Nơi ăn đêm là một quán nướng ven đường, đèn trong quán sáng rực, tiếng người ồn ào, không khí tràn ngập mùi thịt và gia vị. Trước khi vào cửa, họ đã chào hỏi ông chủ, trông có vẻ không phải lần đầu đến đây, mấy người lên lầu một cách thành thạo.
Lâm Tri Du hỏi: “Các anh thường đến đây à?”
“Khi chơi bóng xong sẽ đến quán này ăn đêm”, Triệu Kinh Duy nói: “Quán nướng này không tệ”.
Bởi vì lát nữa Chu Nhân cũng sẽ đến, bọn họ tìm một cái bàn lớn, mấy người ngồi xuống. Trần Tấn cầm thực đơn, hỏi mọi người muốn ăn gì, Liễu Nhứ nói cô ấy đang giảm cân, chỉ ăn một ít rau là được.
Bồ Minh Chương lấy vài chai nước ngọt từ tủ lạnh, bọn họ đều lái xe tới, không muốn lát nữa phải gọi tài xế, vì vậy họ dự định uống nước ngọt tối nay. Bồ Minh Chương đưa một chai cho Liễu Nhứ: “Giảm cân gì chứ, em như vậy là vừa đẹp rồi”.
Liễu Nhứ không cảm kích: “Anh quản em à, mấy ngày nữa em có buổi chụp ảnh, phải kiểm soát chế độ ăn uống”.
Trần Tấn lại hỏi Lâm Tri Du muốn ăn gì, Lâm Tri Du đang trả lời tin nhắn cho mẹ, nghe vậy, cô ngẩng đầu lên: “Như nào cũng được”.
Trần Tấn thấy cô nói vậy, liền gọi món mình và Chu Nhân muốn ăn, rồi đưa thực đơn cho Triệu Kinh Duy, trêu chọc: “Người của cậu thì cậu phải chịu trách nhiệm”.
Triệu Kinh Duy nhếch mép cười, nghiêng đầu thì thầm hỏi Lâm Tri Du: “Thật sự là như nào cũng được à, có ăn trứng vịt lộn không?”
Lâm Tri Du biết trứng vịt lộn, mặc dù cô không kiêng gì, nhưng thực sự không dám ăn thứ này: “Em có ăn không, anh không biết sao?”
Triệu Kinh Duy cong khóe môi, thật ra cũng không gọi món này, vì bản thân anh cũng không thích ăn thứ này, chỉ là dựa vào kinh nghiệm ăn vài lần với cô, anh gọi vài món rau và thịt mà cô có thể thích.
Sau khi gọi đồ ăn, mọi người đang nói chuyện thì Chu Nhân đến, Trần Tấn kéo ghế bên cạnh ra cho Chu Nhân ngồi: “Sao lại đến trễ thế?”
“Có tai nạn xe hơi ở cầu Dương Giang, em đi đường khác nên bị chậm.” Chu Nhân vừa nói vừa nhìn Triệu Kinh Duy: “Triệu Kinh Duy, sao anh không giới thiệu một chút?”
Triệu Kinh Duy đặt tay lên lưng ghế phía sau Lâm Tri Du, nhướng mắt nhìn cô: “Trần Tấn không nói với em à?”
“Thật nhàm chán, tôi tên Chu Nhân.” Chu Nhân cười rạng rỡ với Lâm Tri Du, lại cố ý dừng lại một chút: “Em gái của bạn gái cũ của Triệu Kinh Duy.”
Nghe vậy, Trần Tấn chạm vào Chu Nhân, cau mày: “Đừng gây chuyện.”
Chu Nhân cười tít mắt: “Ơ, tôi chỉ đùa thôi mà, Tri Du và Triệu Kinh Duy đang hẹn hò, chúng ta sẽ thường xuyên gặp nhau, tôi nói có đúng không, hơn nữa, sinh nhật của Chương Tử ngày đó, Tri Du cũng có mặt, hẳn là biết chuyện này rồi.”
Lâm Tri Du không hề để tâm, cười cười nói: “Triệu Kinh Duy đã nói chuyện này với tôi rồi.”
