Ra khỏi thang máy, đến trước cửa căn hộ của Triệu Kinh Duy, anh đưa tay định nhấn vân tay, đột nhiên quay sang hỏi cô: “Có muốn anh lưu vân tay của em lại không?”
Lâm Tri Du ngẩn người, ánh mắt tránh né: “Thôi để lần sau lưu.”
Triệu Kinh Duy nhìn cô một cái, mở cửa, để cô đi vào trước, Lâm Tri Du thay dép lê, một bóng dáng màu trắng lao tới, Lâm Tri Du giật mình, nhìn kỹ thì phát hiện ra đó là Cầu Cầu.
Cô thở phào nhẹ nhõm, ngồi xổm xuống xoa đầu Cầu Cầu, cô ngẩng mặt lên hỏi Triệu Kinh Duy: “Mẹ anh lại đi công tác à?”
Triệu Kinh Duy ừ một tiếng, mở tủ lạnh: “Muốn uống gì không?”
Lâm Tri Du ôm Cầu Cầu, đi về phía ghế sofa trong phòng khách: “Em không khát.”
Triệu Kinh Duy mở cửa tủ lạnh, lại thu tay lại: “Vậy anh đi tắm trước.”
Triệu Kinh Duy tắm rất nhanh, chưa đầy hai mươi phút đã ra, anh mặc một chiếc áo phông trắng và quần dài màu đen, miếng dán ở cổ tay đã bị anh xé ra. Anh đi tới, cúi xuống mở ngăn kéo dưới bàn trà, lấy một miếng ra, đưa cho Lâm Tri Du: “Giúp anh một tay?”
Lâm Tri Du nhận lấy miếng dán: “Đi bệnh viện chưa?”
Triệu Kinh Duy không hề để ý: “Chuyện nhỏ, không cần đi bệnh viện.”
Lâm Tri Du xé vỏ cao dán, mái tóc dài xõa xuống vai, đuôi tóc chạm vào cổ tay anh, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay, giúp cô vén mái tóc ra sau tai, ngón tay anh vô tình chạm vào vành tai cô, lông mi Lâm Tri Du khẽ rung, cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm anh, Triệu Kinh Duy khẽ nâng cằm, cười nhẹ: “Dán đi.”
Lâm Tri Du lột lớp giấy lót, hai tay cầm góc miếng dán và dàn phẳng rồi dán lên cổ tay anh, sau đó ấn nhẹ hai lần. Triệu Kinh Duy rút tay về, tiện tay ném vỏ miếng dán trên bàn trà vào thùng rác.
Điện thoại trong túi anh reo lên, Bồ Minh Chương gửi tin nhắn hỏi anh đã nói chuyện với Chu Tư Nghi thế nào, Triệu Kinh Duy cầm điện thoại trả lời một câu.
Lâm Tri Du đang trêu chọc chó con, Bồ Minh Chương lại gọi điện đến, Triệu Kinh Duy ấn nút nghe máy: “Tôi và Trần Tấn định tiếp tục tăng hai, cậu có đi không, chỉ có bọn tôi thôi, không có người ngoài.”
Triệu Kinh Duy vừa tắm xong, lúc này không muốn ra ngoài: “Không đi.”
“Sao lại không đi?” Bồ Minh Chương nói, “Chẳng lẽ đàn em của tôi đang ở nhà cậu à?”
Bồ Minh Chương chỉ nói vậy thôi, Triệu Kinh Duy không trả lời, anh nhanh chóng hiểu ra mình đoán đúng, nói: “Cậu đưa điện thoại cho đàn em của tôi đi, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy.”
Triệu Kinh Duy ở rất gần cô, Lâm Tri Du cũng nghe thấy giọng Bồ Minh Chương ở đầu dây bên kia, cô vô thức nhìn anh, Triệu Kinh Duy chạm mắt với cô, quay lại nhìn cô: “Có đi không?”
Lâm Tri Du suy nghĩ một chút: “Đi chơi một chút vậy.”
Triệu Kinh Duy cúp máy, nhưng vẫn không động đậy, Lâm Tri Du đứng dậy, cánh tay cô đột nhiên bị anh nắm chặt, cô thắc mắc cúi đầu nhìn anh.
Anh nhíu mày, không đau không ngứa nói một câu: “Em đang trốn tránh điều gì?”
Ánh mắt anh nhìn cô không rời, dường như đã nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Hô hấp của Lâm Tri Du căng thẳng, trước đó anh gọi điện cho cô nói chuyện, cô thực sự muốn gặp anh, nhưng sau khi vào nhà, Lâm Tri Du lại hơi hối hận, mọi thứ diễn ra quá nhanh.
Nếu không phải vì chuyện của Tống Mục Viễn, cô sẽ chẳng bao giờ tiếp xúc với một người như Triệu Kinh Duy. Thật ra cô cũng là một người truyền thống, trong tình cảm cũng chú trọng môn đăng hộ đối. Lúc đó cô chỉ nghĩ đến Tống Mục Viễn, chắc chắn cô không thể thích một người như Triệu Kinh Duy rêu rao như vậy.
