Ươm Mặt Trời – Lê Chúc

Chương 26: Tặng quà



Editor: Sel

“Cô cả, cô nói thật đấy ạ?” Cả người Trình Dư Hạ rướn về phía trước, chen vào giữa hai ghế, nghiêng đầu về phía trước để nghe rõ hơn.

“Chắc chắn là thật rồi.” Cô cả nói: “Chuyện này thì ai lại bịa ra làm gì.”

Trình Dư Hạ ngồi sững lại trên ghế, nhớ đến việc Lộ Dương luôn tránh nói về bố mẹ, giờ cô mới hiểu anh làm vậy vì không muốn nhớ lại quá khứ đó.

Khi đẩy cánh cửa sắt trên sân thượng ra, một cơn gió lạnh đột ngột thổi vào mặt Trình Dư Hạ, cô lập tức rụt cổ vào trong áo.

Vừa xoa tay, cô vừa nói: “Lạnh quá, ở đây còn có tuyết đọng nữa này.”

“Cậu bị cảm rồi à?” Lộ Dương tiến lại gần Trình Dư Hạ: “Cậu đã uống thuốc chưa?”

“Rồi.” Trình Dư Hạ nói: “Tôi còn uống cả canh gà nấu gừng, tiện thể mang cho cậu một món quà cảm ơn nữa.”

Lộ Dương nhận túi giấy Trình Dư Hạ đưa, không hiểu lắm: “Sao đột nhiên lại tặng quà cảm ơn tôi?”

Trình Dư Hạ chớp mắt nhìn Lộ Dương, nói: “Tất nhiên là vì thành tích của tôi tiến bộ như thế này không thể thiếu sự hướng dẫn tận tình của cậu được. Nếu cậu không muốn nhận quà cảm ơn thì tôi sẽ phải trả tiền học thêm cho cậu đấy.”

Lộ Dương vốn đang do dự, cuối cùng cũng buông tay xuống: “Thực ra cậu không cần cảm ơn tôi đâu, vốn dĩ cậu đã rất thông minh mà. Nếu không thì làm sao có thể dễ dàng đậu vào Đại học Nam Kinh được chứ…”

Trình Dư Hạ thắc mắc: “Sao cậu biết tôi sẽ đậu vào Đại học Nam Kinh?” Nghe giọng điệu của Lộ Dương, cứ như anh đã biết chắc chắn cô sẽ đậu, chứ không phải chỉ là có khả năng đậu.

Lộ Dương đứng trước Trình Dư Hạ để chắn bớt gió thổi vào cô, thần thái bình tĩnh, không hề giống như đang bịa ra lý do: “Tôi nghe cậu nói nguyện vọng của cậu là Đại học Nam Kinh, nên tôi tin chắc cậu sẽ đậu.”

“Ồ.” Trình Dư Hạ quan sát ánh mắt của Lộ Dương, nói: “Vậy thì tôi cảm ơn cậu đã tin tưởng tôi nhé.”

“Không có gì.” Lộ Dương nói: “Trời lạnh rồi, sau này cố gắng đừng ra ngoài nữa.”

Trình Dư Hạ hỏi: “Cậu đang nói tôi hả? Hay là nói chính mình vậy?”

“Tôi nói chúng ta.” Lộ Dương xoa nhẹ mái tóc rối trên đầu Trình Dư Hạ: “Nếu cậu muốn tìm ai đó nói chuyện thì có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào, nhưng gặp mặt thì thôi nhé.”

Trình Dư Hạ cau mày, chất vấn anh: “Hiểu rồi, hóa ra là cậu không muốn gặp tôi nữa, cậu thấy tôi xuất hiện trước mặt cậu mỗi ngày là phiền phức đúng không?”

Lộ Dương cười bất lực: “Tôi chỉ thấy lo lắng vì cậu dễ bị ốm quá thôi.”

Sức khỏe của Trình Dư Hạ khá đặc biệt, cô thuộc kiểu người dễ bị bệnh khi gặp gió lạnh. Chỉ cần thời tiết thay đổi đột ngột, cô chắc chắn sẽ bị ốm, nhưng dù là cảm cúm hay sốt thì cũng chỉ là những triệu chứng nhẹ, không cần quá hai ngày là cô sẽ tự khỏi.

Trình Dư Hạ nói: “Vậy chúng ta thỏa thuận nhé, nếu tôi gọi điện thì cậu không được không nghe máy.”

