Editor: Chu
“Ồ là Chu Mai Mai đó à!” Trình Dư Hạ bừng tỉnh nói.
Từ nhỏ Trình Dư Hạ đã có sở thích chụp lại những thứ mà cô nhìn thấy, ngày bé không việc gì làm, cô thường thích dùng chiếc điện thoại đã cũ của mẹ Trình chụp choạng khắp nơi.
Song, vì mẹ Trình hồi trẻ đã kiên quyết dấn thân vào việc bảo vệ môi trường, đồng thời bà ấy cũng là kiểu người tiết kiệm cực kỳ, nên khi Trình Dư Hạ có được chiếc điện thoại kia thì tuổi nó đã gần bằng một nửa tuổi của cô.
Nếu không vì nó đã chậm đến mức không chức năng sử dụng mà không lag, có lẽ Trình Dư Hạ cũng chẳng có được vinh hạnh sở hữu nó, nhưng may là độ phân giải miễn cưỡng vẫn có thể xem được.
Qua một hai năm sau, tầm khoảng thời gian nghỉ hè lớp mười một, ba mẹ Trình thấy cô thật sự thích nhiếp ảnh, vả lại cũng có chút thiên phú trong lĩnh vực này, hai người định mua cho cô một cái máy ảnh tầm trung, đương nhiên điều kiện tiên quyết để tự do sử dụng máy ảnh là thành tích của cô không được rời khỏi top 100.
“Điều kiện” này không hề khó tí nào, nếu cứ lưỡng lự thêm một giây thì chẳng tôn trọng máy ảnh.
Huống hồ điểm thi cuối cùng của cô khi đó đứng 78 toàn khối, cô nhẩm lại còn phải hơn 20 hạng mới rớt khỏi top 100 nên càng vui vẻ đồng ý điều kiện này.
Ba mẹ Trình nghĩ rằng rốt cuộc cô cũng có thể đổi những bức ảnh dán tường phòng được rửa ra từ chiếc đoạn thoại cũ, những bức ảnh dù đứng nhìn từ xa hay đến gần cũng đều mờ căm như bị tô mosaic, nên vui mừng ôm nhau rơi nước mắt.
Biết Trình Dư Hạ thích chụp ảnh, bạn thân Tề Duyệt cùng cô lớn lên đã tặng cho cô một cuốn album vào ngày sinh nhật.
Bìa cuốn album dùng những miếng da khoảng chừng năm sáu centimet với màu sắc khác ghép thành, bên trên có dán hình mặt trời, góc trên bên phải còn có 3 chữ đầu viết tắt tên Trình Dư Hạ, thoạt nhìn chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật.
Tề Duyệt nói: “Đều là những vật liệu thừa không có giá trị thôi, nhưng đừng thấy nó không tinh xảo mà xem thường, đây chính là đồ thuần thủ công đó.” Trình Dư Hạ nhớ hình như công ty của ba mẹ Tề Duyệt chuyên sản xuất những sản phẩm thủ công thế này.
Tề Duyệt bẻ ngón tay nói: “Tao mất hơn một tuần mới làm xong, mày xem tay tao đều phồng rộp hết rồi nè.”
Trình Dư Hạ nói: “Nể tình mấy vết phồng rộp, tôi sẽ không tính toán đến việc sư phụ Tề đã moi bánh kem của tôi hệt như một cái hầm.”
Trình Dư Hạ vô cùng quý trọng cuốn album này, để có thể thường xuyên mở ra xem nên cô luôn đặt nó trên bàn học.
Nhưng hôm nọ, cô làm bài tập đến tận 12 giờ, đầu óc mơ mơ màng màng nhét toàn bộ sách vở trên bàn vào trong cặp, không nhận ra ở giữa chồng sách có kẹp cuốn album.
Chiều hôm sau, lúc tiết thể dục kết thúc, Tề Duyệt – người đã hạ gục bốn năm bạn học trên sân cầu lông, lôi kéo Trình Dư Hạ đi cùng cô nàng đến canteen mua coca lạnh.