Cô không phủ nhận mình đã có tình cảm với Triệu Kinh Duy, nhưng cô chưa sẵn sàng yêu anh. Trước kia, cô và Tống Mục Viễn coi như là tình cảm gắn bó từ nhỏ, Tống Mục Viễn có thể vì ngại chuyện bố cô là một con bạc mà thích cô nhưng lại ở bên người khác, vậy sau này anh biết thì sao?
Lâm Tri Du ngồi xuống ghế sofa, nhìn miếng băng dán cô dán cho anh lúc nãy, vì anh nắm lấy cổ tay cô nên mặt vải trắng có vài nếp gấp: “Em chưa sẵn sàng yêu anh.”
Triệu Kinh Duy buông tay, hơi ngả người ra sau, nghiêng đầu nhìn cô: “Không bắt em đồng ý ngay bây giờ, không phải nói anh sẽ theo đuổi em sao? Anh còn chưa theo đuổi em đâu.”
Anh lại cười, cúi xuống gần cô: “Có muốn cho anh theo đuổi không?”
Lâm Tri Du: “Anh có biết rõ mà còn hỏi?”
Bầu không khí căng thẳng trước đó đã bị anh đập tan bằng mấy câu, Triệu Kinh Duy nhận được câu trả lời thỏa mãn, đứng dậy về phòng thay bộ quần áo. Hai người ra khỏi căn hộ, bắt một chiếc taxi ở cổng đi đến một quán bar. Vừa lên xe, Bồ Minh Chương lại nhắn tin cho Triệu Kinh Duy, hỏi họ đã lên xe chưa.
Triệu Kinh Duy cầm điện thoại trả lời là vừa ra khỏi nhà, Bồ Minh Chương lại nhắn tiếp vài tin, nhưng Triệu Kinh Duy không trả lời nữa. Xe chạy nửa tiếng mới đến quán bar mà Bồ Minh Chương nói.
Lâm Tri Du đi theo Triệu Kinh Duy vào quán, bọn Bồ Minh Chương đã uống hai vòng, trên bàn có nhiều chai rượu rỗng. Liễu Nhứ cũng ở đó, cười tươi chào Lâm Tri Du.
Lâm Tri Du hỏi cô ấy: “Tề Tề về nhà chưa?”
“Đã về rồi, nhà cô ấy ở gần đây.” Liễu Nhứ lại nhìn cô cười: “Triệu Kinh Duy sau khi nói chuyện với Chu Tư Nghi xong, lại đi tìm cậu à?”
Lâm Tri Du gật đầu, khi cô đến, cô hơi lo lắng Bồ Minh Chương sẽ trêu chọc cô và Triệu Kinh Duy, nhưng thái độ của Bồ Minh Chương với cô vẫn vậy, Lâm Tri Du thở phào nhẹ nhõm.
Triệu Kinh Duy ngồi xuống, lấy điện thoại ra, hỏi Bồ Minh Chương: “Trần Tấn đâu?”
Bồ Minh Chương gác chân lên: “Vừa rồi Chu Nhân gọi điện thoại tới, cậu ấy về rồi.”
Bồ Minh Chương đưa cho Triệu Kinh Duy một ly rượu mạnh, nhớ lại chuyện xảy ra tối nay, anh cười nói: “Tối nay cảm giác thế nào, sinh nhật tôi lại bị cậu cướp hết hào quang.”
Triệu Kinh Duy không nói gì, Bồ Minh Chương thấy anh không mấy hào hứng, không muốn nói chuyện, nên cũng thôi. Đúng lúc này, ca sĩ chính trên sân khấu hát xong một bài, cầm micro khàn giọng nói đêm nay có khuyến mãi miễn phí đồ uống, hỏi có ai muốn lên hát không.
Một vài bàn khách trong quán bar đang xúi giục bạn bè của họ lên sân khấu biểu diễn, Bồ Minh Chương giục Triệu Kinh Duy: “Cậu lên hát một bài đi, đừng có lại nói không hát được nữa?”
Liễu Nhứ vòng tay qua cánh tay Bồ Minh Chương, nói: “Sao anh không lên hát?”
Bồ Minh Chương: “Em yêu, anh mà lên hát, em có tin là tối nay chủ quán phải mua đồ uống cho tất cả khách trong quán bar này không, vẫn nên để Triệu Kinh Duy hát, tiết kiệm hơn.”
Triệu Kinh Duy không nhúc nhích, Bồ Minh Chương nhìn sang Lâm Tri Du bên cạnh anh: “Hát một bài đi, có thể đàn em của tôi cũng muốn nghe, Tri Du, em có muốn nghe Triệu Kinh Duy hát không?”
Lâm Tri Du thấy Bồ Minh Chương chuyển chủ đề sang cô, lúng túng hai giây, Triệu Kinh Duy nhìn cô cười: “Muốn nghe không?”
Lâm Tri Du thực sự rất muốn nghe anh hát: “Hay anh đi hát một bài đi.”
