Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 30: Nuôi dưỡng tiểu ngốc tử



Sáng sớm ngày hôm sau, Tuyết Mịch hào hứng, vội vàng mang theo Phồn Lũ và Hoa Triều tới Thần Điện, chẳng qua lần này y tới tìm Lạc Linh để cầm thật nhiều linh châu, còn về phần linh thạch, trong Thần Điện đúng là không có.

Sản vật trong Khải Dương đại lục đương nhiên phong phú, là người sở hữu đại lục, Thời Uyên đã không thể dùng từ giàu có để hình dung, mấy thứ linh châu, linh tinh, linh mạch, Thời Uyên đều sở hữu vô số.

Chỉ là hắn đã thành thần, đối với loại ngoại vật dùng để tu luyện này hắn đã sớm không cần nữa, thứ có thể khiến hắn để mắt đến đều là linh vật hiếm có của trời đất.

Mà thành chủ các nơi mỗi lần dâng cống phẩm lên, đương nhiên không thể là loại tiền tài dung tục được, ngay cả người hầu và hộ vệ trong Thần Điện, mỗi tháng lĩnh bổng lộc cũng đều là đan dược, linh thạch thì dễ có, linh bảo mới khó tìm.

Huống chi khi Thần Điện phát đan dược, không có cái nào không phải là tinh phẩm, linh thạch linh tinh ở bên ngoài ít nhiều đều không bì được phẩm chất này, nhờ vậy, mọi người không cần mấy khối đá mang linh khí nữa, cho nên, trong Thần Điện căn bản không cần dùng tiền tệ để lưu thông.

Ở chỗ Lạc Linh có linh châu bởi vì năm đó khi Thời Uyên phong thần, trên Thiên Giới mở ra cung điện tương ứng, lúc ấy Thời Uyên vốn từ hạ giới phi thăng lên, trong kho còn trữ không ít vật mà thời trẻ rèn luyện đoạt được, một khi phong thần, hắn đương nhiên không cần những thứ đó nữa, cho nên tùy ý ném vào trong kho Thiên Cung, sau đó bị Lạc Linh lấy về.

Tuyết Mịch xách theo một túi linh châu thở dài: “Trước kia ở Thiên Cung, hạt châu đều bị ta ném chơi ở đó, ta còn tặng rất nhiều cho bằng hữu, không nghĩ đến bây giờ cần thì phải tìm mất nửa ngày.”

Hoa Triều cười nói: “Đó là bởi vì đối với Thần Quân mà nói, hạt châu cùng cục đá ven đường không có gì khác biệt, Thần Quân có vô số trân bảo, sao có thể vì cục đá không đáng tiền mà lãng phí không gian trong túi trữ vật chứ?”

Tuyết Mịch chớp mắt: “Thật vậy sao? Không phải là Uyên Uyên rất nghèo sao?”

Hoa Triều vô cùng kinh ngạc nhìn Tuyết Mịch, vẻ mặt hắn ngạc nhiên hỏi: “Tiểu Long Quân, sao ngươi lại cảm thấy Thần Quân rất nghèo? Nếu Thần Quân nghèo, trên đời này liền không có người giàu, ta nói cho ngươi biết, tuy ta cũng không biết có phải sự thật hay không, nhưng có tin đồn rằng, độ giàu có của Thần Quân, Yêu Hoàng so ra còn kém hơn, Thần Quân nhà chúng ta là người giàu có nhất trong Long tộc.”

Tuyết Mịch ngay lập tức dẩu cái miệng nhỏ: “Hoàng bá bá còn có tiền hơn nha, trái cây và thịt lúc trước ta ăn, đều là Uyên Uyên dùng đồ vật để đổi, cái gì Uyên Uyên cũng không có, còn Hoàng bá bá tùy tiện có thể lấy ra thật nhiều.”

Hoa Triều cười nói: “Đó là bởi vì Yêu Hoàng bệ hạ đã từng nuôi dưỡng Tiểu Long Quân khác, Thần Quân của chúng ta chưa từng nuôi qua, trên người đương nhiên không có linh quả và linh thịt để nuôi nấng Tiểu Long Quân, chỉ có thể dùng thứ khác để đổi lấy một ít.”

Nghe được lời này, đôi mắt của Tuyết Mịch ngay lập tức trở nên sáng ngời: “Cho nên ta là người đầu tiên Uyên Uyên nuôi dưỡng sao?”