Lộ Dương nói: “Tôi hứa với cậu.”

Trước khi rời đi, Trình Dư Hạ lấy ra một món đồ từ túi áo khoác lông vũ, nhét vào tay Lộ Dương: “Đây là món tôi thích, hy vọng cậu cũng thích.” Sau đó, cô chỉ vào Lộ Dương, nói: “Còn đây cũng là người tôi thích, nên làm ơn hãy chăm sóc cậu ấy cẩn thận nhé.”

Nhìn theo bóng Trình Dư Hạ đi xa dần, Lộ Dương siết chặt thanh socola trong tay. Đó vẫn là loại socola mà cô thường đưa cho anh, hương vị mà cô luôn yêu thích.

Mặc dù Lộ Dương đã đồng ý với việc Trình Dư Hạ nên hạn chế ra ngoài, nhưng cho đến trước Tết, ngoại trừ hai lần đi tái khám ở bệnh viện, Trình Dư Hạ thật sự không ra ngoài thêm lần nào nữa.

Vậy mà xui xẻo thay, ngay hôm sau khi đưa khăn quàng cổ cho Lộ Dương, Trình Dư Hạ đã trượt ngã trong nhà tắm, gãy xương cẳng chân phải.

Tề Duyệt biết tin nên đặc biệt mua một bó hoa đến thăm Trình Dư Hạ tại nhà. Cô nàng ngồi bên giường, lo lắng hỏi: “Mày không sao chứ?”

Trình Dư Hạ với chân phải đang gác lên, di chuyển khó khăn, buồn bã nói: “Không sao đâu, không nghiêm trọng lắm, chỉ là làm gì cũng hơi bất tiện thôi.”

Tề Duyệt quay đầu ho một tiếng, rồi quay lại nhìn Trình Dư Hạ, nói: “Nghe dì nói mày tự làm mình ngã à?”

Trình Dư Hạ nói: “Khăn tắm rơi xuống đất, tao định nhặt lên thì…” Chưa kịp nói hết câu, Tề Duyệt đã không nhịn được mà bật cười.

“Sao lại có người tự vấp vào chân mình rồi ngã gãy xương chứ.” Nhìn thấy Trình Dư Hạ đang giận dữ nhìn mình, Tề Duyệt cố nhịn cười một chút rồi nói: “Mày hậu đậu quá rồi đó!”

Trình Dư Hạ lạnh lùng nói: “Mày đến để cười trên nỗi đau của tao đúng không?”

Tề Duyệt nói: “Sao lại thế được, tao vừa nghe nói mày bị gãy xương đã lo lắng đến thăm ngay mà.”

“Thật là cảm ơn mày quá đi.” Trình Dư Hạ nói: “Mày cứ cười to thêm một chút nữa là tao sẽ tin ngay…”

Sau đó, Trình Dư Hạ kể chuyện mình bị gãy xương cho Lộ Dương nghe. Cô nghĩ rằng Lộ Dương sẽ trách cô không cẩn thận, nhưng không ngờ mười mấy phút sau, Lộ Dương lại gửi đến một đống lời dặn dò và khuyên cô nên yên tâm ở nhà nghỉ ngơi, đừng cứ nghĩ đến chuyện ra ngoài.

Trình Dư Hạ không thể hiểu nổi, trong mắt Lộ Dương cô có bao nhiêu hoang dã, cứ thích ra ngoài đến vậy. Cô nhắn lại: “Có câu nói rằng có thể giữ người nhưng không giữ được lòng, cậu đã nghe chưa? Vì thế cậu không thể ngăn trái tim tôi hướng ra ngoài được.”

Chẳng mấy chốc, Lộ Dương đáp lại: “Không sao, chỉ cần người không ra ngoài là được, dù sao trong thời gian ngắn cậu cũng không thể đi đâu được.”

Trình Dư Hạ tức điên, phải mất đến năm phút mới trả lời tin nhắn của Lộ Dương: “Chờ đến khi chân tôi khỏi rồi, nhất định tôi sẽ chạy đến làm phiền cậu mỗi ngày.”

Chờ mãi cho đến ngày 30 Tết, Trình Dư Hạ cuối cùng cũng tháo bỏ được cái băng bó gây trở ngại cho việc di chuyển, nhưng do bác sĩ dặn không nên đi lại và đứng quá lâu, nên ba Trình và mẹ Trình đã hủy kế hoạch ra ngoài thành phố để bắn pháo hoa vào đêm 30.

