Xuyên Thành Ấu Tể Duy Nhất Của Long Tộc

Chương 58: Nhổ cỏ tận gốc



Giờ phút này Phượng Tân vốn tưởng rằng mọi việc đã được nắm chắc, không ngờ lại gặp một làn sóng cường giả khác.

Đám người Long Thập Thất đương nhiên là nhận ra nhau, tuy rằng trước khi tới đều là mỗi người hành động riêng lẻ vẫn chưa trải qua thương lượng, nhưng dù sao cũng là đồng tộc, dáng vẻ che lấp hơi thở, vẫn có thể cảm ứng được.

Bọn họ áp chế tu vi vốn chính là có chút bắt nạt người, tự nhiên sẽ không có khả năng liên thủ với nhau, nếu không cả cái cây này, người khác đừng hòng lấy được một quả nào.

Vốn đã tính dựa vào bản lĩnh riêng của mỗi người, nhưng không ngờ lại giết ra một đám cường giả, Long Thập Thất và Húc Dương là trẻ tuổi nhất, tính tình lại vô cùng dễ kích động, trong lúc chiến đấu kịch liệt, sao còn để ý được chuyện khác, nhìn thấy trái cây liền hái, ai tới tranh đoạt ngăn cản liền đánh, đánh đến say sưa vui vẻ.

Thẳng tay đánh người bên cạnh đến mức thay phiên kêu khổ, đều là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, vì sao lại chênh lệch lớn như thế!

Có thể chống cự địa tâm hỏa đến gần thần thụ lấy quả, có ai không phải cường giả một phương, mặc dù trong cùng một cấp cũng có phân biệt mạnh yếu, nhưng thái quá đến nỗi như thế này, thậm chí có người hoài nghi đó là lão tổ nhất tộc nào da mặt dày áp chế tu vi rời núi.

Nhưng nếu chỉ mạnh mẽ một phương thì cũng thôi, lại nhìn bên cạnh, ít nhất bốn năm đám đối thủ mạnh mẽ như thế, mạnh đến thậm chí dùng hết sức lực mới có sức chiến đấu một trận, còn chỉ là sức chiến một trận mà thôi, cứ như là sắp sửa xảy ra chuyện lớn gì đó, mấy lão tổ đều đi ra cả à?

Nghĩ như vậy, tu sĩ vốn dĩ chỉ nghĩ cố hết sức là được, lập tức càng thêm không dám nương tay, có tên bị kích thích thậm chí lấy ra đại chiêu tuyệt sát áp đáy hòm.

Thiên địa bảo tài bậc này vốn là đáng giá liều mạng cướp lấy, dưới tình huống không biết là vì dị tượng hay là vì chuyện gì mà nhiều tu sĩ cường hãn như vậy tới tranh đoạt, càng làm nhân tâm bất an, cảm thấy nên lấy chút linh quả làm bảo hiểm.

Giữa đường Lục Nhiễm hái quả không nhịn được thở hắt ra, nhớ trước đây thời điểm vẫn là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, đối thủ gặp phải cũng không hung mãnh như vậy, chính là những người bên đó, mấy Long Quân kia đã sớm phân biệt rõ ràng, cũng may mọi người đều rất ăn ý vẫn chưa đối đầu, bằng không đánh nhau rồi, làm gì còn chỗ hái quả, hời cho người khác luôn.

Lục Nhiễm cảm thấy mình vẫn luôn chưa thành thần, có lẽ là do quá mức lười biếng, nhìn trong lứa tu vi ngang hàng, nếu không phải là dựa vào kinh nghiệm thực chiến trên vạn năm, thì suýt nữa đã đánh không lại, chờ nhóm tu sĩ Độ Kiếp kỳ đó sau này phi thăng, chẳng phải càng đáng sợ!

Ở Tu chân giới thật sự là không chừa chỗ nào cho người ta thở dốc, sóng trước không vội vàng chạy về phía trước, sợ trong chớp mắt sẽ bị sóng sau đập chết.

