Khi Long Thập Thất đến, Lạc Linh đang giúp Tuyết Mịch lựa chọn y phục, tuy Yêu Hoàng và Khê rất nhớ tiểu bảo bối, nhưng hai người họ đều có chính sự phải làm, không rảnh rỗi như hắn, vì vậy Long Thập Thất dự tính sẽ nhân cơ hội này để cùng Tuyết Mịch bồi dưỡng thêm chút tình cảm.
Mặc dù hắn đã không còn ôm mộng tưởng được làm cha của Tuyết Mịch nữa, nhưng nếu hắn có thể thành vị thúc thúc mà Tuyết Mịch yêu thích nhất, vậy coi như cũng không sao!
Liếc thấy bộ y phục mà Lạc Linh chọn cho Tuyết Mịch, Long Thập Thất vừa bước đến cửa đã hét to: ” Các ngươi lấy cái gì cho tiểu Tuyết Mịch mặc vậy hả? Cứ trắng trắng bệch bệch, một chút cũng không đáng yêu. Hừ, mau tránh ra, tránh ra, đừng có mà đem tiểu Tuyết Mịch nhà ta dưỡng thành một tên trắng bệch như Thời Uyên Thượng Thần nhà các ngươi. Cũng do Thượng Thần nhà các ngươi lúc nào cũng toàn mặc màu trắng suốt nên tính khí mới lạnh lùng nghiêm túc như thế đó. “
Lúc trước khi đến đây hắn đã dò hỏi qua, hôm nay Thời Uyên đến Phụng Tinh đài, không có ở trong cung, nên hắn mới dám nói năng lỗ mãng như vậy.
Lạc Linh làm sao dám phản bác lại vị Long quân này, tuy rằng Long Thập Thất chỉ là một Thượng Tiên, nhưng cha của hắn là Tuần Lệ Thượng Thần, từng là vị Thần Tướng đệ nhất của Yêu tộc, vào khoảng vạn năm trước, ngài ấy đã hy sinh trong trận đại chiến Diệt Sát, lúc ấy vị Tư Vũ Long quân này vẫn chưa tròn trăm tuổi, sau đó Yêu Hoàng đã mang theo Tư Vũ cùng mẹ ruột của hắn vào Hoàng Thành Triều Thánh thành, thành cung đệ nhất ở Yêu tộc, cũng coi như là đem hắn về bên người nuôi lớn.
Mà Tuần Lệ Thượng Thần vẫn còn lưu lại rất nhiều bộ hạ (*) cũ và giờ họ đều là những tướng lĩnh tiếng tăm lẫy lừng, các bộ hạ cũ này rất coi trọng dòng máu duy nhất còn sót lại của Tuần Lệ Thượng Thần, điển hình như có ai bên ngoài dám đụng đến hắn thì sẽ phải đối mặt với đám trưởng bối ngạo nghễ kia, nên Tư Vũ mới lớn lên khá vô pháp vô thiên (*) như thế.
(*) Bộ hạ: thuộc hạ của một người có thế lực.
(*) Vô pháp vô thiên: không có phép tắc kỉ cương.
Lạc Linh tất nhiên vẫn không dám cãi lại, nhưng Tuyết Mịch thì khác, y chẳng có chút kiêng kỵ nào, mặc dù y không hiểu Long Thập Thất đang nói xấu gì về Uyên Uyên nhà mình, nhưng y biết rằng Long Thập Thất khẳng định đang nói xấu Uyên Uyên nhà mình, vì thế liền tiện tay cầm lên một viên linh châu chấn thủy nằm rải rác trên giường ném về phía Long Thập Thất: ” Không được nói xấu Uyên Uyên! “
Long Thập Thất chụp lấy viên linh châu, mỉm cười bước tới: ” Ta nào có nói xấu gì Thời Uyên. Ta đang nói rằng Thời Uyên Thượng Thần oai phong lẫm liệt, chính trực uy nghiêm, đây toàn là những lời khen ngợi mà. Không tin, thì con thử hỏi Lạc Linh xem. “
Tuyết Mịch quay đầu nhìn sang phía Lạc Linh, Lạc Linh tuyệt nhiên không cách nào phản bác, chỉ có thể thấp giọng ừm một tiếng coi như đáp lời.