Đến khi hai người quay về lớp học, nhìn thấy chỗ ngồi của một bạn trong lớp bu kín người.
Trình Dư Hạ với Tề Duyệt cùng đi đến, hỏi một bạn học khác đứng dưới bục giảng: “Xảy ra chuyện gì vậy, có phải đột nhiên thông báo kiểm tra thử vào tiết tự học buổi tối không?”
Tề Duyệt đi lên bục giảng, nhón chân nhìn vào trong đám người đang vây xem: “Người kia là ai thế?”
Bạn học đứng bên Trình Dư Hạ nói: “Chu Mai Mai bên lớp a3.”
Trình Dư Hạ nghiêng đầu hỏi: “Cậu ta bị sao vậy?” Sau đó liền nhìn thấy Lộ Dương đứng cách mình một người.
“Nói cậu chụp lén cậu ta.” Bạn cùng lớp nói.
Trình Dư Hạ nói với vẻ mặt ngây ngốc: “Ai chụp lén ai?”
Tề Duyệt chỉ vào đám người nói: “Ê Hạ Hạ, đó không phải cuốn album tao tặng mày hả.”Cô nàng dứt lời, ánh mắt trong ngoài đều nhìn về phía họ bên này.
Một người trong đám đó lên tiếng: “Đúng lúc Trình Dư Hạ trở lại, mọi người có hiểu lầm hay không cứ giáp mặt nói rõ ràng.”
Có người phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, đều là bạn học với nhau nếu hiểu lầm thì cũng không tốt.”
Trình Dư Hạ nhìn vào vị trí trung tâm trong đám người: “Sao tôi vẫn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì vậy?”
Một bạn nữ nói: “Chu Mai Mai nói cậu chưa hỏi han gì đã tự tiện chụp ảnh cậu ấy.”
Trình Dư Hạ đi đến phía trước vài bước, đám người tản ra hai bên, lúc này cô mới thấy tại chỗ ngồi của một bạn nam có một cô gái đang nằm khóc.
Cạnh cánh tay của nữ sinh đang khóc lóc không ngừng chẳng phải là cuốn album của cô sao.
“Chắc là hiểu lầm thôi.” Trình Dư Hạ đi tới bên cạnh người bạn nữ: “Tôi không nhớ mình đã chụp ảnh bạn học Chu Mai Mai khi nào.”
“Đúng vậy, cậu nhìn nhầm rồi đó.” Tề Duyệt vặn nắp chai rồi cũng đi đến, dùng giọng điệu kinh ngạc nói: “Đối với những vật sống, Hạ Hạ của tôi đó giờ chỉ chụp động vật chứ không chụp người, ngày thường đến cả tôi mà nó còn không chụp thì sao có thể đi chụp người khác, chẳng lẽ bạn học Chu Mai Mai không phải là người?” Vừa nói xong, ánh mắt của đám người này đồng loạt chuyển đến trên người cô nàng, Tề Duyệt lập tức nói tiếp: “Đây chỉ là một câu nghi vấn của tôi mà thôi, không có ý khẳng định bạn học Chu Mai Mai không là người đâu à.”
Lúc này, có người trong đám người gần đó lên tiếng khuyên nhủ: “Không phải chỉ là một tấm ảnh thôi ư?”
Một nữ sinh khác ngồi bên cạnh cô gái đang khóc lóc không ngừng xung phong đứng dậy bênh vực kẻ yếu: “Sao có thể nói không phải chỉ là một tấm ảnh thôi? Đầu tiên, bản thân Chu Mai Mai không hề hay biết gì bị người nào đó chụp lén.”
Người nào đó lắng nghe với vẻ mặt ngơ ngác.
“Tiếp theo…” Nữ sinh kia tiếp tục bênh vực kẻ yếu, nói: “Nếu lén chụp ảnh người khác rồi rửa ra khi người ta chẳng biết gì thì chính là xâm phạm hình ảnh riêng tư của người khác.”
