Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 40: Ai cũng muốn làm phụ thân



Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, Tuyết Mịch cuối cùng cũng mang được lễ vật đến Truyền Tống trận trước khi trời tối.

Vị Long đại gia kia vẫn luôn ngồi chờ trong đại sảnh truyền tống, người phụ trách duy trì việc vận chuyển của khu truyền tống đang ở bên cạnh khom lưng cúi đầu hầu hạ, hắn sợ vị tổ tông kia không hài lòng sẽ đập phá điện truyền tống.

Tính tình Xích Long vốn xúc động dễ nóng nảy, tuổi của vị Long Thập Thất này cũng không lớn, từng là một tiểu quản sự của Yêu Thần Điện, tuy hiện tại tuổi tác lớn tu vi cũng không có thể tinh tiến, mới được phái đến khu này dưỡng lão, thế nên quá hiểu biết tính tình của vị tổ tông kia, liền ở bên cạnh hầu hạ ngột ngạt đến thở cũng không dám thở mạnh.

Mãi cho đến khi có người bẩm báo Tiểu Long Quân tới, mới rời đi như một cơn gió.

Tiểu quản sự thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ cho rằng việc trông giữ truyền tống điện vô cùng thoải mái và có thể dưỡng lão, nhưng nếu cứ lăn lộn vài lần như vậy thì đừng nói là dưỡng lão, trực tiếp xuống mồ thì đúng hơn.

Vừa nhìn thấy Tuyết Mịch, Long Thập Thất đã mở miệng quở trách: “Đã nói trở về một lát thôi, con xem giờ trời đã tối đen rồi.”

Tuyết Mịch vươn bàn tay về phía Long Thập Thất, trong tay cầm một viên kẹo: “Cho thúc kẹo này.”

Long Thập Thất lấy viên kẹo ném vào miệng, hắn cắn viên kẹo vang rôm rốp, hai mắt híp lại bộ dạng như thể đang cắn cái má phúng phính thịt của Tuyết Mịch: “Đừng tưởng rằng một viên kẹo là có thể bù đắp mấy canh giờ ta đã đợi con.”

Tuyết Mịch giơ tiểu long nhẫn trên tay lên rồi nói: “Con đi chuẩn bị lễ vật cho các thúc thúc nên mới lâu như vậy á.”

Long Thập Thất nghe thế thì dùng một tay xách cổ áo Tuyết Mịch rồi đặt y ngồi lên cánh tay mình: “Tiểu Mịch Nhi thật là hiểu chuyện, còn biết chuẩn bị lễ vật cho các thúc thúc nữa, nếu là như vậy thì ta sẽ rộng lượng tha thứ cho con.”

Tuyết Mịch dẩu miệng nhéo mặt Long Thập Thất, hắn ta cũng lập tức đưa tay nhéo y, hai người vừa đi vừa nô đùa đến tận Yêu Thần Điện.

Hoa Triều và Phồn Lũ ở phía sau liếc mắt nhìn nhau, Hoa Triều cẩn thận truyền âm nói: “Khi trở về có nên nói Thần Quân một tiếng, tìm thêm bạn chơi cho Tiểu Long Quân không?”

Nơi này là thành Triều Thánh, Tiểu Long Quân được Tư Vũ Long Quân bồi chơi đều vui vẻ cười đến híp cả mắt, đúng thật là đối lập với thần điện lạnh lẽo của Thần Quân.

Phồn Lũ nói: “Thần quân tự có an bài, chúng ta chỉ cần chiếu cố cho Tiểu Long Quân là được.”

Lúc Tuyết Mịch quay trở lại cũng chưa muộn, phong yến chỉ vừa mới bắt đầu, Long Thập Thất đưa Tuyết Mịch vào đại điện, Tinh Hồi liền giành lên tiếng trước Yêu Hoàng: “Tuyết Mịch lại đây, tới chỗ thúc thúc nào.”