Tuyết Mịch trình độ văn hóa vẫn chưa cao, y cảm thấy có gì đó kỳ kỳ, nhưng lại không biết là kỳ ở đâu.
Long Thập Thất không đợi Tuyết Mịch tiếp tục hỏi, hắn đã tiến lên giật lấy bộ quần áo trong tay Lạc Linh ném đi, sau đó hắn vung tay lên, trên mặt giường lập tức được phủ kín bởi đủ loại y phục, chiếm đại đa số là những tông sắc đỏ, có đỏ tươi, đỏ sẫm, hồng phấn, đỏ mận, thỉnh thoảng xen lẫn vài bộ màu vàng hay xanh nhạt. So với tủ đồ hiện tại toàn màu trắng của Tuyết Mịch thì đa dạng và rực rỡ hơn nhiều.
Long Thập Thất cầm vài bộ ướm lên cơ thể Tuyết Mịch, làn da Tuyết Mịch thật trắng, trắng hệt như tuyết nên khi ướm màu nào lên thì cũng đẹp, nhưng đẹp nhất thì chắc chắn là màu đỏ.
Sau một hồi chọn tới chọn lui, Long Thập Thất cuối cùng đã chọn một chiếc áo trong màu trắng viền đỏ được thêu những đám mây bằng chỉ bạc sẫm màu, áo khoác ngoài mỏng manh đỏ thẳm, quanh eo đeo một chuỗi hồng ngọc, dây buộc tóc cũng được đổi thành sợi dây đỏ được khảm Hồng Linh bảo ngọc.
Sửa soạn xong toàn thân, Long Thập Thất vô cùng hài lòng ngắm nhìn tác phẩm do chính tay mình phối hợp: ” Đẹp xuất sắc luôn, nhóc con nên mặc quần áo màu sắc tươi tắn thế này mới đáng yêu chứ! “
Tuyết Mịch chưa từng tự lựa chọn y phục, thường ngày Lạc Linh đưa y cái gì y sẽ mặc cái đó, nên lúc này được bất ngờ thay đổi bề ngoài cũng không có cảm giác gì lắm, chẳng qua nghe Long Thập Thất liên tục khen mình đẹp, khiến y cũng không nhịn được chạy đến trước gương soi thử.
Long Thập Thất nắm lấy eo y bế phắt lên: ” Đi thôi, Thập Thất thúc thúc sẽ đưa con đi chơi! “
Lời còn chưa dứt, Long Thập Thất đã trực tiếp biến về nguyên hình, đặt tiểu Tuyết Mịch ngồi lên đầu rồng, nhanh chóng bay vòng quanh nội viện và ngoại viện trước khi bay thẳng lên trời.
Cơ thể khổng lồ của loài rồng xuyên qua những từng mây trên Thiên giới, uốn lượn lúc cao lúc thấp làm tiểu Tuyết Mịch sợ đến mức túm chặt lấy nhúm lông bờm của hắn, sợ mình sẽ rớt xuống.
Cũng may Long Thập Thất mặc dù thích đùa giỡn nhưng hắn vẫn biết chừng mực, hắn sợ tiểu Tuyết Mịch ngồi không vững sẽ bị gió thổi bay đi mất, vì vậy hắn đã tạo một cái rào chắn lên người y, dù giờ y có buông tay ra thì cũng không rớt xuống được.
Trước mắt không còn gió thổi mạnh nữa, Tuyết Mịch chậm rãi mở mắt ra, cảm nhận được khoái cảm ngao du, y dần buông nhúm lông bờm trong tay ra, bò về phía trước, đến khi cả người ngồi ngay ở trên đỉnh đầu rồng, vươn tay liền có thể nắm lấy cặp sừng rồng.