Do Trình Dư Hạ bị gãy xương, năm nay gia đình họ không về quê ăn Tết. Bây giờ lại đột ngột không đi bắn pháo hoa, Trình Dư Hạ cảm thấy cái Tết này thật quá nhạt nhẽo.

Ba Trình nói: “Khó khăn lắm năm nay mới có chỗ được phép bắn pháo hoa, nếu không đi thì có phải uổng quá không.”

Trình Dư Hạ lập tức hùa theo: “Đúng rồi, đúng rồi, mẹ nghĩ xem, bắn pháo hoa chẳng phải thú vị hơn ở nhà xem Xuân Vãn (chương trình Gala Tết) sao? Mấy năm nay, Xuân Vãn mẹ xem lần nào chẳng được một nửa là ngủ gật.”

Mẹ Trình nói: “Ý anh là gì, Trình Văn Viễn? Không đi bắn pháo hoa là do mình tôi quyết định chứ gì? Vậy tại sao hôm qua trước mặt bác sĩ, anh không nói rằng anh nhất định muốn đưa con gái đi chơi?”

Ba Trình lập tức cười gượng: “Tôi chỉ nghĩ là Hạ Hạ mong đợi nhiều ngày rồi, không nỡ để con bé thất vọng thôi mà.”

Mẹ Trình đứng dậy từ ghế sofa: “Ô, anh không muốn con thất vọng, vậy là định để tôi đóng vai người xấu phải không?” Nói xong, bà không quay đầu lại mà bước thẳng ra cửa.

“Mẹ, mẹ!” Trình Dư Hạ vừa khập khiễng vừa chạy theo: “Không đi thì không đi, mẹ đừng bỏ nhà đi chứ.”

Mẹ Trình nói: “Mơ đi, đây là nhà tôi, tôi việc gì phải đi.” Sau đó bà chuyển hướng bước vào phòng chứa đồ.

Trình Dư Hạ quay lại nhìn ba Trình một cái, rồi nghe thấy mẹ Trình gọi từ trong phòng chứa đồ: “Trình Văn Viễn, còn chờ gì nữa mà không vào giúp tôi?”

Trong phòng chứa đồ có một chiếc xe lăn, là cái mà ba Trình đã mua để đón mẹ Trình xuất viện hai năm trước sau khi bà phẫu thuật, nhưng mua rồi lại chưa sử dụng lần nào.

Mẹ Trình vừa quyết đoán vừa có cá tính, tư tưởng độc lập và rất quan tâm đến hình ảnh của mình trước mọi người. Hôm đó khi thấy ba Trình đẩy chiếc xe lăn vào phòng bệnh, bà ngớ người ra.

Mẹ Trình chỉ vào chiếc xe lăn và nhìn ba Trình với ánh mắt đầy khó tin, hỏi: “Anh đã thấy ai phẫu thuật ruột thừa xong mà cần ngồi xe lăn chưa?”

Đến bây giờ Trình Dư Hạ vẫn còn nhớ rõ, sau khi mẹ Trình bước vào nhà với dáng đi như bay, mãi một lúc sau ba Trình mới lò dò mang chiếc xe lăn vào theo.

Mẹ Trình vừa lau chiếc xe lăn vừa nói: “Hai ba con đừng tưởng tôi không biết hai người đã lén lút tính toán gì ở sau lưng tôi.”

Trình Dư Hạ đi vòng quanh mẹ Trình, dùng tay quạt quạt cho bà: “Ba con con biết mẹ dễ mềm lòng mà.”

“Lòng mẹ cứng như đá đấy.” Mẹ Trình vừa lau xe lăn vừa đuổi Trình Dư Hạ: “Tránh ra, đừng có ở đây mà làm phiền. Nếu không phải vì đang Tết, xem hôm nay ai dám bước ra khỏi nhà này.”

Trình Dư Hạ vội vàng đồng tình: “Đúng, đúng, mẹ nói phải. Nếu không phải vì Tết, thật ra cũng chẳng ai muốn ra ngoài cả.”

Mẹ Trình liếc cô một cái sắc như dao: “Trình Dư Hạ, nhà mình đâu có cái phong tục Tết là không được đánh con.”