Vừa dứt lời, Triệu Kinh Duy nhìn Lâm Tri Du, nhíu mày, ghé sát vào tai cô, cố tình hạ thấp giọng xuống chỉ đủ cho cô nghe thấy: “Anh đã nói chuyện này với em khi nào?”
Lâm Tri Du liếc anh một cái.
Chu Nhân nhìn thấy hai người thân mật như vậy, lại nhớ đến Chu Tư Nghi vẫn còn thích Triệu Kinh Duy, không khỏi cảm thấy bất bình cho Chu Tư Nghi, nhưng cô ta cũng không biểu hiện ra, lại nhìn Trần Tấn: “Em thấy người ta biết chuyện này từ lâu rồi, sao anh lại ngạc nhiên như vậy.”
Nhân viên phục vụ mang đồ nướng lên, mọi người ăn uống và trò chuyện vui vẻ. Lâm Tri Du ăn một vài xiên rau và thịt cừu đã no đến bảy phần. Trong lúc đó, cô ra ngoài phòng vệ sinh, lau tay ướt và đi ra, thấy Triệu Kinh Duy đang đợi cô ở cửa: “Sao anh cũng ra ngoài?”
Triệu Kinh Duy thả lỏng: “Sợ em trốn đi mất.”
Lâm Tri Du hiểu ý: “Anh nghĩ em sẽ giận Chu Nhân?”
Triệu Kinh Duy vẫn chưa trả lời, điện thoại của Lâm Tri Du để trong túi áo khoác reo lên, cô lấy điện thoại ra, mở Wechat, là tin nhắn của Tống Mục Viễn: “Em thật sự đang hẹn hò với Triệu Kinh Duy?”
Lâm Tri Du vô thức ngẩng đầu nhìn Triệu Kinh Duy, anh cũng nhìn thấy tin nhắn này, không biểu lộ cảm xúc gì trên mặt. Lâm Tri Du không muốn trả lời, đang định nhét điện thoại vào túi thì nghe thấy Triệu Kinh Duy chậm rãi hỏi: “Không trả lời cậu ta sao?”
Lâm Tri Du bình thản trả lời: “Không cần trả lời.”
Triệu Kinh Duy nhíu mày, không nói không rằng vươn tay lấy điện thoại trong tay cô, cúi đầu nhìn màn hình, ngón tay chạm vào bàn phím, trả lời tin nhắn cho Tống Mục Viễn rồi lại ném điện thoại cho cô.
Lâm Tri Du nhận lấy điện thoại, nhìn thấy tin nhắn anh gửi cho Tống Mục Viễn, chỉ có một câu ừ. Lâm Tri Du ngẩng đầu nhìn anh: “Triệu Kinh Duy, anh đang ghen à?”
Triệu Kinh Duy cúi đầu, thâm ý nói: “Giúp em chặn hoa đào, không hiểu à?”
Lâm Tri Du cong khóe môi: “Vậy anh thì sao, là hoa đào à?”
Triệu Kinh Duy nhét tay vào túi, nói theo lời cô: “Hay tối nay em về nhà anh, tiếp xúc sâu hơn một chút, xem xem anh là hoa đào loại nào.”
Lâm Tri Du dựa vào tường: “Không đi.”
“Thật tàn nhẫn.” Triệu Kinh Duy tiến lại gần mặt cô, lại nói: “Chúng ta có nên đi trước không?”
Lâm Tri Du do dự: “Được không, có không tốt lắm không?”
Triệu Kinh Duy vô tư nói: “Có gì không tốt?”
“Vậy anh đưa em về nhà đi, đã khá muộn rồi.”
Triệu Kinh Duy đổi chủ đề: “Hay là chúng ta ngồi thêm một lúc nữa?”
Lâm Tri Du nở nụ cười nhạt: “Không cần.”
Triệu Kinh Duy cười khẽ, ngón tay chống vào tường bên cạnh cô, nhìn vào đôi mắt trong veo của cô: “Còn phải theo đuổi bao lâu nữa?”
Lâm Tri Du khoanh tay sau lưng, chậm rãi nói: “Anh theo đuổi người ta chỉ kiên nhẫn chút này thôi sao?”