Tuyết Mịch buông bàn tay của Long Thập Thấp ra rồi chậm chạp chạy qua đại điện: “Tinh Hồi thúc thúc.”

Tinh Hồi thăm dò vươn tay về phía Tuyết Mịch, thấy y không bài xích thì mới dám ôm y ngồi vào người mình: “Vừa rồi Tiểu Tuyết Mịch đi chơi ở đâu vậy?”

Tuyết Mịch vội vàng lấy nhẫn trữ vật đã chuẩn bị từ trước ra: “Ta là chuẩn bị lễ vật cho thúc thúc đó.”

Tinh Hồi nghe thế thì nụ cười trên mặt càng sâu hơn: “Ngươi chuẩn bị lễ vật cho thúc thúc sao, Tiểu Tuyết Mịch thật ngoan, mau cho thúc thúc xem lễ vật đi.”

Tuyết Mịch mở chiếc hộp gấm bạc xinh đẹp ra, bên trong có một sợi dây cột tóc: “Đây là do tiên vân ti dệt, ta vẫn chưa học được cách luyện chế, là Uyên Uyên giúp ta, tuy nhiên ta cũng hỗ trợ linh lực, hoa văn trên mặt là do ta dùng linh lực làm ra.”

Tuyết Mịch sợ Tinh Hồi thúc thúc cảm thấy không vui khi lễ vật y tặng là do người khác hỗ trợ nên liền nói: “Chờ sau này ta trưởng thành, ta sẽ tự mình làm cho thúc thúc một cái, được không?”

Thời Uyên đó là ai chứ, năng lực luyện khí của hắn nếu đứng thứ hai trong tam giới thì tuyệt nhiên không có ai dám nhận thứ nhất. Trước khi thành thần, hắn có thể ngẫu nhiên mở lò, dùng thân thủ luyện chế đồ vật, sau khi thành thần thì số lần mở lò có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hiện tại hắn ta lại vì tiểu nhãi long mà luyện nhẫn, luyện ấm nước, còn dùng thân thủ làm dây cột tóc, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì Tinh Hồi tuyệt đối không tin. Nhưng sự thật ở trước mắt, không tin cũng phải tin, sợ rằng sai sử được Thời Uyên cũng chỉ có thể là tên nhãi con đang ngồi trong lồng ngực này.

Tinh Hồi đón nhận lễ vật mà Tuyết Mịch chuẩn bị, âm thanh vui vẻ vang lên: “Vậy thúc thúc sẽ chờ lễ vật mới khi Tuyết Mịch lớn lên nhé, tuy nhiên lễ vật này thúc thúc cũng rất thích, nào Tuyết Mịch, ngươi có thể thay cột tóc giúp thúc thúc không?”

Mặc dù Tinh Hồi đang ngồi nhưng chiếc ghế dựa có hơi cao, vì vậy Tuyết Mịch chỉ có thể trèo lên một chiếc ghế dựa khác mới có thể với tới dây cột tóc trên đầu Tinh Hồi.

Tuy nhiên Tuyết Mịch chưa từng cột tóc cho người khác, mặc dù Tinh Hồi đã dùng linh lực giúp Tuyết Mịch giữ chặt búi tóc nhưng y cột vẫn rất lộn xộn, Tinh Hồi không hề bận tâm mà còn khen lấy khen để cách cột của Tuyết Mịch.

Những người khác thấy thế thì ánh mắt hâm mộ tràn ngập sự nguy hiểm, Tinh Hồi này đúng là mặt dày, không hổ là Thượng thần. Hắn ta nhờ Tuyết Mịch cột tóc cho mình, sự tương tác qua lại như vậy khiến họ càng thêm thân mật hơn.

Húc Dương vội vàng, chờ không nổi nữa mà lên tiếng: “Tuyết Mịch, lễ vật của bọn ta đâu? Nếu ngươi chỉ tặng lễ vật cho Tinh Hồi thúc thúc, bọn ta nhất định sẽ rất đau lòng.”