Lục Nhiễm hoàn toàn không ngờ tới, người ta sẽ liều mạng chém giết như vậy, hoàn toàn chính là bị nhóm không có võ đức này kích thích, thấy họ mạnh như vậy, hoàn toàn không dám nương tay, mà nhóm người khác thấy cũng mạnh như vậy, ra tay càng thêm nhanh chuẩn tàn nhẫn, dưới sự kích thích lẫn nhau như vậy, đương nhiên là càng đấu càng cuốn.

Chúng tu sĩ tu vi dưới độ kiếp đại viên mãn: “…” Hoàn toàn không để cho người ta miếng thịt nào để ăn a, linh quả nghịch thiên khó có được, nhưng mạng quan trọng hơn, sợ rồi sợ rồi.

Nhiều người thấy đã không có hy vọng, giữ mạng rời khỏi chiến cuộc đầu tiên, sau đó báo tin tức về gia tộc hoặc là tông môn, năm nay cạnh tranh kịch liệt, nhóm người này thật sự là đến vòng quyết chiến cũng không thể chen vào.

Đến khi ánh mặt trời dần tối, linh quả cuối cùng cũng bị hái xuống, Long Thập Thất và Húc Dương đánh nhau kịch liệt cũng cùng lui đi một thân nhiệt huyết, nhìn nhau rồi trực tiếp thuấn di biến mất tại chỗ.

Lục Nhiễm nhìn thoáng qua chỗ vài vị Long Quân còn lưu lại, cũng vung tay lên mang hai tên cấp dưới bay khỏi nơi đây.

Vân Li thong thả ung dung thu hồi linh kiếm còn nhỏ máu của mình, nhìn Mặc Đình, khuôn mặt bình phàm lộ ra nụ cười ôn nhu, cũng vung lên ống tay áo biến mất phía chân trời.

Mặc Đình một thân hắc y, hơi thở sát phạt đầy người còn chưa tản đi, quanh thân càng là kiếm ý mãnh liệt đáng sợ, khiến người khác hận không thể né xa ba thước.

Chờ kiểm kê xong thành quả của trận đánh nhau kịch liệt này, lúc này mới vừa lòng rời đi.

Mấy sát thần hung dữ nhất cuộc chiến đã rời đi, mọi người mới lại lần nữa như ong vỡ tổ mà phi đến gần thần thụ, địa tâm hỏa này nếu lui một ngàn bước, trừ linh quả nghịch thiên ra, dòng suối trong cốc còn sinh ra một ít thiên hỏa thạch, nếu có thể tìm được một viên, tốt xấu gì cũng có thể đền bù tổn thất không cướp được linh quả.

Dư lại thiên địa linh bảo sinh ra trong địa tâm hỏa, mấy vị Long Quân đương nhiên là không thèm để ý, nếu không phải là Tuyết Mịch thích ăn trái cây, bọn họ ngay cả thần thụ cũng không có hứng thú.

Phượng Tân cách Triều Thánh Thành không bao xa, Truyền Tống Trận tự nhiên cũng có, mấy Long Quân trước sau truyền tống trở về Thành, lại trực tiếp thuấn di trở về Yêu Thần Điện, một bên cởi bỏ ngụy trang trên người, Long Thập Thất cuối cùng cũng hoàn hồn, hỏi ra nghi hoặc: “Hiện nay cường giả nhiều như vậy, cũng may là ta tự thân xuất mã, nếu phái người đi sợ là không cướp được bao nhiêu.”

Vân Li theo sau trút bỏ khuôn mặt và quần áo bình thường, nói: “Đối phương chỉ sợ là người của Thời Uyên Thượng thần.”

Húc Dương hơi nhíu mày: “Ngươi nhận ra?”

Vân Li: “Một vạn năm trước, may mắn từng liên thủ kháng sát với Lục Nhiễm tiên quân bên người Thời Uyên thượng thần, bởi vậy quen thuộc một ít chiêu thức.”

Long Thập Thất lập tức buồn bực: “Được lắm Thời Uyên! Không ngờ lại phái Thượng tiên lấy quả, cũng quá tâm cơ!”