Triệu Kinh Duy cười nhạt: “Không phải là có người phá rối nên anh không có tự tin à?”
“Anh không tự tin à?” Lâm Tri Du nói, “Em thấy anh lại rất tự tin.”
“Đều là giả.” Triệu Kinh Duy tiến lại gần, “Đừng để anh đợi quá lâu, được không?”
Hai người đi xuống lầu, ra khỏi quán nướng. Xe của Triệu Kinh Duy đỗ hơi xa, Lâm Tri Du và Triệu Kinh Duy đi về phía bãi đỗ xe, mùi nướng trên người bị gió thổi bay đi khá nhiều, Triệu Kinh Duy lấy bao thuốc lá, mới phát hiện bao thuốc lá trống rỗng, không biết khi nào anh đã hút hết, bên cạnh có một cửa hàng tiện lợi, Triệu Kinh Duy nói: “Em đợi anh một lát, anh đi mua bao thuốc lá.”
Lâm Tri Du nhẹ nhàng gật đầu, nhìn anh đi vào cửa hàng tiện lợi, Triệu Kinh Duy muốn mua một bao thuốc lá, anh thanh toán, nhanh chóng đi ra khỏi cửa hàng. Anh xé lớp màng bọc trong suốt của bao thuốc lá, mở bao lấy ra một điếu thuốc, nhìn cô một cái, lại đặt điếu thuốc vào.
Lâm Tri Du thấy vậy, nói: “Anh muốn hút thì hút, không cần ngại em.”
Triệu Kinh Duy nghe cô nói vậy, điếu thuốc vốn đã đặt lại vào bao lại lấy ra, chỉ là anh đi xa hơn một chút để hút. Lâm Tri Du đứng hơi mệt, ngồi xuống, quay đầu nhìn Triệu Kinh Duy hút thuốc.
Hai người cách nhau hơi xa, anh đứng dưới đèn đường, cầm bật lửa châm một điếu thuốc, nhướng mày cười hỏi cô: “Nhìn cái gì?”
“Không có gì.”
Trở về nhà, Lâm Tri Du rửa mặt xong, Tống Mục Viễn lại gọi điện. Lâm Tri Du không muốn nghe, nhìn điện thoại tự động ngắt máy. Chưa được mấy giây, điện thoại lại reo, vẫn là Tống Mục Viễn gọi điện. Lâm Tri Du hơi bực bội, bấm nút nghe: “Có chuyện gì?”
Tống Mục Viễn nghe giọng điệu lạnh lùng của cô, khựng lại một chút: “Không có gì, chỉ muốn hỏi xem em thật sự đã ở bên Triệu Kinh Duy rồi à?”
Lâm Tri Du: “Đúng vậy thì sao, không đúng thì sao?”
Tống Mục Viễn nói: “Tri Du, Triệu Kinh Duy không phù hợp với em.”
Lâm Tri Du tự giễu: “Vậy ai phù hợp với tôi chứ, anh phù hợp với tôi, hay Uông Tuyền phù hợp với tôi?”
Tống Mục Viễn không nói gì, Lâm Tri Du tiếp tục: “Anh còn nhớ sinh nhật năm lớp 11 của anh, em có đến nhà anh chơi không. Hôm đó em đi vệ sinh, nghe thấy mẹ anh hỏi anh có phải đang yêu em không, anh nói không. Em biết mẹ anh vì chuyện bố em đánh bạc nên không muốn anh tiếp xúc quá nhiều với em. Em nghĩ anh sẽ không quan tâm đến điều này, giờ nghĩ lại em vẫn quá ngây thơ, nói thật, đặt mình vào vị trí của anh, nếu là em, em cũng sẽ có chút dè dặt, có lẽ khi biết anh và Lương Hân đang hẹn hò, em đã hơi tức giận, sau đó em đã không còn trách anh nữa.”
Tống Mục Viễn im lặng một lúc, sau đó hỏi: “Vậy còn Triệu Kinh Duy, em có nghĩ cậu ấy sẽ không quan tâm đến chuyện này không?”