Thấy Tuyết Mịch đã thích ứng, Long Thập Thất liền tăng tốc, có lúc lượn vòng quanh đỉnh núi, có lúc xuyên qua tháp nước trước cửa Thiên cung, hoặc đột nhiên vòng ra sau hù đàn hạc khiến chúng kinh hách bay loạn xạ, chọc Tuyết Mịch khoái chí cười khanh khách.
Một vị thiên binh đi tuần tra phát hiện trên bầu trời có cái gì khác thường, vội vàng muốn bay lên điều tra, lại bị một tên thiên binh khác ngăn lại: ” Đó là Tư Vũ Thượng Tiên thuộc Yêu tộc, trên lưng ngài ấy không chừng chính là tiểu Long tể. Chúng ta không thể quản đến Long tộc của Yêu giới, kia cũng chỉ là trưởng bối dẫn con cháu trong nhà dạo chơi thôi, tốt nhất đừng xen vào. “
Long Thập Thất chở Tuyết Mịch dạo chơi vòng vòng trên trời một hồi lâu, rồi bay thẳng về hành cung của Yêu Hoàng.
Ở Thiên giới, chỉ có các vị Thần quân có cung điện của riêng mình, còn các vị Thượng Tiên thì chỉ thuộc về cung điện dưới trướng của Thiên Đế hoặc vị Thần nào đó, vì vậy Long Thập Thất không có cung điện nào ở Thiên giới, nhưng Yêu Hoàng là vương của cả Yêu giới, dĩ nhiên sẽ có lãnh thổ riêng trên Thiên giới, hiện giờ Yêu Hoàng cùng các vị Thần Tiên của Yêu giới đều đã có mặt tại Thiên giới để tham dự đại hội Phong Thần, bọn họ đều đang ở trong Yêu Thần điện.
Tuyết Mịch chưa từng đến đây, ngoại trừ lần trước cùng Tùng Khê và Cảnh Hoán đến Ngọc Lâm Viên ra, y thậm chí chưa bước ra khỏi cổng của Trần Hư cung nửa bước, hiện tại được Long Thập Thất mang ra ngoài, cái gì đối với y cũng thật mới mẻ.
Long Thập Thất thỏa mãn ôm Tuyết Mịch trong lòng, vừa bước vào hành cung của Yêu tộc, đám yêu quái đang nô đùa bên trong lập tức chuyển ánh mắt nhìn ra, trong đó có thiếu nữ mặc áo lông vũ màu vàng nhạt, đầu đội những món trang sức dính lông vũ lộng lấy, dáng dấp xinh đẹp diễm lệ kêu lên: ” A, nhóc rồng con! “
Một cơn gió mang theo hương thơm thổi qua, người ôm Tuyết Mịch bỗng bị thay đổi.
Long Thập Thất nghiến răng đuổi theo: ” Nghê Hoàng! Ngươi muốn tìm chết đúng không hả! Mau trả tiểu Tuyết Mịch của ta lại đây! “
Nghê Hoàng ôm khư khư Tuyết Mịch, không chút lo sợ Long Thập Thất, nàng uyển chuyển bay tới bay lui quanh đình viện: ” Cái gì mà tiểu Tuyết Mịch của ngươi, ai biểu ngươi ban đầu không chăm sóc tốt cho tiểu Tuyết Mịch, bây giờ tiểu Tuyết Mịch không còn là của ngươi nữa! “
Nghê Hoàng vừa tránh đi sự giành giật của Long Thập Thất, vừa trêu chọc cục tuyết nhỏ trong tay nàng: ” Tuyết Mịch ngoan, ta là Nghê Hoàng tỷ tỷ, mau kêu tỷ tỷ nào. “
Long Thập Thất trợn mắt lên trời: ” Ngươi thật không biết xấu hổ! Đã 8000 tuổi rồi mà còn tự xưng tỷ tỷ! Tuyết Mịch chỉ mới một tháng tuổi thôi, chưa kêu bằng bà bà đã may lắm rồi! “
Nghê Hoàng vung tay một cái, một nhát chém Phượng Hoàng bay tới tấn công Long Thập Thất.