Mặc Đình từ ngoài đi vào liếc một cái không hề cảm tình, Húc Dương cũng trợn trắng mắt: “Ngươi nói người khác, chính ngươi không phải chắc?”

Long Thập Thất lập tức nghẹn, y đã quên chính mình cũng áp chế tu vi bắt nạt người khác, nhưng một ngàn năm liền chỉ có một lần này đây, trước kia mỗi lần nhóm bọn họ cũng sẽ phái người đi lấy quả, nhưng quả đoạt được không dùng để luyện đan thì cũng coi là quà để ban thưởng, căn bản không có tồn trữ.

Hiện tại nhãi con lại nhỏ như vậy, cũng không thể muốn ăn cái quả trái cây cũng uỷ khuất đi, nghĩ đến người khác có mà Tuyết Mịch lại không, Long Thập Thất liền thấy tủi thân!

Thể diện tính là cái gì, có quan trọng bằng nhãi con hay không!

Húc Dương kiểm kê thu hoạch của mình, hỏi: “Các ngươi hái được bao nhiêu?”

Long Thập Thất quơ quơ trữ vật khí chuyên môn dùng để chứa linh quả: “Hơn 400 quả.”

Húc Dương há nhẹ: “Ta kém chút, đủ 400.” Đều do đánh nhau đánh quá sung sướng, đã quên mất việc hái trái cây.

Vân Li nhìn về phía Mặc Đình: “Ngươi thì sao?”

Mặc Đình: “570 viên.”

Vân Li cười cười: “Ta đây thu hoạch coi như không tồi, gần 700 viên, nếu như Tuyết Mịch thích ăn, bấy nhiêu đây hàng tích trữ cũng đủ rồi.”

Long Thập Thất: “Ngàn sao đủ, Tinh Hồi hẳn là cũng phái người đi, đáng tiếc không nhận ra, bệ hạ hẳn là cũng như thế, cũng không biết bọn họ lấy được bao nhiêu.”

Nghĩ đến lúc trước khi tranh đấu, rõ ràng có hai nhóm người thực lực mạnh mẽ cố tình tránh đi, kia hẳn là đám người Tinh Hồi và Yêu Hoàng, Vân Li cười: “Sợ là ít hơn chúng ta.” Dù sao hai nhóm người kia, sau khi rước đến rất nhiều hỏa lực cho nhóm, đến hái trái cây cũng phải ngẩng đầu liên tục.

Bên kia Vân Khởi, Lục Nhiễm trở về ngồi xuống trước mặt Thời Uyên, đặt trữ vật khí lên trên bàn: “May mắn ta mang theo hai người cùng đi, vẫn là Thần quân liệu sự như thần, biết mấy Long Quân tất nhiên sẽ tự mình đi trước, có điều thu hoạch này của ta hẳn là cũng không ít.”

Thời Uyên dùng thần thức tìm tòi, ngay sau đó bật cười: “Một cây viêm thần thụ kết quả cũng chỉ được số lượng ngàn trái, một mình ngươi liền lấy hơn ngàn, tính cả mấy nhóm kia, lần này Phượng Tân xong việc, trên thị trường sợ là không còn được mấy quả.”

Lục Nhiễm thật ra không cảm thấy có vấn đề gì: “Mấy vạn năm trước, từ khi viêm thần thụ ra đời tới nay, người đối với Viêm Nguyệt Vân Bàn không có nhu cầu gì, mỗi lần phái người lấy quả cũng là tùy duyên mà lấy, lấy được bảy quả liền không sao cả, khi đó Viêm Nguyệt Vân Bàn bị các đại thế gia cùng các tông môn ôm đồm, tồn trữ mấy vạn năm cũng đủ để tiêu dùng, chẳng qua là thiếu một chút này đây, bọn họ còn dám ý kiến?”

Bọn họ cũng không phải không quản võ đức nhiều lần như vậy, ngàn năm sau, Tiểu Long Quân cũng trưởng thành, nếu y thích ăn, đến lúc đó để Tiểu Long Quân tự mình lấy là được, hiện tại Tiểu Long Quân nhỏ như vậy, muốn ăn chút linh quả, bọn họ còn không thể thỏa mãn sao?