Tuyết Mịch vội vàng lấy hộp gấm màu đỏ ra đưa đến trước mặt Húc Dương: “Đây là lễ vật của Húc Dương thúc thúc.”

Húc Dương mở ra thì thấy là một chiếc dây cột tóc màu đỏ, xem ra mấy cái này đều là dây cột tóc đi, vì thế hắn ta trực tiếp lấy phát quan trên đầu xuống rồi ngồi xổm ngang hàng với Tuyết Mịch, ý tứ rất rõ ràng.

Dây cột tóc của Vân Li là hoa văn vằn nước, còn dây cột tóc màu đen của Vân Đình mang theo phong văn, tuy rằng hoa văn luyện chế trên đó đều xiêu xiêu vẹo vẹo nhưng do nhãi con tự tay làm nên cho dù có dính thành một đống thì bọn họ vẫn yêu thích.

Yêu Hoàng ngồi trên ghế nhìn thấy thế thì nghẹn không nói nên lời, Tiểu Tuyết Mịch nhà hắn ta tuổi còn nhỏ mà lại phải cực khổ cột tóc cho từng thúc thúc một, y còn chưa từng cột tóc cho hắn ta đâu!

Ban đầu khi đến dự tiệc, bốn người một Thần ba Tiên y quan chỉnh tề, nhưng yến hội còn chưa bắt đầu tóc tai đã rối tung. Tuyết Mịch không có kinh nghiệm cột tóc, sợ làm đau người khác nên tóc được cột rất lỏng lẻo, cũng vì thế mà làm cho một ít tóc rơi xuống mang tai.

Tuy nhiên bốn người kia không hề quan ngại, hận không thể khen tay nghề vấn tóc của Tuyết Mịch đẹp như hoa, cả đại điện đều vang lên tiếng cười của Tuyết Mịch.

Cổ Khê liếc nhìn Long Thập Thất đang an tĩnh ăn uống thì ngạc nhiên nói: “Không ăn dấm sao?”

Long Thập Thất này vẫn luôn coi Tuyết Mịch là nhãi con do mình sinh ra, nếu y phân phát linh quả cho người khác hắn ta nhất định sẽ ghen tị, sao lúc này lại bình tĩnh như vậy chứ?

Vẻ mặt của Long Thập Thất vô cùng kiêu ngạo, như thể ngươi thì biết cái gì chứ: “Thân sơ chi biệt, không phải nhìn bên ngoài là thấy được.”

Đám người Tinh Hồi vừa đến đã tặng lễ vật, Tuyết Mịch cũng vội vàng đáp lễ, điều này có nghĩa là gì, đó chính là lễ tiết, lễ tiết là gì, là dùng để khách khí với người ngoài đó.

Dùng thân thủ để luyện chế thì thế nào chứ, dù sao cũng không thể so được với viên kẹo Tuyết Mịch tiện tay đưa cho hắn ta, hay nhặt được cục đá bèn nhớ mang tặng cho Yêu Hoàng, hay như thấy ngọc khấu liền cảm thấy thích hợp với Cổ Khê.

Một cái là cố tình đáp lễ, một cái là lơ đãng nhớ đến, ai gần ai xa không phải đã quá rõ ràng rồi sao, hắn ta sao phải ghen chứ, trong lòng đắc ý còn không hết đây.

Tiếp phong yến đương nhiên là vui chơi, tuy nhiên đối Tuyết Mịch thì là ăn ngon mới đúng, bất quá vì lần trước y ăn quá nhiều suýt chút nữa bị linh khí căng đầy đến hỏng, hiện tại Hoàng bá bá rất cẩn thận, đồ ăn trên bàn người khác phân lượng lớn, nhưng đến bàn Tuyết Mịch lại chỉ đặt một đĩa nhỏ.