Ca sĩ trên sân khấu vẫn đang hỏi khách nào muốn lên hát, Triệu Kinh Duy đứng dậy từ bàn, khách trong quán bar vỗ tay. Thực ra Triệu Kinh Duy không thích hát trước mặt người không quen biết, nhưng Lâm Tri Du muốn nghe, anh không ngại hát một bài cho cô.
Lâm Tri Du ngồi ở chỗ của mình, nhìn anh đi qua khoảng trống giữa các bàn, dáng người cao ráo, một số chàng trai ở bàn bên cạnh huýt sáo cổ vũ, cả quán đều náo nhiệt vì anh.
Ca sĩ trên sân khấu dường như cũng không ngờ người lên hát lại có ngũ quan xuất sắc như vậy, trêu anh một câu: “Các cô gái, có phúc rồi, là một anh đẹp trai.”
Triệu Kinh Duy chỉ cười nhạt trước lời trêu chọc của ca sĩ biểu diễn thường xuyên. Anh thản nhiên đi tới trước micro, điều chỉnh độ cao kéo lên, nói đùa trước khi hát: “Nếu hát dở, mọi người cứ chịu đựng nhé.”
Lâm Tri Du thắc mắc anh sẽ hát gì, cô thấy anh gảy dây đàn guitar, mở miệng hát hai câu, là bài “Vườn bách thú mùa vắng”, Lâm Tri Du hơi ngạc nhiên, cô nghĩ anh sẽ hát tiếng Quảng Đông, không ngờ anh lại hát bài này, không hợp với anh chút nào. Ca từ tán tỉnh mập mờ, nhưng lại bị anh hát ra vài phần hư hỏng, tùy tiện lại thong dong.
Khi Triệu Kinh Duy hát đến “Chúng ta đều quan tâm, nhưng lại cố tình giả vờ không quan tâm, rái cá thở dài, lạnh nhạt nhìn màn câm lặng của hai người, bí mật lãng mạn, chỉ thiếu người trong cuộc còn đang trốn tránh”, anh nhìn về phía cô.
Khuôn mặt Lâm Tri Du nóng lên, giả vờ không hiểu ý trong ca từ của anh, cúi đầu uống một ngụm rượu. Liễu Nhứ lại nhìn ra được, ghé vào tai cô nói: “Mình thấy Triệu Kinh Duy đang mượn bài hát này để ám chỉ điều gì đó với cậu, hai người còn chưa ở bên nhau à?”
Lâm Tri Du bị Liễu Nhứ đoán đúng, có chút áy náy: “Chưa.”
Liễu Nhứ cười: “Giỏi thật, cậu định khi nào thì đồng ý với anh ấy?”
Bồ Minh Chương nghe được cuộc trò chuyện của hai người, chen vào một câu: “Đàn em, em cho cậu ta chờ thêm vài ngày nữa, đừng đồng ý với cậu ta sớm quá.”
Đại ý là xem trò vui không chán.
Liễu Nhứ quay lại nhìn Bồ Minh Chương, phàn nàn: “Có bạn bè nào kiểu như anh không?”
Bồ Minh Chương không để ý: “Anh em tốt chính là làm chướng ngại vật khi bạn bè theo đuổi con gái.”
Triệu Kinh Duy hát xong, có người dưới kia kêu không đã, ca sĩ biểu diễn thường xuyên giúp anh giải vây: “Được rồi, anh chàng đẹp trai này nếu hát thêm một bài nữa, có lẽ ngày mai ông chủ sẽ đuổi việc tôi mất, tình hình việc làm hiện nay không khả quan lắm, xin mọi người thông cảm cho tôi.”
Dưới kia vang lên một tràng cười, Triệu Kinh Duy đi tới, ngồi xuống bên cạnh cô: “Mọi người đang nói gì vậy?”
Lâm Tri Du: “Nói anh hát hay.”
Triệu Kinh Duy cũng không biết là có nên tin hay không, nhếch mép cười một cái.
Bọn họ ngồi thêm một lúc nữa, gần tới ba giờ, Liễu Nhứ kêu buồn ngủ, họ chuẩn bị đi. Bốn người đợi xe ở cửa quán bar, giờ này trên đường không có mấy chiếc taxi, xe mà Liễu Nhứ gọi đến trước, hai người lên xe rời đi trước.
Có vài cặp tình nhân khác cũng đang đợi xe ở cửa quán bar, cả người Lâm Tri Du được ôm vào trong vòng tay Triệu Kinh Duy, có anh làm tường người chắn lại, cô không cảm nhận được cái lạnh của ban đêm, cô ngẩng đầu nói: “Em còn tưởng lúc nãy anh sẽ hát bài tiếng Quảng Đông?”
Triệu Kinh Duy củi mắt nhìn cô: “Muốn nghe anh hát tiếng Quảng Đông?”
Hai người dựa quá gần nhau, hơi thở của anh phả vào mặt cô, Lâm Tri Du nhẹ giọng nói: “Cảm thấy anh hát tiếng Quảng Đông sẽ rất hay.”
Triệu Kinh Duy lại ẩn ý nói: “Vậy thì đợi đi, đợi đến ngày em đồng ý làm bạn gái anh rồi anh sẽ hát.”