Trước kia những đại thế gia đại tông môn đó đồng dạng phái tinh nhuệ thủ, đẩy một ít tán tu đến một chút góc cạnh cũng không ăn được, cũng không phải viêm thần thụ này là của bọn họ, người khác muốn hái chút còn không cho sao?

Thời Uyên vung tay lên thu lại Viêm Nguyệt Vân Bàn Lục Nhiễm lấy được: “Coi như ngươi có công, tự đến bảo khố chọn một kiện mình thích.”

Lục Nhiễm vội vàng đứng dậy: “Thần quân ban thưởng sao dám từ chối, ta đây liền đi!”

Nói xong liền thuấn di biến mất tại chỗ, sợ đi chậm một bước Thần quân liền đổi ý, hắn cũng không phải là Tiểu Long Quân, có thể tùy ý xuất nhập tư khố Thần quân, muốn cái gì tùy tay là có thể lấy, có thể tùy ý chọn thứ mình thích, ngay cả ban thưởng này còn chưa từng có đâu.

Còn ở Vạn Bảo Các Tuyết Mịch xem đấu giá xem đến là say sưa, tuy rằng bất kể là Uyên Uyên, Hoàng bá bá hay là Thập Thất thúc, bọn họ tư khố các bảo bối đều có, nhưng cũng không giàu đến trình độ bao quát thiên hạ kỳ trân, cho nên đấu giá hội lần này, xem như là mở rộng thêm kiến thức.

Một cây Thiên Lang cốt bị lấy đi, Tuyết Mịch nhìn thấy lại đưa lên một bình ngọc to bằng bàn tay, toàn bộ bình ngọc sáng trong vô sắc, bởi vậy có thể nhìn thấy được bên trong không biết là chất lỏng hay là khí, vậy mà lóng lánh sáng lạn như biển sao, đẹp không tả xiết.

Nữ tử trên đài: “Đây là Thanh lôi sa, với huyết trì lôi trong rừng bị lực lôi điện bao trùm kết thành lôi tinh, có thể luyện đan có thể vẽ phù, cũng có thể hấp thụ thiên lôi chi lực để tu luyện mỗi ngày, bình này một tấn lượng, giá khởi điểm một vạn linh tinh.”

Tuyết Mịch lập tức hứng thú: “Có thể luyện đan có thể vẽ phù?”

Bách Lý Hương Đình: “Bên trong Thanh lôi sa chứa thiên lôi chi lực, nếu chế tác một ít lôi hệ linh đan hoặc là linh phù, trộn nhập thiên lôi chi lực bậc này đương nhiên là làm ít công to.”

Tuyết Mịch: “Vậy cái này là thường thấy hay không thường thấy? Một tấn lượng, nhiều như vậy.”

Bách Lý Hương Đình cười: “Đương nhiên là không thường thấy, đây là kỳ trân hội, vật đưa ra đều là kỳ trân khan hiếm, mà Thanh lôi sa này có số lượng lớn, là bởi vì số lượng ít mà người hứng thú cũng không nhiều, hơn trăm cân, dùng để luyện đan vẽ bùa thật ra có thể sử dụng vài lúc, nhưng dùng để hấp thụ thiên lôi chi lực trong lúc tu luyện thì cũng không được bao lâu, mà dùng làm đan phù, lại bị hạn chế thuộc tính, đan sư phù sư trữ hàng một chút là đủ rồi, cho nên cứ việc vật này khó cầu, nhưng người mưu cầu một khắc khó có được, người không mong cầu ngàn cân trăm cân cũng là dư thừa.”

Thời gian bọn họ nói chuyện, phía dưới kêu đã tới mười vạn linh tinh, sau mười vạn linh tinh, dường như không ai đấu giá nữa, ngay lúc người chủ trì sắp đếm tới số ba, Tuyết Mịch vội vàng lắc lắc lục lạc.

Đếm ngược dừng lại, lại tiếp tục: “Khách quý ghế lô Thịnh Sương ra giá mười một vạn linh tinh.”

Bách Lý Hương Đình nhìn về phía Tuyết Mịch: “Ngươi muốn vật này làm chi?”