Trình Dư Hạ cả kinh: “Nào có nghiêm trọng đến mức đó, với lại tôi cũng đâu bán ảnh của cậu ấy kiếm tiền.”
Bạn nữ kia vẫn không chịu bỏ qua: “Vậy là cậu thừa nhận bản thân chụp lén Chu Mai Mai rồi há!”
Cô gái khóc lóc ỉ ôi nãy giờ càng khóc lớn hơn nữa.
“Thế cứ xem như là tôi lỡ chụp phải đi.” Trình Dư Hạ nói: “Tôi xin lỗi bạn học Chu Mai Mai là được chứ gì.”
Bạn nữ lại nói: “Làm tổn thương rồi mới nói xin lỗi thì có ích gì hả?”
“Tổn thương chỗ nào?” Bạn cùng lớp đứng bên trái Trình Dư Hạ nói: “Chẳng lẽ từ nhỏ đến giờ cậu ta chưa từng chụp ảnh lần nào sao?”
Trình Dư Hạ nói: “Bạn học Chu Mai Mai, gần tới giờ tự học rồi, vì chút chuyện nhỏ này mà um xùm đến chỗ giáo viên cũng không tốt lắm đâu.”
Chu Mai Mai tiếp tục giả điếc nằm đó khóc lóc.
Tề Duyệt vọt lên: “Hạ Hạ cũng nói muốn xin lỗi cậu rồi, sao cậu cứ im mãi thế?”
Trình Dư Hạ kéo Tề Duyệt ra sau, thật ra cô không muốn để giáo viên biết đến chuyện này là vì sau khi vào lớp mười hai thành tích của cô luôn nằm ngoài top 100, nếu một khi ồn ào đến tai thầy cô thì tất nhiên sẽ bị mời phụ huynh, mà khởi nguồn của chuyện này trùng hợp lại là vì một bức ảnh, thế thì duyên phận của cô và cái máy ảnh sẽ chỉ đến đây mà thôi.
Trình Dư Hạ lay nhẹ Chu Mai Mai: “Bạn học Chu có thể đừng khóc nữa không.”
Vài người khác cũng liên tục mở miệng khuyên nhủ cô ta, nhưng Chu Mai Mai vẫn không dao động như cũ.
Lửa giận của Trình Dư Hạ đột nhiên dâng đến đỉnh đầu, cô ghét nhất kiểu người làm loạn ầm ĩ rồi lại nín thinh không nói ra cách giải quyết, cô lấy cuốn album của mình trên bàn, vừa lật vừa dịu giọng hỏi: “Nếu không cậu nói tôi biết tấm nào chụp cậu trước đi ha?”
Chu Mai Mai hoa lê đái vũ rốt cuộc cũng chịu ngẩng đầu lên, sau đó lật album đến trang giữa, thút thít nức nở chỉ vào một bức ảnh chụp sân thể dục của trường: “Là tấm này.”
Nhóm bạn học tò mò xông tới, nhìn xong đều thắc mắc hỏi: “Đâu?”
Bức ảnh này được chụp vào hôm Trình Dư Hạ chờ Tề Duyệt trực nhật, cho nên trên sân thể dục gần như không có người nào khác, nhưng lúc lựa lại ảnh cô vô tình phát hiện trong góc của bức ảnh có một sườn mặt quen thuộc lọt vào, mà người nọ khi đó đang ngẩng đầu nhìn về phía hoàng hôn nơi xa.
Tuy bố cục bức ảnh có chút lộn xộn nhưng may mà có sự xuất hiện của anh nên trông đẹp hơn hẳn, cũng vì vậy mà Trình Dư Hạ quyết định lưu lại.
Chu Mai Mai chỉ vào nửa cái ót sau thân cây dương cạnh sân thể dục, tỏ vẻ cực kỳ đáng thương: “Người này chính là tôi.”
“……” Đám người đang hóng chuyện nói: “Cậu….. Thị lực của cậu tốt thật, ngay cả nửa cái ót mà cũng nhận ra được.”