Hoa Triều gật đầu khẳng định: “Đương nhiên, cho nên Thần Quân không có kinh nghiệm, ta nghe nói thượng tiên Lục Nhiễm đã đi thu hồi một vài linh mạch về sau linh châu gì đó, ngươi muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”

Thật ra Tuyết Mịch không để ý đến đống linh châu, điều khiến lòng y tràn đầy vui thích chính là, y là người đầu tiên mà Uyên Uyên nuôi dưỡng!

Nghĩ như vậy, cả đoạn đường y đều hận không thể nhảy lên vài cái.

Mang theo tâm trạng vui sướng, ba người Tuyết Mịch một đường đi tới Vạn Lục Đường.

Hôm nay nơi đối diện Vạn Lục Đường là Hà Đan các không có trận thi đấu, không giống như ngày hôm qua, cổng lớn bị vây chật như nêm cối, Tuyết Mịch liền đi thẳng vào Vạn Lục Đường.

Người hầu trong điếm chạy ra, vừa thấy ba người liền vội vàng nghêng đón, trên mặt hắn nở nụ cười nói: “Ba vị công tử cần loại bùa chú gì? Nếu bổn điếm không có, thì có thể nhờ phù lục sư định chế.”

Đi vào cùng lúc với ba người Tuyết Mịch còn có một nam một nữ khác, người hầu kia cũng không đảo mắt làm lơ họ, chỉ là nụ cười trên mặt hắn thiếu chút ân cần: “Mời hai vị vào bên trong, hai vị yêu cầu dạng phù gì nơi này đều có dạng phù ấy.”

Hôm qua người hầu nhìn thấy, quản sự của Hà Đan các cung kính đón tiếp tiểu công tử này vào, người có thể khiến quản sự của Hà Đan Các làm ra thái độ ấy, sợ là không phú thì quý, vị công tử này lại ăn mặc khí chất như vậy, hắn cũng không dám làm ngơ.

Tuyết Mịch nhìn trên tường dán đủ các loại phù màu sắc, có màu vàng, màu trắng, màu đen, còn có màu tím, màu đỏ, hình trên phù y nhìn cũng không biết là hình vẽ hay là chữ, nhỏ giọng hỏi Hoa Triều: “Đây là phù à?”

Hoa Triều gật đầu, rồi quay đầu nhìn về phía Phồn Lũ, dùng cánh tay đẩy hắn ta: “Ngươi đã từng dùng qua phù chưa?”

Phồn Lũ rũ mắt nhìn Hoa Triều người đề nghị Tiểu Long Quân đi mua phù: “Ngươi từng dùng qua?”

Vẻ mặt Hoa Triều đương nhiên nói: “Dĩ nhiên là chưa, nhưng ta từng thấy người khác dùng qua.”

Tuyết Mịch nghe thế liền nhìn người hầu: “Dùng như thế nào?”

Người hầu vẫn đứng một bên nở nụ cười như cũ, hắn nghe cuộc đối thoại của bọn họ cũng không lộ ra sắc mặt gì, nghe được câu hỏi của vị công tử thoạt nhìn nhỏ tuổi nhất, hiển nhiên là vị công tử đang dò hỏi hắn, hắn vội vàng nói: “Phù chỉ cần dùng linh lực kích hoạt là có thể dùng, phẩm chất của phù khác nhau, linh lực tiêu hao cũng khác nhau, uy lực phát ra cũng có sự khác biệt, ngài xem nhu cầu của bản thân mà lựa chọn.”

Tuyết Mịch nói: “Truyền Tống phù là loại nào?”

Người hầu vội vàng lấy ra ba loại Truyền Tống phù: “Đây là loại Truyền Tống phù cấp thấp, cần dùng nhiều linh lực hơn một chút, đây là Truyền Tống phù trung phẩm, xa nhất có thể truyền tống năm nghìn dặm, tùy linh lực của ngài mà có thể truyền tống bao xa, còn đây là Truyền Tống phù thượng cấp, có thể truyền tống xa vạn dặm, tiêu hao ít linh lực lại đi được khá xa.”

Tuyết Mịch tò mò nhìn mấy tấm phù trước mặt y, tờ giấy mỏng như vậy mà có thể truyền tống rất xa, thật lợi hại nha.

Tuyết Mịch lôi kéo Hoa Triều nói: “Nếu ta dùng Truyền Tống phù thượng phẩm, là là là có thể đưa ta đến chỗ Hoàng bá bá phải không?”

Hoa Triều nói: “Sao có thể, Truyền Tống phù thượng cấp này, xa nhất cũng chỉ có thể đưa ngươi đến Phi Quan thành bên cạnh thành Vân Khởi, thành Vân Khởi là tòa thành lớn nhất của Khải Dương đại lục, Truyền Tống phù này, sợ là chỉ có thể đi ngang qua một tòa thành, ngươi muốn vượt qua đại lục đến thành Triều Thánh, e là không có khả năng.”