Tuyết Mịch: “Hoa Triều nhà ta luyện đan lợi hại, nếu luyện đan có thể sử dụng được, ta liền mua nhỡ đâu về sau cần, vả lại ta vẽ bùa cũng lợi hại, dù sao cũng không đắt.”

Nói vậy cũng đúng, đối với Tiểu Long Quân tùy tiện ra tay chính là một hai trăm vạn mà nói, mười mấy vạn tính là đắt gì.

Các võ giả đấu giá với Tuyết Mịch cuối cùng vẫn là trong tay eo hẹp, Tuyết Mịch dùng mười lăm vạn linh tinh lấy được thanh lôi sa.

Bồi bàn lấy vật đấu giá được giao tới, Tuyết Mịch đưa tử ngọc lệnh cho Phồn Lũ.

Bồi bàn không nghĩ tới khách nhân ghế lô lấy ra tử ngọc lệnh, vội vàng: “Xin khách nhân đợi một lát, nếu lấy tử ngọc lệnh tính tiền, cần có da cụ ấn ký đặc thù, để ta đi mang tới.”

Thanh lôi sa bị Tuyết Mịch lấy được, lại một kiện bảo vật được mang lên: “Đây là Ngũ Độc tinh, lấy xích ma, phong nha, phi bò cạp, hàn dương, thiên căn Ngũ Độc rèn luyện, dùng để luyện chế quỷ đan, khởi giá 3000 linh tinh.”

Tuyết Mịch vội vàng lắc lắc lục lạc.

Bách Lý Hương Đình: “Ngươi muốn dùng cái này?”

Tuyết Mịch: “Luyện đan nha, người ta bảo cái này có thể luyện đan.”

Bách Lý Hương Đình: “Đây là để luyện chế độc đan.”

Tuyết Mịch: “Ta biết nha, độc đan có thể hại người, dùng để tự bảo vệ mình đó, dù sao cũng quý, về sau Hoa Triều cũng dùng được, đúng không?”

Hoa Triều nghe vậy gật đầu, Tiểu Long Quân bảo dùng được, vậy đương nhiên là dùng đến.

Bách Lý Hương Đình đương nhiên sẽ không khuyên y đừng mua loạn, thích liền mua, dù sao cũng không đắt mấy.

Chẳng qua lần mua này, hiển nhiên không dừng lại ở đó, luyện đan vẽ bùa, Tuyết Mịch không thèm để ý là có biết hay không, dùng được hay không, đều mua tất, chỉ khi đối phương thật sự là cắn chặt không buông hiển nhiên rất muốn, Tuyết Mịch mới có thể thu tay lại.

Nửa buổi đấu giá trước đều là các pháp khí Linh Khí, cho nên Tuyết Mịch không hứng thú lắm, trong tay đến Thần Khí còn có, còn muốn những cái đó làm gì, nhưng phía sau đều là linh dược cùng các tài liệu luyện chế, nghĩ đến đã tới đây rồi, vậy thì mua một ít đi.

Cho đến khi tài bảo đều lấy được rồi, đến phiên đan dược, Tuyết Mịch lúc này mới dừng tay.

Bồi bàn trực tiếp ghi chép các vật phẩm Tuyết Mịch mua trên một tấm da cụ có tính chất đặc biệt, thiếu chút nữa tấm da kia bị viết đầy.

Báo một lần tên các vật phẩm đã mua, xác định không có sai sót, bồi bàn: “Tổng cộng 32 kiện vật phẩm, 932 vạn linh tinh.”

Phồn Lũ đưa tử ngọc lệnh cho bồi bàn, bồi bàn dùng tay tiếp nhận, nhẹ nhàng ấn xuống da cụ, một mạt ánh sáng nhạt hiện lên, liền trả lại tử ngọc lệnh.

Thấy bồi bàn lấy tấm da bị tử ngọc lệnh ấn xong liền ra ngoài, Tuyết Mịch nhịn không được bèn hỏi: “Vậy nếu như lệnh bài này rớt mất bị người khác nhặt được, họ cũng có thể dùng như vậy sao?”