Long Thập Thất lộn nhào trên không né tránh.
Chẳng mấy chốc, động tĩnh bên này đã thu hút nhiều người tới xem, phải nói rằng Yêu tộc không hổ là tộc của Thiên Đạo ưu ái nhất, sau khi hóa hình ai ai cũng rất đẹp mắt, nam tử tuấn lãng nữ tử kiều mị, khác hẳn với bản tính dè dặt rụt rè của Nhân tộc, Yêu tộc tính cách vô cùng cởi mở phóng khoáng, ngay khi nhìn thấy Tuyết Mịch, cả đám liền chạy ào đến đòi y.
Tự dưng bị nhiều người tranh giành như vậy, Tuyết Mịch còn chưa kịp mở miệng, trên mặt đã in vô số vết môi đỏ, toàn thân trên dưới, đặc biệt là mông bị véo không biết bao nhiêu lần, tuy là không đau, nhưng đã dọa tiểu Tuyết Mịch sợ rồi.
Thấy Tuyết Mịch mím môi sắp khóc, Long Thập Thất liền gầm lên: ” Được rồi! Các ngươi nháo quá làm tiểu Tuyết Mịch sợ rồi kìa! “
Long Thập Thất tự cho rằng tiếng gầm giận dữ của mình rất có tính uy hiếp, nhưng khổ nổi là phong cách thường ngày của hắn rất không đứng đắn, nếu thay vào một vị Long quân khác, bọn họ tất nhiên sẽ không làm càn như thế, hơn nữa Long Thập Thất bình thường khi chơi với bọn họ cũng rất hay nổi điên, nên căn bản là không ai sợ hắn cả.
Long Thập Thất cay đắng phát hiện, sau khi hắn gầm xong, cái đám kia vẫn như cũ làm theo ý mình.
Cũng may Nghê Hoàng dù thích trêu đùa, nhưng vẫn được coi là ổn trọng nhất cả đám, nàng ôm Tuyết Mịch không ai khác đến quá gần, rồi còn sắp xếp mọi người đứng xếp thành một hàng thẳng: ” Nào, nào, chúng ta phải xếp hàng để tặng quà gặp mặt cho tiểu Tuyết Mịch chứ a. Hử? Đây là cái gì, vảy cá à, không tồi không tồi, bất nó so với thủy linh châu có kém hơn xíu, nhưng mà không sao, được rồi, ta cho phép ngươi sờ móng vuốt của tiểu Tuyết Mịch một cái. “
” Mị châu của Hồ tộc cũng không tồi, có thể đột phá ảo cảnh dưới Thiên giai, khá tiện dụng, liền cho người sờ mặt a. “
” Này, xếp hàng cho hẳn hoi vào, đừng có mà chen lấn, cứ từ từ ai cũng có lượt! Cái này vỏ rồng mà. Tiểu Tuyết Mịch sau này cũng sẽ tự lột vỏ, ngươi đưa cái vỏ rồng của ngươi cho y làm chi? Thật không có thành ý. Người đâu mau lôi đi, không cho sờ! “
Thời điểm Cổ Khê đến liền bắt gặp cái bản mặt sống không còn gì luyến tiếc của Long Thập Thất cùng với cảnh tượng bầy yêu đang vây quanh Tuyết Mịch, còn Nghê Hoàng đang ôm Tuyết Mịch ngồi trên ghế như thể nàng đang ôm cả thiên hạ trong tay.
Về phần Tuyết Mịch, nhóc con ôm quá nhiều đồ đến nỗi đôi bàn tay nhỏ bé của y không thể cầm nổi, trên người cũng có rất nhiều thứ treo lủng lẳng, trông rất hỗn độn, tên tiểu tử tộc sói đang nhét một chiếc anh sói vào trong tay của Tuyết Mịch, trước khi đi còn không quên nhân cơ hội sờ sờ cặp sừng nhỏ của y.