Một đĩa chỉ ăn được một miếng, tuy nhiên lại có rất nhiều loại, mỗi loại thử một ít cũng đủ để no rồi.

Phong yến này không chỉ để ăn uống mà còn có người khiêu vũ, có người đánh đàn, tiếng đàn không có linh lực kia đã thu hút một số loài linh điểu bên ngoài Thần Điện xung quanh nhảy múa.

Tuyết Mịch xem tiết mục cũng không thể ngăn được cơn buồn ngủ, hôm nay y truyền tống qua rồi truyền tống lại, còn tiêu hao linh lực để làm dây cột tóc, tuy rằng chủ yếu do Uyên Uyên giúp đỡ, nhưng y cũng đã cố gắng hết sức để đưa linh lực hỗ trợ đó.

Sau khi ăn no, mắt liền không ngừng nhắm lại, tuỳ thời có thể chìm vào giấc ngủ ngay lập tức.

Cổ Khê vừa mới cử động, Long Thập Thất đã đi qua tới ôm Tuyết Mịch nằm ngang trên đầu gối mình, Tuyết Mịch mơ mơ màng màng mở mắt, thấy người ôm mình là Thập Thất thúc thì mới an tâm chìm vào giấc ngủ.

Long Thập Thất nhìn về phía mọi người rồi nói: “Tuyết Mịch mệt rồi, ta đưa hắn trở về trước.”

Tinh Hồi cũng coi như là nhìn Long Thập Thất lớn lên, thấy thế thì cười nói: “Tiểu Thập Thất trưởng thành rồi, đã có thể chăm sóc người khác.”

Long Thập Thất kiêu ngạo nâng ngực: “Làm cha là được rồi.”

Những lời này khiến Yêu Hoàng suýt chút nữa đập vỡ một chén rượu: “Tức chết ta.”

Sau khi Long Thập Thất đưa Tuyết Mịch rời đi, Yêu Hoàng mới cho lui những vũ công nhạc sĩ đó, rồi hướng đám người Tinh Hồi nói: “Chư vị đã có tin tức gì về phụ mẫu của Tuyết Mịch chưa?”

Hiện giờ trong Long tộc vốn cũng không có nhiều rồng đến như vậy, để mà tính thì cũng chỉ có hơn hai mươi con, nguyên bản cho rằng có thể điều tra ra sự tình một cách dễ dàng, không ngờ đến giờ một chút manh mối cũng chưa có, rồng con đáng yêu như này thì ai nỡ không nhận chứ, vấn đề là những người muốn nhận đều không phải cha nó.

Buồn cười nhất chính là tên Sương Kỳ ở Bắc Hải kia, vừa nghe tin rồng con không tìm được cha mẹ liền ồn ào nhận là của mình, hắn ta nói rằng đó là một con Hắc Long, còn bịa ra cái thân thế của rồng con là kết quả của tình một đêm với nữ Ma tộc, không ngờ cô gái kia lại tự mình sinh ra rồng con.

Nếu không cách nhau một cái Bắc Hải, Yêu Hoàng hận không thể dùng một cái tát để đánh tỉnh suy nghĩ viển vông của hắn ta, Yêu Hoàng sợ rằng Sương Kỳ lại ầm ĩ vơ nhận phụ thân bối phận nên tống cổ đi diệt cá mập hổ.

Việc này quả thực rất kỳ quái, Vân Li nói: “Rồng con ba trăm năm mới ra khỏi vỏ, ba trăm năm trước có người thực sự có thể đáp ứng sao.”

Mọi người đều là rồng độc thân, tuy rằng tính khí khác nhau nhưng đa số đều thích tận hưởng lạc thú, với cả điều này cũng không quá khó để mở miệng thông báo với thiên hạ.

Đừng nói ba trăm năm, cho dù năm trăm năm hay một ngàn năm trước cũng không có ai, nếu không Tinh Hồi cũng sẽ không đích thân quay trở về để xem xét thân thế của Tuyết Mịch.