Bách Lý Hương Đình: “Ai dám? Dùng sẽ lưu lại dấu vết, thậm chí ai từng tiếp xúc tử ngọc lệnh, hơi thở bên trên sẽ trực tiếp truyền về Yêu Thần Điện, nếu là hơi thở xa lạ, trong nháy mắt sẽ bị truy bắt, Yêu Hoàng hạ lệnh truy sát, tam giới không còn nơi dung thân.”

Tuyết Mịch nhịn xuống cảm thán: “Hoàng bá bá thật là lợi hại a.”

Bách Lý Hương Đình cười khẽ, Yêu Hoàng địa vị có thể ngang hàng cùng Thiên Đế, thậm chí còn nhỉnh hơn một chút, người không lợi hại vậy còn ai lợi hại, chẳng qua Yêu Hoàng ở trước mặt Tuyết Mịch chỉ là Hoàng bá bá, lợi hại, đương nhiên chỉ để người ngoài nhìn thấy mà thôi.

Đấu giá phía dưới còn đang tiếp tục, nhưng đã chuyển qua đan dược, kiện thứ nhất được mang lên là cực phẩm Duyên Thọ Đan, một viên cực phẩm Duyên Thọ Đan có thể kéo dài thọ mệnh 500 năm, đối với một ít người đang mắc kẹt ở ngạch cửa đột phá, nhưng cố tình thọ hạn sắp hết, không thể nghi ngờ là đồ vật cứu mạng.

Còn những đại năng tu sĩ trong nhà có thiên phú nhưng lại thiếu hậu duệ nối dõi, cũng có thể bằng vào đan này kéo dài thọ mệnh.

Tu sĩ nghịch thiên tu hành, thứ mưu cầu cũng chỉ là thọ cùng trời đất, khởi giá đan dược bậc này chính là mười vạn linh tinh, đến giá bán dị hỏa cộng sinh châu cũng chỉ ba vạn linh tinh, có thể nghĩ một viên đan dược này trân quý cỡ nào.

Tuyết Mịch kinh ngạc: “Đan dược quý như vậy a.”

Bách Lý Hương Đình: “Đây mới chỉ là cực phẩm, chỉ có thể thọ 500 năm, nếu là vô hạ Duyên Thọ Đan, một viên có thể tăng ngàn năm duyên thọ, khởi giá sợ là cũng phải trăm vạn.”

Tuyết Mịch lập tức quay đầu nhìn Hoa Triều: “Hoa Triều, ngươi nếu luyện một viên vô hạ Duyên Thọ Đan, chúng ta liền phát tài rồi!”

Bách Lý Hương Đình cười: “Đó ít nhất là cấp bậc đan vương, hộ vệ này của ngươi muốn đạt được thành tựu đan vương, ít nhất còn phải tu luyện hơn một ngàn năm.”

Tuyết Mịch: “Không sao, thọ mệnh Yêu tộc chúng ta dài mà!”

Độ ách Kim Đan, thiên nguyên đan, cửu đỉnh hoàn đan, vạn cổ đan, v…v đều là cực phẩm, mỗi khi đưa ra một thứ, có thể chấn động cả tam giới, còn kịch liệt hơn lúc trước tranh đoạt pháp khí tài liệu linh dược.

Lại một viên đan dược dùng trăm vạn lấy được, Tuyết Mịch chống cằm trên cửa sổ xem cạnh tranh náo nhiệt bên ngoài: “Thì ra được hoan nghênh nhất lại là đan dược.”

Bách Lý Hương Đình: “Đan phù khí, tam đại sư Tu chân giới là tồn tại không thể trêu đến nhất, ai cũng không biết liệu có một ngày nào đó có việc cần cầu đến trên đầu vị nào, giống vạn cổ đan vừa rồi lấy được, đan này cực ít được lưu hành, mặc dù có thể sưu tập các nguyên liệu linh dược dược tài để luyện chế, cũng chưa chắc đan sư đã biết đan quyết, mỗi một loại đan dược đều cần đan quyết tương hợp, đan quyết không đúng sẽ không luyện chế ra được, cho nên một khi đan dược thành phẩm, đó là còn khó cầu hơn cả Linh Khí.”