Cổ Khê cau mày liếc Long Thập Thất: ” Chuyện này là sao? “
Long Thập Thất ngồi xổm trên mặt đất, tự kỷ oán: ” Ta sai rồi, sai thật rồi,…đáng lẽ ta không nên mang tiểu Tuyết Mịch đến đây, cái đám cầm thú kia cứ thay nhau đứng xếp hàng đụng chạm đứa con yêu của ta, aaa hức hức hức… “
Cổ Khê đau đầu xoa thái dương, trầm giọng nói: ” Nghê Hoàng! “
Nghê Hoàng đang cười híp mắt giúp Tuyết Mịch thu nhận lễ vật, nghe thấy giọng của Cổ Khê liền giật bẵn lên một cái, may mắn là hai tay nàng đang ôm chặt giữ lấy Tuyết Mịch chứ không suýt nữa đã khiến y ngã nhào xuống từ trên đùi nàng rồi.
Đám yêu kia vừa thấy Cổ Khê Thượng Thần, nháy mắt liền như chuột gặp mèo, nhanh nhẹn nhét lễ vật mà họ đã chuẩn bị sẵn vào tay Nghê Hoàng, mặc kệ bản thân còn chưa được chạm vào linh vật của cả Yêu giới tiểu Long con trong lòng nàng nữa, trực tiếp bay lên bỏ chạy tán loạn.
Chỉ sau vài tích tắt, cả đình viện đang náo nhiệt thoáng chốc còn lại có mỗi Nghê Hoàng và Long Thập Thất.
Nếu không phải do Tuyết Mịch còn ngồi trong lòng nàng thì nàng cũng rất muốn chạy trốn, thấy Cổ Khê nghiêm mặt, Nghê Hoàng cười cười lấy lòng: ” Ta, ta không có làm gì hết a, mọi người đều rất yêu thích Tuyết Mịch, bọn họ đều tới tặng quà gặp mặt cho y. Tuyết Mịch ngoan, lần sau tỷ tỷ dẫn ngươi đi chơi nha! “
Nghê Hoàng dứt lời, đã nhét Tuyết Mịch cả người treo đầy mấy món quà gặp mặt của đám yêu vào lòng Cổ Khê, sau đó cầm váy lên bỏ chạy.
Cổ Khê ôm Tuyết Mịch, mặt lạnh liếc Long Thập Thất đang ngồi xổm trên mặt đất, đưa chân đạp hắn một cái, cái tên hay gây chuyện này.
Tuyết Mịch mở miệng gọi một tiếng Cổ Khê thúc thúc, đột nhiên cái mũi y khẽ khịt khịt, ngửi thấy mùi Uyên Uyên, y vội vàng lắc lắc chân, động đậy muốn tuột xuống khỏi người Cổ Khê.
Thấy Thời Uyên từ ngoài cổng đi vào, Cổ Khê liền thả Tuyết Mịch xuống.
Vừa tiếp đất, Tuyết Mịch lật đật chạy về phía Thời Uyên, toàn thân phát ra tiếng leng keng vui tai: ” Uyên Uyên! “
Đứa trẻ mặc bộ đồ màu đỏ rực trông tràn đầy sức sống, chưa kể trên người toàn treo các loại pháp khí có hào quang riêng, ngay cả búi tóc trên đầu cũng đeo mấy chiếc vòng ngọc, khi chạy chúng va chạm vào nhau phát ra âm thanh lanh lảnh, trong trẻo, giống như tấm bia ngắm bị người ném vào.
‘Tiểu Bia Ngắm’ đặc biệt không nhận ra, còn đang luyên thuyên khoe với hắn số lễ vật hôm nay mình nhận được, y giới thiệu từng món một, đồ vật trên người cũng lắc lư theo chuyển động của y, thật là…ngốc nghếch đến đáng yêu.