Nếu một Truyền Tống phù thượng phẩm có thể truyền tống xa như vậy thì sao các Thượng Thần còn mất công tạo nên Truyền Tống trận, phải biết rằng việc tạo ra hai truyền tống trận liên tiếp không hề dễ dàng, tiêu hao rất nhiều vật tư quý hiếm, kể cả Yêu Hoàng, giai đoạn đầu bỏ vốn cũng phải đau đầu một phen, còn Thượng thần Thời Uyên của bọn họ thì không hề tiếc.

Tuyết Mịch còn tưởng rằng Truyền Tống phù có thể truyền tống thật xa, không ngờ vẫn có khoảng cách như vậy, nhưng mà Truyền Tống phù có thể giúp y dịch chuyển, phù này vẫn rất lợi hại.

Nếu đã đi mua, đương nhiên là phải mua loại tốt nhất, Tuyết Mịch chỉ Truyền Tống phù thượng phẩm nói: “Ta muốn cái này, cái này bao nhiêu tiền?”

Người hầu nói: “Linh phù thượng cấp ba linh châu một lá.”

Trong đầu Tuyết Mịch nghiêm túc tính toán số tiền mình mang, y cảm thấy mua nhiều cũng vẫn đủ, lúc này mới lên tiếng: “Ta muốn mua mười chiếc, mười chiếc không đủ, ta muốn mua hai mươi chiếc.”

Nếu Long Thập Thất nhìn thấy hình ảnh này, không biết hắn ta chua xót đến nhường nào, từ bao giờ nhóc con ra ngoài mua đồ mà còn phải tính trước tính sau!

Tuyết Mịch mua xong đồ của mình liền chạy đi xem những mặt hàng khác, những loại phù như phù công kích hiện tại y không dùng đến, nhưng lần trước Hoa Triều đề cập đến, hình như là rất muốn có, Hoa Triều muốn, Phồn Lũ đương nhiên cũng muốn, cho nên Tuyết Mịch lại mua không ít phù công kích và phòng ngự.

Một nơi lớn như vậy cũng có trên trăm loại phù, chủ yếu là y nhìn loại nào cũng kinh ngạc, cái gì mà mưa rơi phù, linh trận phù, ngũ lôi phù, chân hỏa phù, mỗi loại mua mười chiếc, cộng lên cũng phải một trăm chiếc.

Khi bán được phù, người hầu cũng được trích phần trăm, hắn vội vàng mang bàn tính ra tính toán, khoảng 500 linh châu, phù công kích và phòng ngự thượng phẩm có giá cao hơn một chút, trong đó Truyền Tống phù xem như là loại rẻ nhất.

Tuyết Mịch vừa chuẩn bị lấy linh châu trong túi, Phồn Lũ liền đưa 5 cái linh tinh cho người hầu, linh tinh này là đồ mà Tiểu Long Quân hôm qua đưa cho hắn ta, so với 500 viên linh châu, không bằng dùng 5 cái linh tinh cho bớt việc.

Sau khi thanh toán tiền, Tuyết Mịch cầm Truyền Tống phù mà mình muốn rồi đưa tất cả số phù còn lại cho Hoa Triều: “Ngươi cùng Phồn Lũ chia nhau đi.”

Hoa Triều a một tiếng: “Đây là mua cho bọn ta?”

Tuyết Mịch gật đầu: “Mua cho các ngươi đó, ngươi nói tu vi không đủ, cần phù, ta cho các ngươi phù.”

Tuyết Mịch nói xong liền rút một Truyền Tống phù mới mua ra: “Hiện tại ta dùng linh lực kích hoạt là có thể trong nháy mắt trở về chỗ Uyên Uyên phải không?”

Chỗ của Hoàng bá bá quá xa, Truyền Tống phù không đủ, nhưng Thần Điện không xa nha, chắc chắn có thể tới.

Hoa Triều sợ tới mức ôm chặt tay y: “Ngươi ngàn vạn lần đừng nhúc nhích! Tiểu tổ tông, ta xin ngài, phù này chúng ta về nhà rồi chơi, hiện tại ngươi ở chỗ này truyền tống, lỡ đâu truyền tống đến nơi xa lạ, Thần Quân sẽ hóa bọn ta thành tro mất!”

Tuyết Mịch dẩu miệng có chút không vui, nhưng y vẫn nghe lời thu phù lại, y còn muốn truyền tống đến trước mặt Uyên Uyên, dọa cho hắn nhảy dựng lên.