Chu Mai Mai nói: “Đây là bằng chứng.” Nói rồi xoay ót lại.
Trình Dư Hạ vốn cho rằng cô ta sẽ nói bản thân dựa vào kích thước và hình dạng của ót để đoán ra đây là ót của mình, không ngờ Chu Mai Mai lại chỉ vào dây cột tóc trên đuôi ngựa: “Nơ buộc tóc này được mua ở nước ngoài, không thể tìm thấy cái thứ hai ở trường.”
Trình Dư Hạ nhìn vào trong ảnh, đúng là có một cái nơ buộc tóc nhỏ màu đỏ trên nửa đầu sau gốc cổ thụ.
“Này… Nếu bạn học Chu cho rằng thế này là chụp lén thì cho tôi xin lỗi.” Trình Dư Hạ nói.
Ngược lại, Chu Mai Mai lại bắt đầu thút tha thút thít lau nước mắt: “Ý cậu là tôi cho rằng đây là chụp lén?”
Trình Dư Hạ cắt ngang lời cô ta: “Ý của tôi là tôi muốn xin lỗi cậu.”
“Cậu thái độ kiểu gì vậy.” Chu Mai Mai nói: “Là cậu chụp lén tôi trước đó.”
Thấy Chu Mai Mai còn muốn khóc tiếp tục, Trình Dư Hạ liền lấy bức ảnh kia ra.
Cô thẳng tay xé bỏ chỗ cây dương và nửa cái ót trong bức ảnh, không nói không rằng ném tới trước mặt Chu Mai Mai.
Chu Mai Mai ngẩng đầu nhìn Trình Dư Hạ: “Cậu làm gì vậy?”
“Tôi chỉ tới muộn một chút mà mấy em tạo phản rồi hả?” Chủ nhiệm lớp đi đến cạnh cửa, nói: “Chuông đã reo cả buổi trời mà còn đứng đó làm gì?”
Đám người lập tức giải tán.
“Thưa thầy.” Lúc này Trình Dư Hạ giơ lên tay: “Bạn Chu Mai Mai của lớp a3 không chỉ tự tiện lục lọi cặp sách của bạn học khác mà còn lấy và huỷ hoại đồ của bạn học.”
Cũng may cuối cùng cô vẫn không bị mời phụ huynh, sau khi chủ nhiệm hai lớp biết rõ ngọn nguồn sự việc thì bảo Chu Mai Mai xin lỗi Trình Dư Hạ, cuối cùng chủ nhiệm lớp a3 còn giữ Chu Mai Mai ở văn phòng để phê bình một lúc, tóm lại đối với Trình Dư Hạ không bị mời phụ huynh là một chuyện đáng mừng.
Đến bây giờ, có lẽ Tề Duyệt còn nhớ rõ chuyện này hơn Trình Dư Hạ, nhưng khi đó Tề Duyệt biết Trình Dư Hạ thật sự bị Chu Mai Mai chọc giận, bằng không tuyệt đối cô sẽ không làm ra hành động có thể khiến mình bị tịch thu máy ảnh.
Tuy Trình Dư Hạ và Tề Duyệt chẳng muộn lắm, nhưng khi đẩy phòng bao ra, bên trong đã có không ít người, Tề Duyệt tinh mắt ngó quanh một vòng vẫn không nhìn thấy bóng dáng Lộ Dương.
Ngay tức thì có người la lên: “Ui! Nhìn xem đây không phải là Tề Duyệt với Trình Dư Hạ của chúng ta sao.”
Mọi người khách sáo hỏi thăm vài câu, sau đó cả hai tìm thấy những đứng ra tổ chức buổi họp ở cuối bàn, bọn họ chính là những bạn học Trình Dư Hạ vẫn còn giữ liên lạc.
Nhưng toàn bộ quá trình, Trình Dư Hạ đều không tập trung lắm.
Trong buổi tiệc, ai đến mời rượu, ai được cô kính rượu, cùng trò chuyện với ai, nói ra những lời gì, cuối cùng cô đều quên tuốt.