Tuy rằng rất đắt, nhưng mọi người vẫn cạnh tranh rất kịch liệt, bầu không khí toàn bộ hội trường đấu giá giống như nếu ngươi không mua sẽ là thiệt thòi to lớn, nhưng Tuyết Mịch vẫn bình tĩnh như cũ, những đan dược đó hình như cũng không có tác dụng gì, nhu cầu không lớn, hứng thú đương nhiên cũng không thể nổi lên.

Ngược lại là Bách Lý Hương Đình, lúc trước trừ lấy được linh quả liền chưa một lần ra tay, cho đến khi bắt đầu đấu giá đan dược, liền liên tục lắc chuông, tổng cộng giành được sáu viên đan dược, giá cả cũng đã so được với vừa rồi mua 30 kiện tài liệu.

Xem Bách Lý Hương Đình thu xong những đan dược đó, Tuyết Mịch: “Ngươi muốn mấy cái này làm gì? Yêu tộc chúng ta tu luyện không phải là không dùng đan dược sao?”

Bách Lý Hương Đình sửa đúng: “Là Long tộc các ngươi tu luyện, một ít đan dược đối với các ngươi tác dụng không lớn, bởi vậy không cần, cũng không phải là toàn bộ Yêu tộc đều không cần, chút đan dược vẫn là cần có, vô hạ phá chướng đan, chờ đến ngày sau tu vi ta đột phá là có thể sử dụng được, so với khi đó tìm kiếm đan sư luyện chế, xem như tích góp.”

Không chờ phiên đấu giá kết thúc, Bách Lý Hương Đình liền mang Tuyết Mịch rời đi, cuối cùng còn ba kiện bảo bối áp đáy hòm, một kiện thiên giai pháp y, một kiện Linh Khí gần như Thần cấp, còn một kiện Tử Thần mộc, ba kiện này đối với bọn họ tác dụng không lớn, sớm chút rời đi, để tránh chờ đấu giá kết thúc, người ta thấy bọn họ còn nhỏ, tu vi hộ vệ cũng chỉ Độ Kiếp kỳ, sẽ tâm sinh ác ý.

Cứ việc Bách Lý Hương Đình tính tình tùy tiện, nhưng cũng không phải hạng người ngu ngốc, ra ngoài làm việc, từ trước đến nay đều vô cùng cẩn thận.

Trở lại viện kia, bọn họ mới thu lại áo choàng, Bách Lý Hương Đình nhìn về phía Tuyết Mịch: “Ngươi cùng ta về học viện hay là về Yêu Thần Điện?”

Tuyết Mịch: “Ta phải về Yêu Thần Điện, Thập Thất thúc vừa rồi truyền âm cho ta, bảo hôm nay ta ở bên này ăn cơm tối.”

Bách Lý Hương Đình gật đầu: “Đi thôi.”

Bọn họ vừa đi ra từ trong viện, mới đi đến khu chợ náo nhiệt, liền nghe thấy mọi người vừa bước nhanh vừa nói: “Mau mau mau, ta vẫn là lần đầu tiên nghe người ta cáo trạng Các chủ Thánh Linh Luật Sự Các, náo nhiệt thế này thật đúng là trăm ngàn năm khó gặp.”

Tuyết Mịch lập tức dựng lỗ tai lên, Luật Sự Các? Quen thuộc nha, mấy ngày nay lăn lộn đủ chuyện Luật Sự Các, nhưng Các chủ Luật Sự Các mới tuyển ra được, sao lại có người tố cáo chứ.

Tuyết Mịch nhìn về phía Bách Lý Hương Đình, Bách Lý Hương Đình nhún vai: “Ta cũng đâu biết, muốn xem?”

Tuyết Mịch liên tục gật đầu, trực tiếp lấy ra Đan Điểu: “Mau về nhìn xem!”