Húc Dương không nhịn được lẩm bẩm nói: “Có phải hay không là do ông trời ban thưởng?”

Nếu không điều này thực sự rất kỳ quái, thẩm vấn nhiều con rồng như vậy, một ngàn năm đổ lại ai nấy đều trong sạch, chưa từng kết hợp với các tộc khác, vậy Tuyết Mịch từ đâu mà tới chứ?

Mặc Đình vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng: “Tuyết Mịch muốn tìm phụ thân sao?”

Cổ Khê nói: “Y chưa từng nhắc qua, Tuyết Mịch lột xác không như ý, trong thời kỳ thai nghén cũng không nhận được truyền thừa nên hoàn toàn không biết sự tình, chỉ là đối với cha mẹ mình thì tựa hồ cũng có chấp niệm.”

Mặc Đình gật gật đầu nhưng không nói.

Vân Li cười khẽ một tiếng: “Mà thôi, nếu như không tìm được chân tướng thì cứ coi như đây là do ông trời ban thưởng. Một người dưỡng với nhiều người dưỡng cũng có khác gì nhau.”

Tuyết Mịch không biết thân thế của mình đã khiến các Long thúc thúc đau đầu, dù là Uyên Uyên, Thập Thất thúc, Hoàng bá bá hay Cổ Khê thúc cũng chưa từng đề cập đến việc tìm cha mẹ ruột trước mặt y.

Hơn nữa y tự biết rõ ngọn nguồn của mình, không ai đề cập với y nên y cũng không thèm để ý đến, không ngờ bọn họ lại ở sau lưng hắn đau đầu vì vấn đề này.

Khi tỉnh lại, Tuyết Mịch phát hiện đây không phải tẩm điện của mình, y đảo mắt một vòng, nơi này quả thực có chút quen thuộc, hơi thở cũng rất quen thuộc, dường như là phòng của Thập Thất thúc.

Y đang suy nghĩ thì một vài giọt sương lạnh lẽo rơi xuống bên cạnh làm cơn buồn ngủ còn sót lại cũng tan biến hết.

Tuyết Mịch bò dậy nhìn về phía người vừa vẩy nước bên cạnh mình: “Thập Thất thúc!”

Long Thập Thất đang ngồi trên chiếc ghế sập đối diện giường, trên tay vẫn còn cầm một cành cây lấm tấm những giọt sương, hiển nhiên giọt nước vừa rồi là do nó.

“Ngươi ngủ giỏi thật đấy, lúc tỉnh dậy trời cũng tối đen rồi.”

Tuyết Mịch vừa nhìn ra bên ngoài vừa xoa mắt: “Nói dối, trời vừa mới sáng mà.”

Long Thập Thất mỉm cười tùy ý phất tay, linh phó bên ngoài cầm quần áo nối đuôi nhau đi vào. Lúc trước còn ở Thần Điện của Thời Uyên, những việc này đều do Lạc Linh làm, giờ ở Thần Điện của Yêu Hoàng, Phồn Lũ sợ Tuyết Mịch không quen với việc được người khác hầu hạ nên đã chủ động tiến lên mặc quần áo cho Tuyết Mịch.

Tuy rằng đây là lần đầu tiên thử nhưng Phồn Lũ đã nhìn Lạc Linh làm rất nhiều lần, nhanh chóng nhẹ nhàng mặc đồ cho Tuyết Mịch, thậm chí còn chải tóc thành búi.

Quần áo hôm nay Long Thập Thất chuẩn bị cho Tuyết Mịch là một chiếc sa y màu vàng nhạt, trên đầu là dây cột tóc bằng ngọc màu xanh non, khi chạy hạt ngọc sẽ phát ra âm thanh giòn giã, không hề khiến người khác khó chịu mà còn hiện lên một cỗ sống động.