“Không nói nữa ạ hehehe…” Trình Dư Hạ cười khúc khích, cầm lấy một quả táo trên bàn: “Con ăn táo đây, ăn táo ngon, ăn táo bổ sung canxi ha ha ha…”

Đến 11 giờ, ba Trình lái xe đến ngoại thành. Giờ này trên đường vẫn còn nhiều xe cộ, hầu hết xe đều đang hướng đến khu vực bắn pháo hoa.

Nơi này đông người đông xe, chỉ tìm một chỗ đỗ xe thôi mà đã mất hơn mười phút. Sau khi đỗ xe xong, cả ba mẹ Trình cùng đẩy Trình Dư Hạ tiếp tục tiến lên. Điểm bắn pháo hoa, vì lo ngại vấn đề an toàn nên cách xa chỗ đỗ xe một đoạn, và con đường này chỉ có thể đi bộ.

Trình Dư Hạ nhớ lại rằng, ban đầu năm nay cô không bị gãy chân, cả gia đình cô vẫn về quê đón Tết, nên họ cũng không đến đây bắn pháo hoa.

Khó khăn lắm mới đi đến nơi, nhìn quanh chỉ thấy người đứng thành từng nhóm nhỏ lẻ tẻ.

Ba Trình nói: “Tới đây thôi, Hạ Hạ. Con như thế này chúng ta không tiện đi sâu hơn.”

Trình Dư Hạ giơ máy ảnh lên nói: “Ở đây là được rồi ba, từ đây có thể nhìn rất rõ.”

Mẹ trình nói: “Người ta đến để bắn pháo hoa, con thì đến để chụp ảnh, Tết nhất mà cũng không để cái máy ảnh của con nghỉ ngơi chút.”

“Nếu nghỉ thêm nữa thì nó rỉ sét mất rồi.” Trình Dư Hạ nói: “Với lại khi con đi học, chẳng phải ngày nào nó cũng được nghỉ ngơi hay sao.”

Không xa lắm, cách mấy bước chân, Trình Dư Hạ phát hiện ra một cô gái dường như đang nhìn chằm chằm vào mình. Cô thấy cô gái này lạ mặt, cố gắng nhớ lại nhưng không nhớ ra đã gặp ở đâu.

Lúc này, cô gái tiến lại gần Trình Dư Hạ: “Chị ơi, chân chị bị sao vậy?”

Trình Dư Hạ quan sát cô gái từ đầu đến chân, còn mẹ Trình hỏi: “Đây là bạn học của con à?”

Cô gái lập tức mỉm cười ngọt ngào: “Không phải đâu ạ, thưa cô. Con gặp chị này trên chuyến xe buýt xuống núi, lúc đó con ngồi cùng hàng với em họ của chị ấy.”

Trình Dư Hạ chợt nhớ ra, đây chính là cô gái đã xin số liên lạc của Lộ Dương. Tuy nhiên, lúc đó cô gái này chỉ nói chuyện với cô qua lưng ghế, không ngờ sau một thời gian dài như vậy mà cô ấy vẫn nhận ra Trình Dư Hạ.

Dường như nhìn ra sự ngạc nhiên của Trình Dư Hạ, cô gái giải thích: “Em học mỹ thuật nên thường chú ý và ghi nhớ đặc điểm khuôn mặt của người khác. Chị ơi, chân chị không sao chứ?”

“Bị gãy chân.” Trình Dư Hạ nói: “Nhưng sắp khỏi rồi.”

Cô gái cười nói: “Vậy thì tốt rồi. Chị ơi, em còn mấy cây pháo bông, nhưng giờ em phải về với bạn rồi. Em để lại, chị giúp em đốt nhé.” Nói rồi, cô gái đặt mấy cây pháo bông lên chân Trình Dư Hạ, sau đó quay người chạy về hướng ban nãy, vừa chạy vừa vẫy tay nói với Trình Dư Hạ: “Chị ơi, pháo bông này đẹp lắm đấy, hy vọng chị vui vẻ và sớm khỏi bệnh!”

Trình Dư Hạ ngơ ngác đáp lại: “À, cảm ơn em nhé!” Chính cô cũng không biết từ bao giờ mình lại có nhân duyên tốt như vậy.

Trong lúc cô còn đang tự hỏi, bỗng nghe thấy hình như có người đang gọi tên mình.

2463 words

17.09.2024


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.