Từ buổi họp lớp về đến nhà là đã hơn một giờ, Trình Dư Hạ vẫn còn ngồi trên sofa, không ngừng bấm vào remote để đổi kênh.
Đến khi Tề Duyệt tắm rửa xong vẫn thấy cô ngồi ở tư thế cũ, chỉ có TV là đang dừng ở kênh dự báo thời tiết của thành phố.
Tề Duyệt ngồi xuống cạnh Trình Dư Hạ, vừa lau tóc vừa nói: “Thật ra có lẽ hôm nay Lộ Dương không đến là vì cậu ta đang ở xa, nên không quay về kịp.”
Trình Dư Hạ nghe phát thanh viên trong TV thông báo đêm nay sẽ có mưa rào đi kèm với sấm chớp, hơn nữa những ngày kế tiếp có lẽ trời vẫn sẽ mưa dầm, hỏi Tề Duyệt: “Ngày mai tao chụp ảnh trong nhà đúng không?”
“Ừ, sao vậy?” Tề Duyệt nhìn Trình Dư Hạ giống như một người rảnh rỗi hỏi về công việc ngày mai của mình, giơ tay sờ trán cô: “Mày xỉn đến ngu người rồi hả?”
Trình Dư Hạ nói: “Tao uống có một ly vang đỏ thôi à, đâu đến nỗi nào.”
“Một ly?” Tề Duyệt lo lắng nhìn Trình Dư Hạ: “Mày uống ít nhất cũng tám chín ly đó, chính mắt tao nhìn thấy rành rành.”
“Nhiều vậy hả!” Trình Dư Hạ cả kinh một chút rồi ngồi thẳng dậy: “Mày cũng không cản tao lại, hèn gì tao cứ cảm giác bản thân đã uống rất nhiều.”
“……” Tề Duyệt đỡ Trình Dư Hạ: “Tao cản ai? Chu Mai Mai vốn tới nói xin lỗi với mày, kết quả người ta vừa mới mở miệng mày đã tự rót cho mình một ly, nói tiếp câu sau mày lại tự rót một ly nữa, cuối cùng doạ người ta sợ đến nỗi cắn tím môi, không dám lớn tiếng nói câu nào, suýt nữa còn bật khóc.”
“Kkkk…” Trình Dư Hạ nâng cánh tay ôm lấy bả vai Tề Duyệt, nói: “Tao còn lợi hại thế cơ á kkkk…”
“Được rồi, đừng cười nữa.” Tề Duyệt cạn lời: “Để tao đỡ mày về phòng nghỉ ngơi.”
Không biết qua bao lâu, Trình Dư Hạ tỉnh giấc một lần, khi đó sắc trời ngoài cửa sổ là một mảnh tối đen.
Có tiếng mưa rơi, thi thoảng còn có tiếng sấm sét.
Cô cầm lấy hộp nhạc trên tủ đầu giường, bất động vài giây rồi ấn chốt mở.
Hộp nhạc sáng đèn, những bông hướng dương trồng trong nhà ấm thuỷ tinh cũng lần lượt nở rộ theo tiếng nhạc.
Hôm sau, Trình Dư Hạ bị ánh nắng chiều vào đánh thức.
Đầu đau như búa bổ, cổ họng cũng đau âm ỉ, choáng váng bò khỏi giường đi tìm nước uống.
Mở cửa phòng ra, cả người lập tức hoá đá.
Cảnh tượng trước mắt rõ ràng là ở trong nhà, nhưng không phải là căn nhà cô thuê ở cùng Tề Duyệt.
Lúc này mẹ Trình đang bận bịu trong bếp, hình như nghe thấy Trình Dư Hạ đi đến, cũng không quay đầu lại mà nói với cô: “Mau đến uống thuốc hạ sốt trên bàn đi, nếu vẫn không đỡ thì thứ ba để ba con đến trường gặp giáo viên chủ nhiệm xin nghỉ.”
2912 words
21.08.2024