Long Thập Thất rất hài lòng với cách phối hợp của mình, màu vàng nhạt này khiến người khác muốn bế nhãi con lên cắn một miếng.

Long Thập Thấy sợ Tuyết Mịch tỉnh dậy sẽ nhớ thương chuyện quay về Vân Khởi nên vội nói: “Hôm nay học viện Thánh Linh chính thức bắt đầu báo danh, ngươi có muốn đi xem náo nhiệt không?”

Tuyết Mịch nghi ngờ nhìn qua: “Không phải còn ba tháng nữa sao?”

Long Thập Thất sửa sang lại quần áo cho y rồi đưa ra ngoài: “Ba tháng sau là chính thức khai giảng, nhưng hôm nay đã bắt đầu báo danh rồi, quá trình quả thực có chút phức tạp, đầu tiên là kiểm tra tư chất, nếu có môn không vượt khảo hạch liền không thể báo danh, nhưng báo danh rồi cũng chưa chắc đã được nhập học, tam giới bốn tộc có nhiều người như vậy, tất cả đều đến học viện Thánh Linh, tuyệt nhiên không thể nhận hết.”

Tuyết Mịch còn tưởng rằng nhập học rất đơn giản, nhưng khi nghe những điều vừa rồi thì cảm thán quả thực không dễ dàng.

Long Thập Thất nói: “Quả nhiên là không dễ dàng, mỗi người sau khi báo danh sẽ có một tấm thẻ, thời hạn báo danh là một tháng, hết một tháng lại chọn ra những người có tư chất xuất chúng hoặc năng lực cân bằng. Tháng thứ hai là thí luyện, cần kiểm tra tư chất tâm tính. Sau tháng thứ hai sẽ rớt một nửa, chờ đến tháng thứ ba sẽ căn cứ vào ý muốn lựa chọn viện hệ, nếu ngươi chọn viện hệ, viện hệ cũng muốn ngươi thì sẽ qua. Những người không được chọn sẽ bị loại, toàn bộ quá trình diễn ra trong ba tháng rồi học viện mới đóng cửa và chính thức khai giảng.”

Long Thập Thất nói xong thì dùng một tay ôm Tuyết Mịch lên: “Tuy nhiên đây không phải điều mà ngươi cần lo lắng, ngươi chỉ cần chờ lăng các mở ra sau đó căn cứ vào thiên phú của mình mà lựa chọn công pháp cho thích hợp, sau đó dựa vào công pháp để vào viện hệ, chờ khai giảng rồi đi học là được.”

Đường đường là Tiểu Long Quân của Long tộc, nếu đặc quyền này còn không được hưởng thụ thì nói gì đến danh Tiểu Long Quân nữa.

Huống chi hiện giờ Tuyết Mịch là Tiểu Long Quân duy nhất của Long tộc, việc học viện đệ nhất của tam giới đích thân đến mời người cũng không có gì quá ngạc nhiên.

Toàn bộ tam giới có ba mươi sáu vị Thượng thần, mười hai vị Nhân tộc, mười vị Yêu tộc, hiện tại Lam Xuyên của Nhân tộc ngã xuống, Thanh Lộc được phong thần, cũng có nghĩa số lượng Thượng thần của Yêu tộc bằng Nhân tộc. Hiện giờ Yêu tộc có mười một vị Thượng thần, trong đó Long tộc đã có bốn vị, toàn bộ Long tộc ngoại trừ Tuyết Mịch vừa mới tu luyện thì còn lại đều đã phi thăng thành Thượng tiên.

Có thể nói tuy rồng không có nhiều, chỉ hơn hai mươi con, lại đúng là không dễ chọc, toàn tộc chỉ có một con rồng con, nếu y nhập học học viện Thánh Linh, thì đây phải là niềm vinh hạnh của học viện mới đúng.

Nghe thấy bản thân không phải phiền phức như vậy, Tuyết Mịch thở nhẹ ra một hơi, ngay sau đó lại lo lắng nhìn Hoa Triều và Phồn Lũ: “Bọn họ thì sao?”