Đan Điểu tốc độ thực nhanh, một lát liền bay trở về Thánh Linh, giờ phút này trước đại môn Thánh Linh học viện, có một ít người đang vây xem, một thanh niên quần áo bình thường nhưng biểu tình kiên nghị cầm trong tay một thanh linh kiếm, đang phân cao thấp với kết giới Thánh Linh học viện.

Toàn bộ Thánh Linh được bao phủ trong kết giới, người không có đệ tử bài hoặc là người phụ thuộc căn bản không thể vào Thánh Linh.

Nam tử đang súc tích linh khí, còn nói: “Ta vì Khang gia một vạn bảy ngàn bảy trăm ba mươi lăm tính mệnh trạng cáo Các chủ Luật Sự Các Thánh Linh Minh Thiển Du! Còn thỉnh tam giới đệ nhất viện trả ta một cái công đạo!”

Nhưng mà người bên ngoài chỉ là vây xem náo nhiệt, chụm đầu nói nhỏ vài câu, lại không một ai dám tiến lên.

Bên trong không ai đi ra, nam tử tiếp tục bổ kiếm về phía kết giới, nhưng mà kết giới có thể bao lại đệ nhất thánh viện tam giới, sao có thể phá được dễ dàng như vậy, linh kiếm kia chém vào thậm chí một chút gợn sóng cũng không có.

Nam tử không hết hy vọng, lại lần nữa súc linh dùng sức chém: “Ta vì Khang gia một vạn bảy ngàn bảy trăm ba mươi lăm tính mệnh trạng cáo Các chủ Luật Sự Các Thánh Linh Minh Thiển Du! Còn thỉnh tam giới đệ nhất viện trả ta một cái công đạo!”

Tuyết Mịch bay xuống từ trên Đan Điểu, nhìn về phía hắn: “Ngươi muốn cáo trạng Minh Thiển Du?”

Thanh niên nhìn về phía người trước mắt: “Phải!”

Tuyết Mịch: “Vậy ngươi có chứng cứ?”

Đôi mắt hắn kiên trì: “Có!”

Tuyết Mịch hơi gật đầu: “Đi thôi, ta mang ngươi đi.”

Tuyết Mịch mang hắn vào Thánh Linh, những người vây xem náo nhiệt thấy họ vào Thánh Linh, đương nhiên cũng chậm rãi tản đi, một người trong đó nhìn thoáng qua phương hướng Tiểu Long Quân biến mất, xoay người truyền tống, rất nhanh liền về Thần Điện, phục mệnh với Thần quân.

Thời Uyên nghe xong báo cáo, Lục Nhiễm: “Việc này làm không tồi, lĩnh thưởng đi.”

Người nọ vội vàng đáp vâng lui ra.

Lục Nhiễm nhìn về phía Thần quân, mang theo nhè nhẹ chế nhạo rung đùi đắc ý: “Mất công như thế tìm được cô nhi Khang gia, quân thượng lúc trước còn không thèm quản, nói thời cơ tới rồi, thiện nhân liền kết thiện quả, ác nhân kết hậu quả xấu sao.”

Thời Uyên liếc hắn ta một cái: “Khôn Địa Lăng ngươi không muốn nữa?”

Khôn Địa Lăng đúng là bảo bối hôm nay Lục Nhiễm ở tư khố Thời Uyên chọn được, đây còn chưa cầm nóng tay đâu, sao có thể lấy về: “Ban thưởng đều cho rồi, không thể lấy về!”

Lục Nhiễm cũng không dám tiếp tục chế nhạo, mang bảo bối khó khăn chọn được không nói hai lời liền chạy.

Thời Uyên cười khẽ, đã kết thù, vậy phải diệt cỏ tận gốc, nếu Minh Thiển Du còn lưu lại, vậy thì để hắn chết quang minh chính đại một chút, giải quyết phiền não trong lòng Tuyết Mịch.

Hắn sẽ không dọn sạch các ác ý bên người Tuyết Mịch vì như thế sẽ chỉ nuôi y đến quá mức ngây thơ, nhưng ác ý có thể uy hiếp đến hắn, đương nhiên là không thể lưu lại.

———————

4,847 từ

Mọi người bình loạn nhiệt tình để mình có động lực ra chap mới nhe 😂


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.