm Tri Du nói rằng cô học chuyên ngành ngôn ngữ Trung.

Uông Tuyền cười: “Có phải ngành này của các em rất ít con trai không?”

Tỷ lệ sinh viên nam và nữ của khoa ngôn ngữ Trung thực sự rất chênh lệch. Trong khoa có hơn một trăm người, có lẽ số nam sinh không đến hai con số. Lâm Tri Du vẫn nhớ rằng khi Hạ Miểu Miểu nói chuyện điện thoại với mẹ cô ấy vào học kỳ đầu tiên của năm thứ nhất, mẹ cô ấy đã hỏi cô ấy rằng cô ấy có đang yêu không. Hạ Miểu Miểu cũng phàn nàn về việc trong lớp có hơn bốn mươi cô gái và ba chàng trai, hơn nữa chất lượng nam sinh tốt xấu lẫn lộn, vì vậy cô ấy thực sự không muốn yêu đương. Mẹ Hạ Miểu Miểu cũng rất đáng yêu hỏi, nếu không tiêu hóa được nội bộ thì tiêu hóa bên ngoài?

Lương Hân ở hàng ghế phía trước nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người họ, xoay người lại, nói đầy ẩn ý với Uông Tuyền: “Chị Tri Du vẫn chưa có bạn trai đâu nha.”

Uông Tuyền xấu hổ gãi đầu, quay đầu nhìn Lâm Tri Du: “Chúng ta thêm thông tin liên lạc đi?”

Lâm Tri Du lấy điện thoại ra và thêm thông tin liên lạc của anh ta.

Uông Tuyền nói: “Thật ra đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

Lâm Tri Du sửng sốt, Uông Tuyền thấy dường như cô thực sự không có ấn tượng gì nên cũng không chờ cô trả lời: “Không phải em đến xem Mộ Viễn luyện tập sao? Đội trưởng của bọn anh mời đi ăn tối, anh đã hỏi em muốn ăn gì.”

Lâm Tri Du nhớ lại, đó là ngày cô và Trịnh Phù đến xem Tống Mục Viễn luyện tập, Uông Tuyền nói: “Em không nhớ thật à? Vậy hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau. Anh học chuyên ngành thể thao. Em nhỏ tuổi hơn Mục Viễn đúng không? Anh và Mục Viễn học cùng một lớp.”

Ở hàng ghế phía trước, Lương Hân đang hỏi Tống Mục Viễn có khát nước không, và Tống Mục Viễn nói rằng không khát. Lương Hân lại cầm một miếng khoai tây chiên đưa đến bên miệng Tống Mục Viễn, Tống Mục Viễn tránh tay cô ấy: “Anh đang lái xe.”

“Ăn một miếng thôi.”

Lương Hân bướng bỉnh muốn anh ăn, Tống Mục Viễn không còn cách nào khác đành phải cúi đầu ngậm miếng khoai tây chiên trên tay cô. Lúc này Lương Hân mới hài lòng, cười rút tay lại: “Anh chạm vào ngón tay của em rồi.”

Lâm Tri Du mím môi, dời tầm mắt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Uông Tuyền đang định nói gì đó nhưng thấy tâm tình Lâm Tri Du có vẻ không tốt, nên không chủ động nói chuyện nữa.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.