Long Thập Thất nói: “Tiểu hộ vệ của ngươi đương nhiên sẽ đi cùng ngươi, ngươi nhập học bọn họ cũng sẽ nhập học.”

Học viện Thánh Linh cách Thần Điện cũng không quá xa, cưỡi pháp khí phi hành cũng chỉ mất nửa canh giờ. Lần trước Long Thập Thất đưa Tuyết Mịch tới đã có rất nhiều người, nhưng lần này còn nhiều người hơn, người người chen chúc nhau trên đường phố, mọi người xếp hàng dài tứ phía ngay lối vào, trên tay cầm thẻ thân phận chờ đến lượt mình kiểm tra rồi vào thành.

Tuyết Mịch vốn muốn tự mình đi nhưng người quá nhiều lại đông đúc, Long Thập Thất không yên tâm về đôi chân nhỏ ngắn của y, vẫn là ôm ở trên người yên tâm hơn.

Nhìn dòng người phía trước, Tuyết Mịch không nhịn được nói: “Nhiều người như vậy thì chờ đến khi chúng ta vào thành trời cũng đã tối đen rồi.”

Long Thập Thất trực tiếp đi về phía cửa thành: “Vậy không xếp hàng nữa.”

Lệnh bài Thần điện lần trước đã cho Tuyết Mịch rồi, sau đó Long Thập Thất cũng đi tìm Yêu Hoàng đòi một tấm, hắn đưa Tuyết Mịch ra ngoài chơi không phải muốn lãng phí thời gian để xếp hàng, hắn đã lớn như vậy rồi, còn chưa phải xếp hàng bao giờ đâu.

Đám người bên cạnh nhìn thấy bọn họ đưa lệnh bài ra liền được cho vào thành, còn mình và những người khác vẫn đang chậm rãi chờ đợi dưới ánh nắng gay gắt, đương nhiên cũng không phải muốn đòi công bằng, cùng lắm cũng chỉ cảm thấy hâm mộ, nếu chỉ có chút chuyện như vậy đã cảm thấy không công bằng thì làm sao có thể tiến vào nơi này chứ.

Đứng ở phía sau tương đối xa là tông môn Nhân tộc, có người nhìn sư huynh của mình ở phía trước rồi hỏi: “Sư huynh, ngươi có biết mấy người vừa rồi không?”

Người bị hỏi lắc đầu: “Học viện Thánh Linh rất lớn, thành Triều Thánh còn lớn hơn, quý nhân ở nơi này nhiều như mây, đâu phải ai cũng có thể nhận ra. Sau này nếu các ngươi có thể vào học viện Thánh Linh, nhớ phải thu hồi sự kiêu căng ngạo mạn trên người mình lại, nói chuyện hay làm việc cũng phải suy nghĩ cho kỹ, càng không được xem thường bất cứ ai, các ngươi khó khăn lắm mới rời nhân gian tiến vào Yêu giới, đừng để cuối cùng lại bị loại vì lòng dạ bản thân.”

Lời người này nói hoàn toàn là kinh nghiệm cá nhân.

Khi còn nhỏ cứ nghĩ rằng thị trấn nơi mình ở là lớn nhất, tông môn mà mình chọn cũng là sự tồn tại lợi hại nhất.

Mãi sau này mới biết được bên ngoài thành trì còn có một mảnh lục địa rộng lớn hơn nữa, trước đó cho rằng bước chân vào tông môn lợi hại nhất lục địa đã là cực hạn của cầu tiên vấn đạo rồi.

Không ngờ sau khi ra khỏi thành trì, mới kiến thức được đại lục là như thế nào, đại lục cùng đại lục là nhờ không gian phân cách, chênh lệch phân tầng theo đó càng rõ ràng.