Ba người mua đồ xong liền rời khỏi Vạn Lục Đường, người hầu lúc này mới đi đến bên cạnh một nam một nữ kia hỏi bọn họ muốn mua phù gì, Tuyết Mịch nghiêng đầu nhìn thoáng qua.

Đại tỷ kia tuy che mặt bằng vải mỏng nhưng có thể nhìn ra trên mặt có một đường đen tuyền mà vết đen kia khiến cho toàn bộ gương mặt đều trở nên không đẹp, cho nên Tuyết Mịch chỉ nhìn thoáng rồi mất hứng thu hồi tầm mắt.

Sau khi bọn họ rời đi, nam nhân mới đưa một túi gấm đặt trước quầy: “Ta muốn định chế Băng Thiềm phù.”

Băng Thiềm phù là loại bùa tương đối ít người quan tâm, loại phù này ít có cửa hàng nào có hàng tồn, cho nên phân nửa đều là hàng định chế, thấy một nam một nữ này hẳn không phải lần đầu tiên mua, người hầu nói thẳng: “Không biết hai vị muốn định chế phẩm gì? Ba phẩm đều có giá không nhỏ, hạ phẩm Băng Thiềm phù 10 viên linh châu, trung phẩm 30 viên, thượng phẩm khó ra, cần 1 linh tinh.”

Nam tử nói: “Bọn ta cần hai chiếc loại hạ phẩm.”

Dứt lời, hắn đổ túi gấm ra, trong đó có 17 viên linh châu, còn lại đều là linh thạch, một đống không nhỏ rơi trên quầy.

Người hầu kia cũng không lộ ra thần sắc gì, hắn kiểm kê xong linh thạch linh châu liền làm đăng ký và ước định thời gian lấy phù.

Từ trong điếm bước ra, nam nhân quay đầu về hướng 3 người 2 lớn 1 nhỏ vừa rời đi thì tay bị nữ tử bên cạnh nắm lấy, lúc này hắn mới hơi nghiêng đầu ôn nhu nhìn nàng, sau đó nắm tay rời khỏi nơi này.

Nếu hắn có 5 cái linh tinh, hắn có thể mua năm chiếc thượng phẩm Băng Thiềm phù, nói không chừng loại độc trên mặt có thể một lần rửa sạch, đáng tiếc hắn không có, chỉ có thể lặp đi lặp lại, dùng loại phù hạ phẩm ức chế hỏa độc lan ra.

Bên kia, ba người đi một lát liền về đến Thần Điện, mới bước vào bên trong kết giới của Thần Điện, Tuyết Mịch liền vội vàng lôi Truyền Tống phù ra, sau đó nhìn về phía Hoa Triều: “Chúng ta đã trở về rồi, hiện tại ta có thể chơi chưa?”

Hoa Triều cảm thấy toàn bộ Thần Điện đều có kết giới, dùng Truyền Tống phù hẳn là không truyền tống được ra ngoài, huống chi toàn bộ Thần Điện đều ở trong nội thức của Thần Quân, hẳn là sẽ không có việc gì, vì thế hắn ta gật đầu: “Ngươi dùng linh lực kích hoạt, nhớ rõ là dùng linh lực để khống chế mục tiêu của mình, nếu không ngươi thử truyền tống gần để cảm thụ một chút.”

Tuyết Mịch cầm một tờ giấy màu trắng, sau đó y thúc giục linh lực chui vào đầu ngón tay, sau khi linh lực truyền đến Truyền Tống phù thượng cấp nhất thời kí tự trên phù biến ra một đạo ánh sáng trắng, Tuyết Mịch cầm Truyền Tống phù liền biến mất tại chỗ.

Trong đình viện, Thời Uyên đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng duỗi tay ra, trong hư không tóm một cái đã bắt được lưng quần Tuyết Mịch, tránh cho y bị đập mặt xuống đất.

Tuyết Mịch bị Thời Uyên chộp ở giữa không trung, tứ chi giãy dụa hai cái, hai chân nhỏ nhắn dùng sức đạp, nỗ lực xoay bản thân lại.

Sau khi chuyển mặt hướng về phía Thời Uyên, Tuyết Mịch híp mắt cười: “Uyên Uyên, ta đang thử thuật dịch chuyển nha, không có chuyện gì đâu!”

Nhìn tiểu tử trong tay, Thời Uyên bất đắc dĩ trợn mắt: “…” Sợ là hắn nuôi phải một tiểu ngốc tử rồi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.