Những đại lục thấp kém dốc sức bò đến được những đại lục đỉnh cấp hơn kia, lại cũng chỉ vì muốn tranh một viên Phá Chướng thạch mà vào Yêu giới.

Có thể trổ hết tài năng ở đại lục hàng đầu của Nhân tộc, không phải là những người siêu việt thì cũng là người có gia thế hay người của hoàng tộc, nhưng dù có đỉnh đến đâu thì cũng chỉ để cầu một cơ hội thành tiên.

Chờ khi thực sự bước vào Yêu giới mới biết được tam giới này rộng lớn như thế nào, những thứ mà mình từng cho rằng là đỉnh cao hoá ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng chưa được mở rộng tầm mắt mà thôi.

Lúc mới tới còn coi trời bằng vung, đến khi thực sự nhìn thấy thực lực của thế giới bên ngoài, núi này cao còn có núi kia cao hơn, nếu không kịp điều chỉnh tâm tình thì e rằng sẽ không gượng dậy nổi.

Hiện tại hắn ta đã ổn định trong học viện Thánh Linh, chân chính bắt đầu con đường tu luyện của mình, nếu có thể đưa ra vài lời khuyên cho những người trong tông môn tránh đi đường vòng, thì cũng không uổng phí tình cảm của tông môn dành cho mình.

Những người sinh ra ở vạch đích, đã thuận lợi bước vào học viện Thánh Linh, thậm chí trưởng lão phụ trách báo danh, biết tin Long Quân tới còn vội vàng chạy ra hầu hạ.

Tuyết Mịch xuống khỏi người Long Thập Thất, dựa vào lan can ngọc rồi nhìn xuống dưới, có rất nhiều người đang xếp thành hàng một đi về phía trước, tổng cộng có ba đội ngũ, hàng bên trái và hàng giữa nhiều người xếp hàng nhất, hàng bên phải thì không nhiều lắm. Phía trước ba đội có một hạt linh châu rất lớn, khi mỗi người đặt tay lên linh châu, nó sẽ phát ra những ánh sáng không giống nhau, người đứng cạnh đó tựa hồ đang ghi chép.

Tuyết Mịch nhìn về phía Long Thập Thất rồi hỏi: “Thập Thất thúc, bên này không có nhiều người xếp hàng, bên kia lại có một hàng dài, tại sao họ lại không qua đây?”

Long Thập Thất cũng không biết, khi hắn ta còn bé rất hay làm ầm ĩ nên Yêu Hoàng không muốn hắn vào học viện, Yêu Hoàng và Cổ Khê vẫn luôn dạy hắn ta tu luyện, cho nên hắn ta cũng không biết tại sao, chỉ có thể quay đầu liếc nhìn vị trưởng lão kia.

Trưởng lão đứng một bên vội giải thích: “Hàng ngũ đó tuyển chọn rộng rãi, chỉ cần muốn học là có thể báo danh, còn hàng ít người nhất là do được đặc cách vì có thư tiến cử trong tay.”

Tuyết Mịch chỉ vào linh châu rồi hỏi: “Kia là đang làm gì?”

Trưởng lão nói: “Là thí nghiệm xác định tư chất linh căn.”

Tuyết Mịch quay đầu lại nhìn về phía Long Thập Thất: “Ta chưa từng thử nghiệm cái này.”

Trưởng lão đứng một bên có chút kinh ngạc, những người như Tiểu Long Quân vừa sinh ra đã phải làm thí nghiệm tư chất mới đúng.

Long Thập Thất không quan tâm đến tư chất Tuyết Mịch, nhưng thấy bộ dạng rất muốn đi chơi của y thì liền nói: “Muốn đi chơi à? Vậy thì đi thôi.”

Cho dù tư chất của nhãi con nhà hắn kém đến mức không thắp sáng được linh châu thì sao chứ, kia cũng vẫn là bảo bối của tộc, không có tư chất thì không có tư chất, tiên cốt khai mở thì phi thăng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.